Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 253 - Chương 241: Thản Ngôn Thân Phận (1)

Chương 241: Thản ngôn thân phận (1)

Cẩm Y vệ đi con đường nào, Mưu Bân không biết.

Một tên đại đương đầu tên là Dương Toàn của Đông Hán vào Bắc trấn phủ ti, không mặn không nhạt chuyển cáo lời nói của Vương Nhạc, Mưu Bân lập tức thấy tay chân lạnh như băng.

Hoằng Trì đế mất đi, Chính Đức đăng cơ, Tiêu Kính cáo lão, Vương Nhạc thượng vị... Những biến hóa này của triều đình làm địa vị của Cẩm Y vệ vô hình trung thấp hơn Đông Hán một bậc, nếu không phải có Tần Kham xuất thân Cẩm Y vệ có giao tình sâu đậm với bệ hạ thì chỉ sợ Cẩm Y vệ sớm đã mất đi đế sủng. Nói không khoa trương thì Mưu Bân hận không thể phát huy hiệu "Cẩm Y vệ chi quang" cho Tần Kham.

Hán Vệ tuy là tổ chức đặc vụ trực thuộc hoàng đế, nhưng không phải là hoàng đế Đại Minh mỗi đời đều ưu thích, ví dụ như Hoằng Trì đế đời trước và hoàng đế Nhân Tông trước kia, hoàng đế thi hành nền chính trị nhân từ sẽ không dễ dàng vận dụng Hán Vệ như lang như hổ, một cơ cấu triều đình không được vận dụng, tất nhiên sẽ không được hoàng đế chú ý quá nhiều.

Mưu Bân lúng ta lúng túng làm nhiều năm, may mắn có Tần Kham tranh về được một chút ân sủng cho Cẩm Y vệ, nếu không hiện giờ ti lễ giám và Đông Hán đều nằm trong tay một mình Vương Nhạc, Cẩm Y vệ thì không không thể nào phong quang cho được.

Nhưng mà mấy câu nói của đại đương đầu Đông Hán Dương Toàn hôm nay lại làm Mưu Bân cả người giống như rơi vào hố băng.

Ngoại đình và nội đình đã liên thủ chuẩn bị trừ gian, Cẩm Y vệ đi con đường nào? Mưu Bân đi con đường nào?

Mưu Bân kinh ngạc ngồi trong đại đường nha môn của trấn phủ ti, mồ hôi lạnh lã chã rơi xuống, bất tri bất giác đã thấp đẫm lưng áo.

Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, lợi ích mới là vĩnh viễn.

Mưu Bân thưởng thức Tần Kham, có thể nói là phi thường thưởng thức, hắn cảm thấy đời này chuyện mà hắn làm chính xác nhất chính là kéo tên thư sinh Tần Kham này vào Cẩm Y vệ, nhờ Tần Kham, Cẩm Y vệ trong một năm nay đại xuất phong đầu, Đông Hán thì bị thanh niên nhân này nhiều lần đả kích, ngay cả Hán công Vương Nhạc cũng mấy lần ăn phải quả đắng dưới tay hắn, mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt già nua bi phẫn nhưng lại không thể nói ra của Vương Nhạc, Mưu Bân ở trong mộng cũng vì cười mà tỉnh mấy lần.

Tiên đế coi trọng, cùng tân quân tình như huynh đệ, những cái này đều là vốn chính trị của Cẩm Y vệ. Tần Kham đã thành bảo vật được Mưu Bân nâng niu trong lòng bàn tay, Cẩm Y vệ trên dưới không ai dám có chút thất lễ với hắn.

Nhưng mà hôm nay khối bảo vật trong lòng bàn tay này không ngờ bị nội các và ti lễ giám liên thủ đối phó, hơn nữa phải trừ cho thống khoái. Mưu Bân hoảng hốt rồi.

Quan hệ với quan hệ tốt tới mấy thì sao? Nội các và ti lễ giám nếu động thủ, hoàng đế có bảo vệ được hắn không? Đây là một cỗ lực lượng cường đại như thế nào? Đại Minh từ lúc lập quốc đến nay, nội các và ti lễ giám chưa bao giờ bởi vì muốn đối phó với một người mà liên thủ. Một khi liên thủ với nhau, ai có bản lĩnh có thể sống sót trước mặt đả kích sắc bén như Thái Sơn áp đỉnh này?

Dù ngồi ở vị trí cao như Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, Mưu Bân cũng không thể cũng không thể không gặp phải lựa chọn xếp hàng.

Có đôi khi đứng sai sẽ mất mạng, Mưu Bân cảm thấy đây là thời khắc gian nan nhất trong cả đời hắn. Hoàng đế và Tần Kham, nội các và ti lễ giám, so sánh hai bên, ai sẽ là người thắng cuối cùng?

