Lôi Áo Ny la hét như lên cơn điên tuốt dao chém xối xả vào cây dừa trút giận, tới khi cây dừa đổ xuống, tóc tai nàng xõa xượi mới quay lại, tươi cười với Lôi Ân, điệu cười đẹp mà đáng sợ: “ Trương Truyền Lễ là người giỏi làm ăn nhất ở đây, con nghĩ hắn sẽ vắt kiệt từng giá trị trên người cha, cha cứ yên tâm mà hưởng thụ đi nhé.”
Lôi Ân bi sảng nói lớn: “ Bá tước Hàn, chẳng lẽ ta không thể dùng vàng chuộc tự do à?”
Hàn Tú Phân lạnh lùng nói: “ Vốn là có, nhưng ông tổn thương bộ hạ trung thành nhất của ta, vận mệnh của ông sẽ do tòa án quân sự quyết định.”
Rồi phất tay để tướng sĩ áp giải đi.
Lôi Áo Ny tới gần như con mèo nhỏ ôm chân Hàn Tú Phân: “ Ông ta rất đáng tiền đấy.”
Hàn Tú Phân vỗ vai nàng:” Vết thương của thượng tá hải quân đế quốc phải được bồi thường, nhưng sự bồi thường này không phải dùng vàng bạc bù đắp được, đứng lên đi, ta pha trà cho cô, kể cho ta quá trình bắt được Lôi Ân, ta sẽ báo lên thỉnh công cho cô.”
Lôi Áo Ny lắc đầu:” Ta mệt lắm, chỉ muốn ngồi đây thôi.”
Hàn Tú Phân xoa xoa đầu nàng, nha đầu này cũng là người đáng thương, ôn nhu nói:” Vậy chúng ta cùng yên tĩnh một chút.”
Lưu Phái kinh ngạc nhìn người rất giống quý tộc bị hai quân tốt giải đi, rồi nhìn nữ tướng quân tóc vàng ngồi uống trà với nữ tướng quân tóc đen, bọn họ có vẻ là thủ lĩnh thực sự, hắn càng không lý giải nổi đám người này.
Mùi trà rất thơm, như có hương vị nào đó không nói rõ ra được vấn vít trong lòng hắn, tựa như một ký ức xâu xa đã lang quên.
Hai ngày sau Trương Minh Lượng trở về, Lưu Phái phát hiện hơn 400 tộc nhân của hắn bị tên đó đưa về, ai nấy đều rất sợ hãi.
Lưu Phái đã quen thuộc cuộc sống ở quân doanh hải quân chạy tới, nói với một lão nhân:” Cửu công đừng sợ, họ là vương sư đấy.”
Cửu công tuổi cao nhưng sáng mắt nhìn cái bụng tròn căng của hắn, khinh bỉ: “ Là ngươi bán đứng tộc nhân?”
Lưu Phái rối rít nói: “ Không, cháu không ...”
“ Ha ha ha …” Trương Minh Lượng cười vang vỗ vai hắn: “ Tốt tốt, nếu không có ngươi, làm sao ta ngờ được bọn họ lên sống trên cây. Tốt lắm, tốt lắm! Ngươi sẽ được thưởng!”
Lưu Phái run rẩy nhìn toàn tộc bao gồm cả mẫu thân hắn nhìn hắn với ánh mắt muốn ăn thịt người.
Thế là ở nơi tộc nhân không nhìn thấy, Lưu Phát vào bước đường cùng liền đem lai lịch bọn họ ra nói một cách rõ ràng.
Những người này từ lưu lạc từ thời Tống, sau nghĩ nghe nói hoàng đế cuối cùng của Nam Tống được Lục Tú Phu cõng nhảy xuống biển tự vẫn, họ vượt biển tới Trảo Oa.
Trải qua mấy trăm năm, bọn họ giữ nguyên vẹn tập tục, ngôn ngữ, thậm chí có học đường, tiên sinh của mình.
Bọn họ học khỉ, tìm được cách làm nhà trên cây để sống.
Đám dã nhân sống trên mặt đất, người Hà Lan sống trên mặt đất, chỉ có họ bên rất nhiều tấm lưới lớn, đan dày đặc trên rừng cây rậm rạp ở Trảo Oa, tìm ra phương thức sinh tồn phù hợp với mình.
Vì thế Lưu Minh Lượng bắt người rất đơn giản, chỉ cần chặt một ít cây lớn xung quanh khu vực họ sống là có thể vây khốn đám người Tống này trên cây, nhưng đề phòng họ tự sát vô cùng đau đầu.
Từ khi có một thiếu nữ nhảy từ trên cây xuống tự sát, được quân tốt dùng lưới cá đỡ lấy, bọn họ hết sức căng thẳng, không dám gây sức ép, sau đó có quân sĩ nghĩ ra cách hay, dùng gậy dài chọc rơi những đứa bé trần truồng, sau đó dùng những đứa bé này uy hiếp, mới có thể bắt được toàn bộ.
Đám người đó vô cùng tuyệt vọng.
Bọn họ vốn là đội ngũ hơn vạn người, tới nay chỉ còn 427 người thôi.
Hơn nữa trong số người còn lại, đại đa số là phụ nhân, nam tử rất ít, nhất là nam tử trưởng thành như Lưu Phái chỉ có 9 người, tất cả trẻ con trong đội ngũ do chín nam tử sinh ra.
