Cùng với việc đảo Trảo Oa thất thủ, Lôi Ân bị bắt, công ty Đông Ấn Hà Lan ở Nam Dương biến mất rồi, điều này khiến tổng đốc Lôi Mông Đức của nước Anh đang đóng quân ở Ấn Độ rất lo lắng, ông ta sợ một khi vị nữ tổng đốc kia hoàn toàn nuốt chửng Nam Dương sẽ suất lĩnh hạm đội tiến vào Ấn Độ.
Cho nên ông ta liên lạc với trưởng quan tối cao các nước Châu Âu ở Ấn Độ, chuẩn bị hình thành nghị quyết, lấy danh nghĩa tập thể đưa ra thông điệp cuối cùng với Hàn Tú Phân, lấy đảm bảo tồn tại của Cty Đông Ấn Hà Lan ở Nam Dương là phù hợp lợi ích các nước, không cho Đại Minh tùy ý xâm phạm.
Khi bọn họ đang tích cực thảo luận, còn cho rằng phải yêu cầu hải quân Đại Minh bỏ phong tỏa eo biển Mã Lục Giáp để nơi này thành vùng biển chung thì tổng đốc Lôi Mông Đức nhận được thư của Hàn Tú Phân.
Trong thư Hàn Tú Phân biểu đạt ý nguyện rõ ràng, ngôn từ lịch sự, nàng cho rằng các nước Châu Ân phân chia Ấn Độ, không thể thiếu Đại Minh, nếu bọn họ không phân phối lợi ích cho Đại Minh, vậy hạm đội số 1 sẽ vào Ấn Độ, tự kiếm chén canh cho mình.
Yêu cầu này hết sức quá đáng.
Nay bọn họ ở phía nam Ấn Độ giành được chiến thắng trong cuộc chiến với vương công Ấn Độ ở phía bắc, chỉ đợi tiếp tục tiến quân lên sẽ có được nhiều lợi ích hơn.
Giờ phiền rồi, Hàn Tú Phân sắp tới rồi.
“ Hàn Tú Phân quá tham lam, giờ 15 chiến hạm cấp hai của công ty Đông Ấn Hà Lan sắp tới, ta nghĩ đại pháo trên chiến hạm của họ sẽ khiến nữ nhân xấu xí đó phải câm mồm.” Tân giám đốc của Cty Đông Ấn Hà Lan là Dung Cách khịt mũi khinh thường Hàn Tú Phân:
Lôi Mông Đức cười híp mắt với vị giám đốc trẻ:” Nếu vậy thì đế quốc Anh phái 5 chiến hạm đi theo. Ở chuyện này lợi ích của chúng ta nhất trí, đế quốc phương đông kia với chúng ta mà nói là một dị loại. Nếu chúng ta không thể chặn đám da vàng đó ở eo biển Mã Lục Giáp, các quốc gia Châu Âu sẽ lần nữa nếm thử tư vị ngọn roi của thượng đế. Hãy đánh bại nữ nhân cuồng vọng đó, sau đó chúng ta phân chia lợi ích của cô ta.”
Dung Cách tựa hồ đầy địch ý với Nghị viên nước Pháp Bỉ Ai Nhĩ , kiến nghị:” Muốn vào eo biển Mã Lục Giáp chỉ bằng chiến hạm là không đủ, chúng ta đều biết nữ nhân đó xây dựng tới 60 pháo đài trong eo biển, đó là uy hiếp lớn nhất với hạm đội. Vì thế phải phái lục quân diệt trừ pháo đài đó, ngài Bỉ Ai Nhĩ có thể gánh được trọng trách này không?”
Năm 1640 Charles I của nước Pháp mở hội nghị, các nghị viên yêu cầu hạn chế quyền lực của quốc vương không thành, nước Pháp giống như thùng thuốc nổ đặt trên bếp lò.
Người dân Pháp đã cực kỳ bất mãn với vị trí quốc vương, bởi thế nhiều chí sĩ ở Châu Âu cho rằng, nước Pháp là kẻ địch nguy hiểm nhất trên lục địa Châu Âu.
Bỉ Ai Nhĩ không trả lời, giang tay nói:” Không phải Ấn Độ đủ lớn sao, ta nghĩ nó có thể chưa tấn cả mọi người, hơn nữa ba ngày trước ta thu được thư do chính bá tước Hàn Tú Phân viết, trong thư hi vọng ta cùng ngài Dung Cách thương lượng, có thể bỏ ra 1500 ngân tệ, để cô ấy có tiền xây dựng trường đại học Nam Dương. Ở chuyện này ta đồng ý, cũng hứa với cô ấy tìm hộ 10 giáo sư từ Paris.”
“ Ta hi vọng ngài Dung Cách chấp nhận cách thức dẹp bỏ chiến tranh để nữ thần hòa bình đến vùng biển đầy chấn động bất an này.”
……….. …………..
………. ……………
Quay trở lại đảo Trảo Oa, Lôi Áo Ny gần đây bị Hàn Tú Phân bắt học tập Hiếu Kinh, để tránh nàng khỏi lúc nào cũng nghĩ chuyện giết phụ thân mình.
Có điều Hiếu kinh rất khó đọc, câu từ tối nghĩa, may mà kèm theo tranh minh họa, gọi là Nhị thập tứ hiếu đồ.
Lôi Áo Ny nhanh chóng hiểu ý vị trong đó, nàng thấy cuốn sách này không tốt, dạy người ta những điều không đúng.
“ Người 70 tuổi vờ ngã vì để cha mẹ già cười à? Bị ngốc hay sao?”
