“ Vào phòng uống rượu với trẫm.” Vân Chiêu chỉ tay gọi Lương Tam:
Lương Tam cố chấp :” “ Bệ hạ, lão nô còn đang trực.”
“ Trực cái rắm, vào uống rượu với trẫm.”
“ Nhưng mà hoàng hậu ..”
“ Đêm qua trẫm ngủ với nàng, trẫm vẫn ở trên, tức là trẫm vẫn là người định đoạt.”
Lương Tam chắp tay: “ Vâng, lão nô tuân lệnh.”
Vân Chiêu kỳ thực không thích uống rượu vào buổi sáng, có điều nhìn thấy Lương Tam tóc trắng cả rồi, bữa rượu này phải uống, tránh không còn cơ hội.
Đám người Lương Tam khi còn trẻ nhìn có vẻ hoành hoành khắp nơi, sống thống khoái lắm, thực ra là chịu vô vàn khổ cực.
Làm cường đạo chẳng phải là cái công việc dễ chịu gì.
Thói quen sinh hoạt của bọn họ ngược với người bình thường, vì bọn họ phải đợi người ta ngủ rồi mới ra tay được mà.
Vì thế tốc độ phá hoại sức khỏe của bọn họ rất nhanh, bốn mươi tuổi vẫn có thể xách đao tung hoành giang hồ, đợi tới 50 tuổi tay đã run, sợ nước sợ lạnh, đau chân, đau dạ dày, ngủ một giấc đêm thức dậy đau lưng tới không thể ngồi thẳng.
Cường đạo già đều chết rất nhanh.
Lúc này Lương Tam không còn là tên tặc khấu Hắc Hổ Sơn giết người như rơm rạ, càng không phải là hảo hán bảo hộ Tiền Đa Đa chiến đấu suốt ngàn dặm nữa, hắn già rồi, chỉ ba năm thôi, tóc hắn trắng như tuyết.
Ba chén rượu vào bụng, Lương Tam với Lão Cổ cởi mở hơn nhiều.
Dù sao nam nhân chòm râu ngắn trước mặt từng là trại chủ của bọn họ, gia chủ của bọn họ rồi mới thành hoàng đế.
“ Đã nghĩ tới sau này sống thế nào chưa?”
“ Rời khỏi Vân thị, bọn lão nô không là gì cả, bệ hạ, cho bọn lão nô ở lại Vân thị đi.”
“ Vân thị là nhà của trẫm, cũng là nhà của các ngươi, không một ai có tư cách đuổi các ngươi đi đâu hết, trẫm cũng không thể, hãy nhớ kỹ câu này ... Đợi chút, trẫm nên viết văn thư cho các ngươi yên lòng.”
Vân Chiêu nói là làm, đứng dậy tới bên bàn, lấy một cuốn lụa dùng làm thánh chỉ, cầm bút viết một hàng chữ lên đó, lấy ngọc tỷ đóng dấu, gọi Trương Tú đi vào, viết một bản để lưu trữ.
Đợi mực khô, thuận tay đưa thánh chỉ cho Lương Tam:” Cầm lấy, có thứ này, chỉ cần trẫm còn miếng ăn, cái áo mặc, có chỗ che mưa tránh nắng là còn miếng cơ, cái áo, chỗ ngủ cho các ngươi. Thật không biết năm xưa các ngươi làm cái gì nữa, khi đó không tìm lão bà, cả đống tiền ném cả vào nhà chứa, giờ trẫm còn phải dưỡng lão cho các ngươi, không ra làm sao cả.”
Lương Tam cười khì khì cất ngay thánh chỉ đi:” Nhi tử dưỡng lão sao sướng bằng bệ hạ dưỡng lão chứ ạ.”
Cái này không cần khách khí, Lương Tam và Lão Cố vào sinh ra tử dưới lá cờ Vân thị bao năm, giờ được đãi ngộ đặc thù cũng không cần cám ơn.