Dương Toàn đi rồi, Mưu Bân vẫn giữ tư thế ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích nhìn hoa hồng bên ngoài tới ngơ ngác xuất thần.

Thật lâu sau, Mưu Bân hai tay run rẩy cầm chén trà lên, uống một ngụm trà lạnh, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết có đan xen một chút áy náy.

"Người đâu, mau chuẩn bị xe ngựa, tôi muốn tới Thiên Tân điều tra dư nghiệt của Bạch Liên giáo!"

Mưu Bân lựa chọn tránh đi xa ở thời khắc mấu chốt này, hắn đi rất vội vàng. Thái độ thì vừa nhìn cái hiểu ngay.

Tần Kham là một bằng hữu đáng để kết giao, cũng là thuộc hạ tốt khiến cho người ta yên tâm, nhưng, không đáng để Mưu Bân bỏ cả tính mạng bản thân để giúp hắn. Lần này khả năng thắng của Tần Kham quá nhỏ, trước mặt thực lực cường đại, bất kỳ âm mưu thủ đoạn nào cũng đều là vô vị nực cười.

Đây là quyết định của Mưu Bân.

Sau khi Biết được Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân bị một câu của Vương Nhạc mà phải trốn tận tới Thiên Tân. Trong Ti lễ giám, tiếng cười sung sướng của Vương Nhạc kéo dài mãi không dứ.

Mọi chuyện đã chuẩn bị xong!

Văn hí dã diễn gần xong rồi, võ hí chuẩn bị lên sân khấu, Đông Hán nên xuất thủ rồi.

Bên trong hoàng thành Đêm khuya, một đạo điều lệnh từ ti lễ giám từ khe cửa cung đã hạ xuống đưa ra ngoài.

Trong đại đường Đông Hán ánh nến sáng rực, đương đầu, Thiên hộ chưởng hình, lĩnh ban và các phiên tử tay cầm cương đao. Lẳng lặng đứng ở trong viện ngoài đại đường, trong yên tĩnh sát khí ngập trời, ai nấy đều mở to đôi mắt mang theo tơ máu, giống như đang chờ ai đó, hoặc là lời gì đó.

Ngoài tường mõ gõ ba tiếng, giờ tý.

Một trận tiếng bước chân hỗn độn từ xa xa truyền đến, ở ngoài đại đường Đông Hán đang yên tĩnh giống như nhịp trống gõ vào tim mọi người.

Một phiên tử giơ cao tờ giấy xuất hiện ở trước mặt mọi người, vừa chạy vừa hô to: "Hán công đã hạ lệnh, Đông Hán động thủ bắt tặc."

Đại đương đầu Dương Toàn tiếp nhận điều lệnh, sau khi đọc cẩn thận thì ngẩng đầu nhìn mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Một ngàn người tới Tần phủ ở ngoại ô, một ngàn người thì tới Thiên hộ sở Cẩm Y vệ nội thành, một ngàn người trấn giữ yếu đạo cửa cung, nếu gặp chống cự thì cứ giết không cần hỏi! Xuất phát!"

"Tuân lệnh Hán công."

Canh ba Giờ tý, cửa thành tây kinh sư lặng lẽ mở ra một cái khe, một đội phiên tử Đông Hán đằng đằng sát khí lao thẳng tới ngoại ô Tần phủ.

Cùng lúc đó, trong Thiên hộ sở Cẩm Y vệ nội thành bỗng nhiên dấy lên lửa lớn ngút trời.

Họa sát thân lặng lẽ tới gần.

Tần phủ.

Đinh Thuận dẫn hơn hai trăm Giáo úy gác ở bốn phía tường phủ, đẻ bảo hộ Tần Kham và người nhà, Đinh Thuận ngay cả mấy chục bộ liên phát kình nỗ cũng dùng tới.

Trong nhà ngoài nhà đột nhiên có thêm mấy trăm thuộc hạ như lâm đại địch vây ở bốn phía. Đỗ Yên có ngốc tới mấy cũng nhận ra chỗ không ổn, lúc này cùng Tần Kham đứng ở tiền viện, Đỗ Yên trong lòng nổi lên mấy phần lo sợ không yên.

"Tướng công... Lại có người muốn gây bất lợi cho ngươi sao?"

Tần Kham cười khổ, luôn muốn thê tử được sống cuộc sống yên bình, nhưng, nguyện vọng đơn giản này lại tựa hồ rất khó thực hiện, bất luận mình ghét phiền toái cỡ nào, phiền toái vĩnh viễn vẫn không ngừng tìm tới cửa, phiền toái lần này, tựa hồ so với bất kỳ lần nào trước kia thì đều chết người hơn.

