Lý Nhị dẫn theo vợ con cả Đinh Thuận và Kim Liễu trốn trong một nhà dân đơn sơ, nhà rất nhỏ, vốn là nhà của một Giáo úy, khi hơn ngàn phiên tử xông vào trong Thiên hộ sở chém giết vô số Giáo úy, Lý Nhị và mấy tên bách hộ nhân lúc loạn chém giết mà ra, đón vợ con của Đinh Thuận và Kim Liễu, trốn ở trong nhà của Giáo úy này.
Thê tử của Đinh Thuận ôm con nhỏ, cùng Kim Liễu co rúm lại ngồi trong góc, vẻ mặt hết sức kinh sợ.
Lý Nhị vịn vào mép cửa, giỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đêm nay chính là một hồi loạn chiến, bất luận Đông Hán tạo thành hậu quả ác liệt cỡ nào, bất luận ngày mai nội các nhận được sớ hạch tội của bao nhiêu ngôn quan ngự sử, tóm lại đêm nay là ác mộng của Cẩm Y vệ, Vương Nhạc tựa hồ bất chấp mọi giá, không dồn Tần Kham và đám thủ hạ trung thành Đinh Thuận vào chỗ chết thì không thôi.
"... Lý đại nhân." Ở trong góc, Kim Liễu mở miệng gọi.
Vẻ mặt Lý Nhị nghiêm lại, vội vàng cung kính gật đầu với Kim Liễu: "Kim cô nương có chuyện gì cứ nói."
Thân là phó Thiên hộ nội thành, chuyện của Tần Kham và Kim Liễu Lý Nhị tất nhiên đã biết, có điều hắn cũng nhớ là không vạch trần thân phận của Tần Kham, nhưng vẻ mặt và thái độ thì cực kỳ cung kính, đoạn thời gian gần đây toàn bộ người trong Thiên hộ sở nội thành đều rất cung kính đối với Kim Liễu, làm Kim Liễu cảm thấy rất không được tự nhiên.
Kim Liễu vuốt tóc mai nói: "Lý đại nhân. Là có phản tặc công vào kinh sư sao?"
Lý Nhị bật cười nói: "Kinh sư chính là hoàng thành Đại Minh, sao có thể bị phản tặc đánh vào? Muốn đối phó chúng ta là người của Đông Hán."
"Đông Hán làm sao lại..." Kim Liễu chỉ là nữ tử dân gian, đối với mâu thuẫn giữa triều đình và Hán Vệ hoàn toàn không biết gì cả, có điều nàng ta cũng minh bạch lúc này không phải lúc để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, vì thế liền nói: "Dân nữ đa tạ Lý đại nhân lúc nguy nan đã dẫn ta và Đinh phu nhân ra ngoài tị nạn, có điều... Dân nữ chỉ là nữ tử kinh sư tầm thường. Đông Hán chắc sẽ không giết người lung tung, không bằng để dân nữ ra ngoài giúp các ngươi xem tình hình thế nào? Hơn nữa, hơn nữa ta cũng rất lo lắng cho Tần Kham."
Lý Nhị cười khổ không thôi. Vị cô nương này cũng khiêm tốn thật, nữ tử tầm thường ư? Hồng nhan tri kỷ của Cẩm Y vệ đồng tri đại nhân có thể tính là tầm thường nữ tử sao? Mình vì sao ngay cả Thiên hộ sở cũng vứt bro không để ý, trước tiên đón nàng ta ra khỏi Đinh phủ? Nàng ta nếu lọt vào trong tay người của Đông Hán. Tần đại nhân chắc sẽ thật sự lấy mạng mình mất.
Chắp tay, Lý Nhị dị thường khách khí nói: "Sao dám lao động tới Kim cô nương, bên ngoài rất loạn, cô nương ngàn vạn lần không thể xuất môn, đám sát tài đó của Đông Hán cũng mặc kệ ngươi có vô tội hay không, lúc này bọn họ đã giết đỏ cả mắt rồi, nếu bị bọn họ nhìn thấy, tuyệt không có kết cục tốt."
Kim Liễu cắn môi dưới, lo lắng nói: "Nhưng Tần Kham hắn... Hắn..."
Lý Nhị cười nói: "Chỗ Tần đại nhân không cần lo lắng, đám sát tài Đinh Thuận đang dẫn các huynh đệ bảo vệ ngài. Ai dám gây bất lợi tới đại nhân, một loạt kình nỗ sẽ bắn ra, đâm thủng tim hắn."