“ Các ngươi định vào nội trạch hay là ở ngoài?”
“ Không vào nội trạch, tính khí thái hậu không tốt, lão nô chân tay chậm chạp, làm việc không được sẽ bị trách phạt. Bệ hạ khai ân, làm một cái trang ở Ngọc Sơn, để bọn lão nô ở đó, lão nô đi làm trang chủ.” Lương Tam lấy trong ống tay áo ra một cuộn giấy:” Trang tử ở sau núi trọc, nơi đó hướng về ánh mặt trời, nhàn hạ lão nô còn phơi nắng. Về phần trong trang chỉ thu nhận huynh đệ của chúng ta, gần già nuôi kẻ già, già chăm người không động đậy được, đoán chừng chục năm nữa là bệ hạ không phải phí công vì bọn lão nô rồi.”
“ Ngươi là thiếu tướng, bổng lộc mỗi năm đủ ngươi tiêu xài mười năm, tự đi mà xây trạch tử, kiếm vài phó dịch, bà tử hầu hạ ngươi, làm sao mà nói như ăn mày thế?” Vân Chiêu không hiểu:
“ Lão nô có bổng lộc à?” Lương Tam với Lão Cổ càng ngạc nhiên hơn, bọn họ luôn tự coi mình là nô bộc của Vân thị, chẳng nghĩ tới chuyện này:
Vân Chiêu ngớ người nhìn Trương Tú.
Trương Tú lập tức nói:” Bổng lộc Lương tướng quân mỗi năm 8764 đồng bạc, đó mới là bổng lộc chức phận thiếu tướng, ngài còn là Hạ tướng quân, có 3175 đồng nữa, thêm trợ cấp thịt, than, gạo, mỗi năm tính ra được vạn rưởi. Cố thượng tá ít hơn, nhưng mà cũng phải hơn 9000 gần một vạn đồng, tháng nào cũng phát tiền, chưa thiếu đồng nào.”
Lương Tam gãi đầu:” Chưa bao giờ lĩnh.”
Lão Cổ nói:” Theo thông lệ, số tiền này phân phối cho huynh đệ phía dưới trận vong.”
Vân Chiêu hít sâu một hơi:” Huynh đệ trận vong, thương tật đã có tiền phủ tuất của quốc gia, cần gì các ngươi lắm chuyện? Hơn nữa mấy năm qua các ngươi làm chó già quanh quẩn bên trẫm, đi làm nhiệm vụ đâu mà chết với bị thương.”
Lương Tam lắc đầu: “ Không biết ạ, dù sao lão nô chưa từng lĩnh.”
“ Không lĩnh tiền thì các ngươi lấy đâu ra rượu chè ăn uống phè phỡn suốt thế?”
“ Bệ hạ cũng biết mà, lão nô xưa nay theo Tiền hoàng hậu, không có tiền, hoàng hậu cho vài đồng, tóm lại là lúc nào cũng có tiền ăn thịt uống rượu, không có thì thôi.”
Vân Chiêu chán không muốn hỏi nữa, y thấy hỏi Tiền Đa Đa còn rõ hơn hỏi hai lão già hồ đồ này.
Uống rượu xong, hỏi rõ hoàn cảnh rồi, Vân Chiêu cho hai lão già này đi.
Trương Tú liền tới bẩm báo:” Bệ hạ bọn họ đều lĩnh tiền cả rồi đấy,”
“ Thế tiền đi đâu cả rồi?”
“ Đánh bạc rồi ạ.”
Vân Chiêu nghe mà muốn hộc máu:” Đánh bạc ? Ai dám thu tiền đám lão già này.”
Trương Tú cười méo miệng:” Bệ hạ, tướng quân Vân Dương chứ ai.”
Vân Chiêu muốn hộc máu lần nữa, ôm ngực từ từ ngồi xuống, run tay chỉ Vương Tú:” Gọi tên khốn kiếp đó tới đây cho trẫm.”