"Đúng vậy, xin lỗi, Yên nhi, tướng công lại chọc phải phiền toái rồi, không. Phải nói là phiền toái chủ động tìm tới ta." Tần Kham thở dài, vẻ mặt đầy áy náy.

Đỗ Yên lo lắng nhìn hắn: "Nghiêm trọng lắm à?"

Tần Kham thản nhiên nói: "Đúng, rất nghiêm trọng."

" Nghiêm trọng cỡ nào?"

" Nghiêm trọng như nàng hôm qua phát hiện eo mình lại mập hơn vậy."

Đỗ Yên vẻ mặt đại biến: "Thì ra là phiền toái chết người như vậy."

Tần Kham thở dài: "Vợ chồng chúng ta thật sự rất có hẹn ngầm. Ta vừa nói cái nàng hiểu ngay, không sai, quả thật là rất phiền toái rất chết người."

Đỗ Yên gượng cười nói: "Tướng công. Vì sao phiền toái luôn thích tìm tới ngươi?"

Tần Kham cười khổ nói: "Ta cảm thấy phiền toái giống như là một nữ nhân si tình vậy, chuyên thích dính vào nam nhân anh tuấn như ta, hơn nữa bám chặt không buông. Anh tuấn thì có tội sao? Đây đều là thiên ý mà."

Đỗ Yên tức giận đấm hắn một cái: "Lúc nào rồi còn nói hươu nói vượn như vậy."

Giang tay ôm Đỗ Yên vào lòng, Tần Kham ngửi mùi hoa quế trên tóc nàng ta, áy náy ôn nhu nói: "Yên nhi, xin lỗi, ta lại liên lụy tới nàng rồi."

Đỗ Yên tựa vào lòng Tần Kham, giống như con mèo đang ngủ gật thoải mái mà nheo mắt lại, như mộng như ảo nỉ non: "Tướng công. Chúng ta còn có mấy chục năm thời gian để ôm ấp nhau mà, ai muốn phá hoại những ngài tháng tốt đẹp của chúng ta, ta sẽ giết hắn."

Mắt đẹp đang nheo lại bỗng nhiên lóe lên sát khí sắc bén, chợt lóe rồi biến mất, Đỗ Yên ngáp thật dài một cái, ngửi mùi quen thuộc trên người Tần Kham rồi tiếp tục nhắm mắt lại, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này.

Hai Vợ chồng lẳng lặng đứng trong viện, ôm chặt lấy nhau.

Vù vù vù!

Ngoài viện, kình nỗ bắn ra mang theo tiếng xé gió liên tiếp vang lên, tiếp theo là tiếng hò hét như núi đổ đất nứt từ bốn phương tám hướng ập tới.

Đinh Thuận hổn hển chạy vào viện tử. Lớn tiếng nói: "Đại nhân, Đông Hán động thủ với chúng ta! Bên ngoài có hơn một ngàn phiên tử Đông Hán bao vây, tư thế giết không cần hỏi."

Tần Kham sợ hãi cả kinh, mồ hôi lạnh nháy mắt thấm đẫm quần áo.

Đỗ Yên kinh hãi nghe tiếng kêu thảm thiết và tiếng đánh giết ngoài cửa, mặt trắng bệch, tiếp theo không biết dũng khí từ đâu tới, đoạt lấy đao trong tay Đinh Thuận rồi hô to một tiếng vào trong viện: "Sư thúc." Sau đó không quay đầu lại phóng ra cửa chính Tần phủ.

Diệp Cận Tuyền thân ảnh như quỷ mỵ xuất hiện, lại như cuồng phong gào thét thổi qua, không nhìn rõ là chân có động tác gì, người đã đứng ở ngoài cửa chính Tần phủ.

Tần Kham Tâm tình đang trầm trọng kinh sợ lúc này cũng không thể không nghẹn họng nhìn trân trối.

Đây... còn là cao thủ thường xuyên bị Đỗ Yên một chưởng đánh cho mặt cắm xuống đất sao?

Thiên hộ sở Cẩm Y vệ nội thành lửa cháy rực trời.

Hơn trăm Giáo úy lưu thủ trong Thiên hộ sở bị phiên tử Đông Hán đánh ngã.

Lần này không phải Hán Vệ bác sát, mà là chém giết thực sự, các phiên tử xuất thủ không hề cố kỵ, đao nào đao nấy đều trí mạng.

Thiên hộ sở lửa cháy càng lúc càng lớn, tiếng kêu thảm thiết của các Giáo úy càng lúc càng lưa thưa.

Bình Luận (0)
Comment