Kim Liễu nghe vậy kinh ngạc mở to mắt, sau đó mắt đẹp rất nhanh chớp chớp mấy cái, sau khi xác nhận mình không có nghe lầm mới rụt rè nói: "Lý đại nhân, ngài vừa rồi nói... Tần đại nhân? 'Đại nhân' ?"
Lưng Lý Nhị lập tức túa mồ hôi, vẻ mặt dị thường ảo não, hận không thể tát vào miệng mình một cái.
Ngữ khí Kim Liễu có chút run rẩy: "Lý đại nhân, vừa rồi dân nữ... Không nghe lầm chứ?"
Lý Nhị nhếch môi, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Kim cô nương không nghe lầm. Là ta nói nhầm, ở đâu ra Tần đại nhân gì đó chứ."
Nói dối tới ngay cả thuyết phục bản thân mình còn không thể, làm sao lừa được Kim Liễu?
Kim Liễu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lý Nhị.
ở góc khác của căn nhà, thê tử của Đinh Thuận không nhịn được thở dài: "Lý Nhị, ngươi không quản được cái miệng thối của ngươi rồi, xem Đinh đại ca ngươi trở về có tát rụng răng ngươi không, nói đi, lời đã ra khỏi miệng rồi còn thu lại được à?"
Lý Nhị cười khổ mấy tiếng, thở dài nói: "Lần này ta thực sự đáng chết rồi, ài. Kim cô nương, kỳ thật Tần đại nhân không phải cố ý giấu diếm ngươi, ngày hai người gặp nhau, thực sự là một hồi hiểu lầm, Tần đại nhân không phải là người hầu của Đinh phủ, về phần hắn mặc xiêm y của phó là có nguyên nhân, Tần đại nhân từng nói thật với ngươi một lần rồi, nhưng chỉ tiếc ngươi căn bản không tin, việc này cũng chỉ đành cứ vậy tiếp diễn."
Sắc mặt Kim Liễu có chút tái nhợt, nắm chặt quyền đầu, thân hình mảnh mai bất tri bất giác run rẩy.
"Lý đại nhân, Tần Kham hắn... Không phải người hầu?"
Lúc này Đinh phu nhân thở dài nói: "Muội muội, Tần đại nhân chính là nhân trung long phượng, sao có thể là người hầu? Đinh phủ ta sao có thể mời được người hầu tôn quý như Tần đại nhân? Chồng ta có được địa vị phong quang như hôm nay đều là nhờ dựa hơi Tần đại nhân, ngươi ở trong phủ ta, mấy lần ta định nói thật với ngươi, nhưng lão gia nhà ta ngăn không cho ta nói."
"Hắn... giữ chức gì?"
Lý Nhị vẻ mặt cung kính nói: "Tần đại nhân quan phong Cẩm Y vệ chỉ huy đồng tri, tòng tam phẩm, chính là nhân vật hiển hách nổi bật trong kinh sư, cùng đương kim thiên tử thân như huynh đệ, văn võ bá quan trong triều đều chú ý, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng."
Kim Liễu kinh ngạc một lúc, trong đôi mắt xinh đẹp không biết từ lúc nào đã có nước mắt.
Đinh phu nhân vẫn líu lo khuyên nhủ: "Muội muội ngươi cũng chớ trách Tần đại nhân giấy ngươi, lúc trước vốn là một hồi hiểu lầm, nhưng Tần đại nhân giải thích ngươi lại không tin, thật sự không thể nào biện giải được nữa, có điều muội muội từ nay về sau có thể tính là phủ cực thái lai rồi, nhân vật như Tần đại nhân, tương lai phong vương liệt hầu là điều tất nhiên, thân phận của muội muội sau này sẽ phú quý vô cùng, tương lai nói không chừng cũng có thể phong nhất phẩm nhị phẩm cáo mệnh, vậy thì đúng là phúc mà phụ đạo nhân gia chúng ta phải tu mười đời mới có được đó."
Đinh phu nhân ở bên cạnh lải nhải giải thích giúp Tần Kham, Kim Liễu thì lại ngây ngốc bất động, nước mắt rơi như châu đứt dây.