“ Vân tướng quân ở Đồng Quan.”
“ Hắn không ở Đồng Quan, hắn ở Trường An.”
Trương Tú đi phát điện báo, lát sau về rót trà cho hoàng đế:” Muộn nhất là hai canh giờ nữa Vân tướng quân tới ạ.”
“ Hắn tới thì lập tức bảo trẫm.” Vân Chiêu tức tới run cả người:
Y luôn đề cao quân kỷ, quản rất nghiêm, không ngờ ở chỗ Hắc y nhân lại nát như thế, hiển nhiên Phùng Anh đã nhìn ra.
Đám người này vốn là cường đạo, sơn tặc, khi Vân thị nguy cơ bốn bề, bọn họ đồng tâm hiệp lực, dù mất đầu cũng không ngại.
Đến khi thiên hạ thái bình, bọn họ luôn cho rằng mình là cái mạng nát, còn ăn được uống được thì ra sức hưởng thụ, sống thêm ngày nào là lãi ngày đó, mong một đám cường đạo biết nghĩ cho sau này thì nằm mơ.
Lương Tam có ân với Tiền Đa Đa, mà Tiền Đa Đa rất thích lấy tiền trả ân người ta.
Căn bản không cần tên khốn Lương Tam này mở miệng xin tiền, chỉ cần hắn làm ra cái vẻ ngượng ngùng xuất hiện bên cạnh nàng, bộ dạng ú ớ, là Tiền Đa Đa sẽ cho cả nắm đồng tệ.
Đối với người mình, Tiền Đa Đa rộng rãi tới không cách nào tưởng tượng được.
Vân Dương chưa tới thì Tiền Đa Đa đã tới, tên khốn Lương Tam biết chuyện không thể giấu được, tất nhiên đi cầu cứu nàng.
“ Nàng có biết chuyện Vân Dương mở đổ trường trong Hắc y nhân không?”
Tiền Đa Đa đáo rất thản nhiên:” Thiếp biết, bọn họ rảnh rỗi ném xúc xác chơi đoán quyền, thắng thua không nhiều, vui là chính.”
Vân Chiêu nén giận:” Lương Tam và Lão Cố nhiều năm rồi không nhận bổng lộc, nàng biết không?”
Tiền Đa Đa che miệng cười khúc khích:” Thua hết tiền thì thiếp lại cho, có gì to tát đâu, thắng thua đều là người trong nhà cả, mọi người vui, thiếp sẵn sàng bỏ tiền.”
“ Nàng có biết làm thế là phá hỏng quân kỷ không?”
“ Thiếp dung túng họ làm thế đấy.”
A, loanh quanh một hồi, đầu sỏ vẫn là nàng, Vân Chiêu nghiến răng:” Vì sao?”
Tiền Đa Đa nhìn trái phải không có ai nói nhỏ:” Bọn họ sinh là người Vân thị, chết là ma Vân thị.”
“ Cái gì?” Vân Chiêu giật mình nhìn nàng, không nghĩ Tiền Đa Đa đáp như thế:
Tiền Đa Đa ngồi xuống bên cạnh Vân Chiêu, vuốt lưng giúp y nguôi giận:” Bọn họ là mặt đen tối nhất của Vân thị ta, nếu với đế vương khác, sau khi thiên hạ yên bình, bọn là quân cờ phải vứt bỏ. Thiếp biết phu quân không giết họ, nhưng không xử lý, chúng ta sẽ gánh tiếng xấu mãi mãi.”
“ Nếu bọn họ thích ăn uống bài bạc, vậy để họ chơi luôn trong quân doanh là được, để họ sống khoái hoạt, chết khoái hoạt, chúng ta tốn ít tiền thôi, không tốt à?”
.... ....
Vợ như Tiền Đa Đa cũng hơi ngán, ngốc chút vẫn hơn.
Hôm nay dừng ở đây.