Cứ tiếp tục phát triển thế này, Hàn Tú Phân cho rằng, chỉ 30 năm là đội ngũ này biến mất.
Song những người này vẫn rất kiêu ngạo, không chịu thông hôn với dân bản địa, cũng không chịu sống cùng dã nhân, chọn sống cách tuyệt ở rừng mưa nhiệt đới.
Cuộc sống của họ mỗi ngày đều là cuộc chiến.
Đi ra biển phơi muối có thể chết bất kỳ lúc nào, đi săn thành con mồi, dù ở trên cây cũng mất mạng vì bão.
Nhưng làm Hàn Tú Phân chấn kinh nhất là, toàn bộ những người này đều biết chữ, nhiều nữ tử thậm chí có thể xưng là đại nho, nhất là vị Cửu công mới 47 tuổi mà tóc bạc phơ, sau một hồi nói chuyện, kiến thức của ông ta làm nàng kính phục vô cùng.
Chiến lợi phẩm tìm ra được ở chỗ họ nhiều nhất không phải là lương thực, mà là các loại sách tuy đã nát lắm rồi, nhưng có thể coi là bảo vệ kỹ càng.
Vì sợ học vấn của tổ tiên thất truyền họ đem dạy cho tất cả mọi người, thực hiện được giáo dục toàn dân mà Vân Chiêu chưa làm nổi.
Thế nhưng con người phải nhìn về phía trước, nếu cứ gánh thêm quá khứ thì nửa bước khó đi.
Sau khi phát hiện những điều ấy, thái độ của Hàn Tú Phân với di dân này hết sức ôn hòa, đãi ngộ càng không nói.
Khi những người đó thay y phục vỏ dừa bằng thanh sam đại biểu sĩ tử Đại Minh, đám người Cửu công mới thực sự tin đám người Hàn Tú Phân chính là vương sư.
“ Nói như thế Đại Minh đã đoạt lại Đông Kinh, đoạt về Yến Vân, phủ Đại Danh, Quan Trung, thậm chí là cả Tây Vực như Hán Đường?”
“ Đúng thế, bệ hạ ta khôi phục sơn hà, người Kim phương bắc đã quay lại vùng núi trắng nước đen, từ bỏ Liêu Đông, từ bỏ Triều Tiên, dù chúng có rút lui cũng đừng mong thoát khỏi trừng phạt.”
“ Tốt quá rồi, không biết đương kim thiên tử tuổi tác ra sao?”
“ Vừa mới tuổi nhi lập.”
“ Sức khỏe có an khang?”
“ Thường ngày cưỡi ngựa bắn tên, chăm chỉ tập võ, chưa từng nghe nói có bệnh gì.” Hàn Tú Phân trả lời câu này mà xấu hổ, nhưng hết cách rồi, nàng phải gây dựng hình tượng thánh quân cho Vân Chiêu:
“ Thiên tử đã có hoàng tử chưa, có khỏe mạnh không?”
“ Bệ hạ có hai nam một nữ, đại hoàng tử và nhị hoàng tử cùng tuổi, đã 14, đều khỏe mạnh.”
Cửu công vuốt râu:” Hoàng tử ít quá, bệ hạ phải nạp thêm phi tử, sinh thêm hoàng tử mới được.”
“ Bệ hạ tới nay chỉ có hai vị hoàng hậu, xưng là mỗi người bằng ba nghìn hậu cung, xem ra không định mở rộng hậu cung nữa.”
“ Hoàng hậu hay ghen sao?”
“ Không phải không phải, bệ hạ thường đùa, hai vị hoàng hậu đã ứng phó không nổi, không rảnh nạp thêm phi tần.”
“ Thiên tử như vậy có điểm tốt điểm chưa tốt, lão phu yên tâm rồi, lão phu sư thừa là thái học Đại Tống, nay chỉ còn lại chút truyền thừa này thôi, thế nên chuyện cấp bách, xin tướng quân dâng tấu lên thiên tử, cho lão phu mở học đường, thu đồ đệ, không biết tướng quân có đồng ý không?”
Hàn Tú Phân cười rất vui vẻ, nàng mong mà chẳng được:” Chuyện này khó gì, ta sẽ phái một chiến hạm, ngày đêm về nước, đợi chúng ta kiến thiết học đường Nam Dương xong thì chiếu thư của bệ hạ cũng tới.”
Cửu công cầm cốc trà lên, lấy ngón tay chọc vào lá trà đang nở ra trong nước, nước mắt nhỏ xuống, khẽ lẩm bẩm: “ Khổ tận cam lai, không uổng bọn ta chờ đợi bốn trăm năm.”
Xây dựng thư viện Nam Dương là điều Hàn Tú Phân mong muốn tử lâu, có học đường, ở Nam Dương sẽ sản sinh ra quan viên am hiểu chuyện Nam Dương.
Bởi thế nàng chuẩn bị đầu tư 30 vạn người Trảo Oa, 2 vạn người Đại Minh vào công tác kiến thiết này.
Còn về phần bá tước Lôi Ân, chẳng qua là một tên tù binh thôi, chẳng đáng để nàng để ý nhiều.
Từ sau khi bá tước Lôi Ân bị nữ nhi bắt sống, ông ta không những chẳng bị ngược đãi, Trương Truyền Lễ còn tìm người trong doanh tù binh, chuyên môn phục vụ ông ta.
Cho nên, bá tước Lôi Ân trừ hơi tiều tụy ra thì tình trạng tinh thần không quá tệ.