“ Vì nuôi cha mẹ nên bán nhi tử? Thật độc ác.”
“ Cha mẹ thợ mộc bị kim đâm chảy máu, thê tử vì vậy bị bỏ? Vô lý quá không?”
“ Mẹ sợ sét, sau khi mẹ mất rồi, nhi tử gặp lúc sấm sét cũng chạy tới mộ mẹ hô to mẹ đừng sợ? Đây là kẻ điên à?”
“ Đúng lúc mùa đông, không có măng tươi, Mạnh Tông hết cách, một mình chạy vào trong rừng trúc, ôm trúc mà khóc. Lát sau hắn chợt nghe thấy tiếng nứt, mặt đất mọc lên vô số măng tươi? Là phép thuật sao?”
“ Phải nếm thử phân của phụ thân bị bệnh? Đại phu đâu?”
“ Mẹ cắn ngón tay, nhi tử ở phương xa đau lòng? Thần kỳ thật đấy.”
“ Kế mẫu muốn ăn cá chép, gặp lúc giá rét, Vương Tường cởi áo nằm trên băng, băng tan chảy, nhảy ra mấy con cá chép. Kế mẫu ăn vào khỏi bệnh? Thế hắn còn sống không?”
“ Bà bà muốn uống sữa nhi tức phụ không ăn cơm? Thế là sao?”
“ Trời ơi người Đại Minh thật đáng thương.”
Lôi Áo Ny quyết định không xem thứ này nữa, bất kể là điều nào trong đó, nàng cũng không làm được, nàng thậm chí hoài nghi người trong sách, nhất là người nằm cho băng tan ra bắt cá, căn bản là bịa đặt.
Nàng khẳng định, băng chưa tan mà người đã chết cóng mới đúng.
“ Trương thân ái, ngươi có làm được chuyện trong sách không? Ví dụ nếm thử phân cha ngươi?” Khi Trường Lễ tới Lôi Áo Ny hỏi ngay:
Trương Truyền Lễ ngớ ra, sau đó nhìn thấy cuốn sách trong tay nàng, liền hiểu ra:” Cuốn sách này vốn kể những câu chuyện về tâm gương yêu thương phụ mẫu để mọi người biết noi theo, nhưng nó lựa chọn sai ví dụ, quá cực đoan, không thể tham khảo cho cuộc sống hàng ngày. Giống như trong Kinh thánh các ngươi, Chúa không thể làm người mù sáng lại, không thể làm người câm nói được, không thể khiến nước biển mở đường.”
“ Sao giống nhau chứ, đó là thánh, người có đủ năng lực làm được chuyện ấy.”
“ Người trong cuốn sách này đều là thánh nhân, cho nên họ làm chuyện kỳ quái, cô đừng ngạc nhiên làm gì.”
Lôi Án Ny không thích cùng người ta tranh luận Kinh Thánh, đã là Kinh Thánh rồi tức là không có chỗ cho người khác xen mồm vào, đổi chủ đề:” Ngươi bán cha ta được bao nhiêu?”
“ Cha cô thêm vào 4600 tù binh, giá trị 1000 ngân tệ.”
- Ít quá, phải 1500 vạn ngân tệ mới đáng.
Trương Truyền Lễ lắc đầu:” Ta không cần chừng đó tiền, chỉ cần đủ để xây dựng Nam Dương thư viện tướng quân khao khát là đủ rồi.”
Lôi Áo Ny nói nhỏ:” Chuyện này giao cho ta đi, ta nghĩ ta tương đối hiểu vị bá tước Lôi Ân này.”
Trương Truyền Lễ lo lắng trùng trùng, chỉ sợ Lôi Áo Ny giết, hoặc là hành hạ ông ta, nói nhỏ:” Làm thế sẽ hỏng hình tượng của cô trong mắt người ta.”
Lôi Áo Ny lạnh nhạt nói:” Đó là chuyện nhà ta, ta không nghĩ người ngoài hiểu được, yên tâm, không giết ông ta là được chứ gì, ngươi sẽ có tiền.”
Trương Truyền Lễ hơi ngần ngừ, cuối cùng vẫn giao chìa khóa nhà giam cho Lôi Áo Ny, dù sao thêm tiền thì ai mà từ chối chứ.
Thế là từ đó mỗi ngày Hàn Tú Phân mỗi ngày đều thấy cảnh cha con Lôi Ân và Lôi Áo Ny tản bộ trên bãi biển.
Trông bọn họ có vẻ vô cùng hữu hảo, nếu như Lôi Áo Ny mà vứt xích sắt trong tay đi đó sẽ là một bức tranh ấm áp.
Trương Truyền Lễ nói Lôi Ân nâng giá lên tới 600 vạn ngân tệ, Lôi Áo Ny vẫn không hài lòng.
Có được khoản tiền này không Hàn Tú Phân chẳng mấy để ý, không lấy được ở trên người bá tước Lôi Ân thì nàng tới Ấn Độ lấy.
Đó là phương án thứ hai của nàng.
Trên Ấn Độ Dương sẽ nổ ra hải chiến quy mô lớn, cuộc chiến này không vì ý nguyện của ai đó mà ngăn được, vì Đại Minh và người Châu Âu có xung đột lợi ích mang tính căn bản ở Ấn Độ Dương, khi tất cả mọi người không lui bước, chiến tranh sẽ bùng nổ.
Nàng chỉ muốn xem, rốt cuộc Lôi Áo Ny có đáng cho nàng tin tưởng không?