Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 431 - Chương 468: Hoàng Đế Cô Đơn

Chương 468: Hoàng đế cô đơn

Lưu Cẩn nếu không phải thiếu tâm nhãn quá nghiêm trọng thì hôm nay đại khái sẽ tổng kết ra một giáo huấn nhân sinh sâu sắc, đó chính là. Khi nam nhân nói chuyện thì thái giám tốt nhất đừng có chõ mồm vào, không chung đề tài thì rất dễ tự rước lấy nhục.

Chu Hậu Chiếu vô tâm vô phế, đâm ôm bụng cúi gập người vì cười, người ngoài có lẽ cố kỵ thân phận nội tướng Đại Minh của Lưu Cẩn, nhưng Chu Hậu Chiếu thì lại chẳng quản nhiều như vậy, địa vị của thái giám có hiển hách tới mấy thì chung quy cũng chỉ là gia nô của Chu gia hắn.

Còn có một người cười cũng rất sướng, đó chính là Trương Vĩnh cách đó không xa.

Trương Vĩnh và Lưu Cẩn sớm đã công nhiên xé rách da mặt, thấy Lưu Cẩn ăn quả đắng, hắn tất nhiên chẳng cố kỵ gì, cười ha ha, thậm chí cố ý cười thật to.

Lưu Cẩn tóc gáy dựng ngược, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Kham như muốn phun ra lửa, đã thế Tần Kham còn mang bộ dạng rất hối lỗi, còn rất có thành ý nhận lỗi, một câu "Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền" làm lửa giận của Lưu Cẩn ứ lên mà không có chỗ phát tiết.

"Bệ hạ..." Lưu Cẩn sắp tức đến phát khóc rồi, đôi mắt híp đầy vẻ tội nghiệp nhìn Chu Hậu Chiếu.

Chu Hậu Chiếu tất nhiên không thể không cho Lưu Cẩn chút mặt mũi, lập tức dừng cười, nghiêm mặt nói: "Tần Kham, ngươi làm như vậy không đúng đâu, sau này không cho phép tổn hại Lưu Cẩn như vậy nữa, vì sao Lưu Cẩn chỉ có thể thông dâm với trượng phu nhà người ta chứ không thể thông dâm với lão bà nhà người ta, quá khi dễ người ta rồi, quả thực buồn cười quá... Ha ha ha."

Thằng ôn này nói xong lại phá lên cười, mặt già của Lưu Cẩn giống như cà vừa hái xuống trong vườn rau.

Vất vả lắm mới chờ được Chu Hậu Chiếu ngừng cười, ngồi phệt trên ghế thở không ra hơi, Tần Kham lại tiêp tục đề tài vừa rồi.

"Bệ hạ, án gian lận thi cử năm Hoằng Trị thứ mười ba có rất nhiều điểm đáng ngờ, thần đã sai Cẩm Y vệ thăm dò, chỉ chẳng qua là bởi vì quan chủ khảo Trình Mẫn Chính trên giấy thi có dán giấy che tên khen một câu ' văn tài thế này tất là của Tô Châu Đường Dần', liền bị Hộ bộ cấp sự trung Hoa Mạch hạch tội Trình Mẫn Chính nhận hối lộ làm rối kỉ cương, lý do này quả thực là muốn gán tội cho người khác, về sau trong kinh lời đồn khắp nơi, tiên đế vì áp lực dư luận sĩ lâm mà không thể không hạ chỉ, vĩnh viễn không dùng Đường Dần và Từ Kinh nhằm bình ổn sự phẫn nộ của cử tử, không lâu sau Hộ bộ cấp sự trung Hoa Mạch liền bị nội các xoá tên bãi quan, hành động này đã chứng tỏ rất rõ một vấn đề..."

Lưu Cẩn vẫn không muốn để Tần Kham vừa lòng đẹp ý, thế là không biết sống chết lại chen vào một câu: "Bất luận án tử này có oan hay không, triều đình vĩnh viễn không chấp nhận Đường Dần và Từ Kinh là ý chỉ của tiên đế gia, ý chỉ mà tiên đế gia đã hạ thì ngươi nói lật lại bản án thì lật lại à?"

Tần Kham trầm giọng nói: "Lời này của Lưu công công sai rồi, bản hầu lại lấy một ví dụ dễ hiểu khác cho Lưu công công nhé."

Lưu Cẩn hai mắt trợn to đầy hoảng sợ, bất giác lảo đảo lui hai bước, the thé hét lên: "Dừng! Không cần phải ví dụ! Coi như Tạp gia chưa nói gì có được không?"

Hiển nhiên Lưu công công khá là kiêng kị Tần Kham, cái miệng nghiệt súc này chắc chắn sẽ không phun ra được lời gì hay ho cả, Lưu công công hôm nay đã bị tổn hại tới rất mất mặt rồi, không muốn tự rước lấy nhục nữa.

Chu Hậu Chiếu nhíu mày nhìn Tần Kham: "Vì sao nhất định phải lật lại bản án? Trẫm hạ một đạo ý chỉ triệu Đường Dần vào cung làm quan không được sao?"