Lý Nhị thấy Kim Liễu khóc sướt mướt thì hoảng quá, vội vàng phối hợp với Đinh phu nhân: "Kim cô nương chớ trách Tần đại nhân, toàn là tại cái miệng thối của ta, Tần đại nhân thực sự không phải có ý giấy ngươi, luôn muốn tìm thời cơ thỏa đáng để nói cho rõ ràng, nhưng ai ngờ trước mặt lại xảy ra chuyện này. Nói ra thì Kim cô nương cũng thật có phúc khí, Tần đại nhân mới chỉ hai mươi đã quan cư tam phẩm, tương lai phong hầu phong vương cũng không phải việc khó, vả lại Tần đại nhân không chỉ là quan vận thông suốt, văn tài cũng tuyệt hảo, trước kia khi ta ở Nam Kinh nghe rất nhiều người truyền xướng cái gì 'Nhân sinh nhược chích như', còn cả Thái căn đàm mà trong kinh sư ai ai cũng biết nữa, đều là Tần đại nhân làm ra, ta là người hô hào, không hiểu lắm những thứ này, một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong, tóm lại Kim cô nương và Tần đại nhân là cực kỳ xứng đôi."
Kim Liễu hồi thần, kinh ngạc nói: "Ngươi nói bài 'Nhân sinh nhược chích như sơ kiến' và Thái căn đàm vang danh thiên hạ? những cái này đều là.. sáng tác của Tần Kham?"
Lý Nhị và đinh phu nhân vội vàng gật đầu.
Kim Liễu thất thần lẩm bẩm nói: "Vẫn cho rằng là trùng tên trùng họ, không ngờ thật sự là hắn."
Hồi ức như hồng thủy vỡ đê trong phút chốc ùa vào trong đầu.
Kim Liễu bỗng nhiên nhớ tới năm đó trong Tần Thúy quán Thiệu Hưng, nam tử áo xanh gầy gò bị mộ đám bạn cùng trước vây quanh đi lên tiểu các của nàng ta, lẳng lặng nhìn nàng ta gẩy đàn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn nàng ta, sau đó thì khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười còn trong vắt hơn trời.
Nam tử nho nhã khi im lặng thì như mặt hồ, khi nói tới thiên hạ gia quốc thì như liệt hỏa trào dâng, nam tử hay ngại ngùng khi nhận vô số lời khen thì chỉ lộ ra nụ cười bình thản...
Nước mắt của Kim Liễu không nén được mà càng rơi càng nhiều.
Gần hai năm, Thương Hải đã biến ruộng dâu, biển vét cát, nhưng không vét được chân anh hùng thế gian, Tần Kham, ngươi cuối cùng cũng đã bộc lộ tài năng, giấc mộng trị quốc bình thiên hạ lúc trước hiện giờ ngươi đã từng bước tới gần nó rồi phải không?
Vẻ mặt như có phát giác, Kim Liễu bỗng nhiên cả kinh: "Đêm nay Đông Hán có động tác động tác, chẳng lẽ..."
Lý Nhị cười khổ nói: "Không dối gạt Kim cô nương, Đông Hán lần này tất cả đều là nhằm vào Tần đại nhân mà đến, đêm nay rất không ổn, đám chó săn hoạn nô này bày ra tư thế muốn lấy mạng ngài ấy."
Phương hướng Thiên hộ sở Nội thành là một mảng mây đỏ như máu, ánh lửa chiếu sáng cả bầu trời đêm, lờ mờ tựa hồ có thể nghe thấy từng tiếng hét thảm thê lương.
Nước mắt Kim Liễu vẫn chưa khô đã cắn chặt răng, thân hình mảnh mai giống như được rót vào một cỗ dũng khí cường đại.
Quay đầu nhìn Lý Nhị, ngữ khí của Kim Liễu vô cùng kiên quyết: "Lý đại nhân, ta muốn đi tìm hắn!"
Lý Nhị vội la lên: "Cô nãi nãi à, bên ngoài loạn như vậy."
Kim Liễu cắt ngang lời hắn, vẻ mặt kiên quyết như xả thân chịu chết: "Ta biết hắn lúc này đang bốn bề thọ địch, nhưng ta không thể vứt bro hắn, cho dù hắn kết cục chú định sẽ như Sở bá vương ở Ô giang thì ta cũng muốn làm Ngu cơ tự vẫn trước mặt hắn để kích thích ý chí của hắn."