Tần Kham thở dài: "Trong sạch, bệ hạ, cái mà Đường Dần cầu chỉ là sự trong sạch mà thôi."

Chu Hậu Chiếu trầm mặc một lát, gật đầu: "Trẫm minh bạch rồi, có những thứ, nên là của hắn thì sẽ là của hắn, cho dù bé nhỏ không đáng kể tới đây thì cũng là thứ của hắn, mất đi sẽ tự tay lấy về."

Tần Kham chắp tay cười nói: "Bệ hạ một lời nói thông tất cả."

Chu Hậu Chiếu nói: "Được, giang sơn trẫm cai trị không cho phép có án oan, cũng sẽ không hy sinh bất kỳ ai, nếu án gian lận thi cử năm Hoằng Trị thứ mười ba có điểm đáng ngờ, trẫm không thể coi như không thấy, đây không phải là đạo làm vua, Tần Kham, trẫm lệnh cho ngươi lật lại án này, trả lại cho thiên hạ sự thị phi trắng đen thật sự."

"Thần, tuân chỉ."

Nói xong chính sự, Chu Hậu Chiếu kéo tay áo Tần Kham, hứng trí bừng bừng nói: "Đi nào, trẫm dẫn ngươi đi xem Báo Phòng, Báo Phòng của trẫm sắp hoàn công rồi, ngươi tới xem nhà mới của trẫm."

Báo Phòng nằm ở bờ tây nam Thái Dịch trì Tây Hoa môn kinh sư.

Khi Chu Hậu Chiếu và Tần Kham Mặc thường phục, cùng với đám người Lưu Cẩn đứng ngoài Báo Phòng thì Báo Phòng vẫn còn đang thi công, có điều nhìn ra được là sắp hoàn công rồi.

Trên Công trường công tượng dân phu bận rộn làm việc, quân sĩ binh mã ti như hung thần ác sát vung roi trong tay, quan viên Công bộ thì đốc công bên dưới.

Ai nấy trên mặt đều mang theo thần sắc ngưng trọng thậm chí là lo lắng, tạo thành cảnh tượng bận rộn trước mắt, hiển nhiên ti lễ giám đã hạ nghiêm lệnh về ngày quy định hoàn công cho quan viên Công bộ và dân phu.

Xa xa Báo Phòng cung điện trùng điệp đã lộ ra sơ hình, nó không rộng lớn mênh mông như hoàng cung, không có khí thế thần thánh khiến cho người ta vừa thấy đã muốn quỳ bái, nó giống như nhà của gia đình phú quý bình thường, có thể tránh mưa gió nhưng lại không quá hoành tráng, chỉ chẳng qua là nhà to quá mà thôi.

Trong Báo Phòng tổng cộng có hơn hai trăm gian, trong đó còn bao gồm sân quần ngựa, vườn đấu thú, giáo trường luận võ cùng với các loại mật thất, mê cung và và chùa chiền được xây dựng theo yêu cầu kỳ quái của Chu Hậu Chiếu, bộ phận bên ngoài thậm chí còn xây một cái chợ lớn chừng hai dặm, tiểu hôn quân nếu hôm nào có hứng thú, các thái giám cung nữ trong Báo Phòng sẽ hóa trang thành bách tính hoặc người bán hàng rong bình thường, mang theo đủ loại hàng hóa nội khố đã mua trước bày ra hai bên chợ, thế là các tiểu thương giả vờ giả vịt hò hét rao hàng, những người đóng giả bách tính thì làm bộ làm tịch cò kè mặc cả, mà vị hôn quân Chu Hậu Chiếu này thì đi qua đi lại trong đám người, mắt chẳng buồn chớp, thích gì mua nấy, muốn ném thì ném, hưởng thụ lạc thú mua sắm.

Đây là Báo Phòng, địa phương có xú danh không kém gì chiếu ngục của Hán Vệ trong lịch sử, nó đại biểu cho sự ngu ngốc hoang đường của kẻ thống trị, là công trình không hề có ý nghĩa hao phí bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân mà xây thành, nguyên nhân chỉ là vì sự ham chơi của hoàng đế, không hề để ý tới lúc này thu chi nội khố và quốc khố đã vô cùng eo hẹp.

Tựa hồ tất cả những từ ngữ châm biếm đều có thể dùng để miêu tả Báo Phòng, nó thành vết nhơ mà Chu Hậu Chiếu mất cả đời cũng không thể xóa đi, hơn nữa vết nhơ của Chu Hậu Chiếu trong đời này tuyệt không chỉ có một Báo Phòng.

Nhưng mà lúc này đứng ngoài Báo Phòng, nhìn Chu Hậu Chiếu đứng cạnh hai mắt tỏa ra hào quang nhu hòa ấm áp, lại nhìn cái chợ nhỏ được lập thành chỉ để cung cấp cho hoàng đế chơi, Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy một cỗ bi ai.

thật sự dung nhập vào thời đại này, mới phát hiện trên sách sử mấy trăm năm sau viết mới vớ vẩn nực cười làm sao.

Lúc này thứ Tần Kham nhìn thấy trong mắt, lại chỉ có một hoàng đế thiếu niên trầm luân trong tịch mịch vô tận, hoàng đế này giàu có thiên hạ, nhưng mà cái hắn muốn chỉ là một ngôi nhà thật sự thuộc về mình, một cõi Niết bàn của riêng mình.

Hoàng cung chỉ là hoàng cung, nó là căn nhà lạnh căm dù tràn ngập uy nghi và lộng lẫy, căn nhà này đối với hắn mà nói là quá lớn quá trống rỗng, nó có thể khiến thế nhân quỳ bái, nhưng nó tuyệt không có tư cách trở thành một ngôi nhà.

Một người trong lòng muốn tung cánh, nhà có lớn đến mấy cũng chẳng nhốt được.

Mọi người đứng ngoài công trường Báo Phòng, trầm mặc nhìn cảnh bận rộn khí thế ngất trời, cùng với tiến độ công trình mắt thường có thể thấy được, vẻ vui sướng trong mắt Chu Hậu Chiếu lại không thể che giấu được.

Chỉ vào dãy nhà trùng điệp xa xa, Chu Hậu Chiếu cười nói: "Tần Kham, ngươi xem, đó là nhà của ta, hai tháng sau, ta sẽ dời vào ở trong Báo Phòng, ta có nhà rồi."

Quay đầu nhìn Tần Kham vẻ mặt không bình tĩnh lắm, Chu Hậu Chiếu rất nghiêm túc nói: "Sau khi chuyển vào ở, ta sẽ mời ngươi tới nhà làm khách, ta sẽ tự tay làm cho ngươi một bát canh, bởi vì ngươi là khách quý đầu tiên của ta."

Sự cảm động xộc vào tim, Tần Kham cười nói: "Theo tập tục của dân gian, khách nhân tới nhà chủ nhân làm khách cũng phải mang chút lễ vật, lễ vật sẽ không quá quý trọng, có lẽ chỉ là một hộp điểm tâm, hai thước vải, khi đó sẽ nhờ chủ nhà dẫn khách đi thăm thú nhà mới, đây cũng là nghĩa vụ của chủ nhân."

Những lời này Tần Kham hiển nhiên rất hợp với khẩu vị của Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu hai mắt sáng rực, gật đầu nói: "Tốt, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi thăm hết nhà, nó hoàn toàn là của ta, Tần Kham, ta sẽ chuẩn bị một viện tử trường kỳ cho ngươi ở Báo Phòng, ngươi lúc nào muốn tới làm khách thì cứ tới ở."

Tần Kham ôn hòa cười nói: "Tính tình của phu nhân Nhà ta hung hãn, ta nhất định có lúc phải tới cầu viện, phòng thì ngươi nhất định phải chuẩn bị sớm cho ta, ngày nào đó ta vết thương đầy người vào ở, ngươi phải tiếp ta uống rượu tiêu sầu, nghe ta oán trách kêu khổ, ngươi phải biết rằng, một nam nhân đã thân nhất định sẽ có rất nhiều oán hận với cuộng sống, khi đó ngươi nhất định phải kiên nhẫn một chút, nói không chừng ngươi tương lai cũng có một ngày như vậy."

Chu Hậu Chiếu cười ha ha: "Nhất định, cho dù phu nhân nhà ngươi đánh tới cửa, ta cũng không cho phép nàng ta vào, ngươi ở trong nhà ta lúc nào, ta sẽ bảo vệ ngươi lúc đó được bình an."

Quân thần hai người nhìn nhau cười to, tiếng cười rất phóng khoáng, xen lẫn một chút buồn thương mà chẳng ai nghe ra.

Lưu Cẩn đứng phía sau hai người, nghe tiếng cười của bọn họ, trong mắt không khỏi hiện lên một tia ghen ghét.

Lưu Cẩn mẫn cảm chú ý thấy, trong những lời đối thoại vừa rồi dùng cách gọi "ngươi ta", vào lúc này bọn họ không phải quân thần, mà là tri giao chân chính, giống như rất nhiều tri kỷ thiên cổ lưu danh, bọn họ không hề có ngăn cách, hoàn toàn rộng mở lòng dạ với nhau, quan hệ như vậy, Lưu Cẩn mất cả đời cũng không thể đạt được.

Một loại sợ hãi không tên bóp chặt lấy tim Lưu Cẩn.

Bệ hạ có thể không có gia nô, nhưng bệ hạ sao có thể không có vị hảo hữu tri giao này? Vị trí của Lưu Cẩn hắn và Tần Kham trong lòng bệ hạ bên nào cao bên nào thấp?

Lưu Cẩn không thể so sánh, hắn không dám so sánh.

Một con khoái mã phóng tới như bay, cách Chu Hậu Chiếu và Tần Kham còn xa thì bị thị vệ cấm cung mặc thường phục ngăn lại, một đám thị vệ ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.

Kỵ sĩ trên ngựa cũng rất hiểu quy củ, thành thành thật thật xuống ngựa, lại gấp gáp hô lớn về phía Tần Kham: "Hầu gia, đại phu nhân bảo ngài mau về phủ, nhị phu nhân sắp lâm bồn rồi."

Bình Luận (0)
Comment