Lâm bồn?
Chu Hậu Chiếu và Tần Kham đều ngây ra, nhất thời không phản ứng kịp, cho tới lúc kỵ sĩ trên ngựa nôn nóng lập lại, Tần Kham lúc này mới đột nhiên giật nảy mình.
"Lâm bồn?... Hiện tại á?" Tần Kham mất đi sự trấn định gặp biến không sợ trước kia, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.
Kỵ sĩ trên ngựa bị thị vệ cấm cung cản nên không dám đi tới, lo lắng đứng giậm chân tại chỗ.
Vẻ mặt Tần Kham vẫn đờ đẫn, cả người giống như đông cứng lại, ngay cả ánh mắt cũng vẫn duy trì bộ dạng kinh ngạc.
Chu Hậu Chiếu có chút bất ngờ nhìn Tần Kham, từ ngày hắn biết Tần Kham, Tần Kham luôn mang bộ dạng thong dong trấn định, loại bộ dạng hoàn toàn mất đi phân thốn này thì chưa bao giờ nhìn thấy, trong nhất thời Chu Hậu Chiếu cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Tần Kham hồn nhiên không phát giác ánh mắt kỳ dị của người ngoài, vẫn lẩm bẩm nói: "Lâm... Lâm bồn, ta... Ta nên làm gì bây giờ?"
Chu Hậu Chiếu thật sự không nhìn được nữa, vỗ mạnh lên vai Tần Kham, quát: "Trừ ở ngoài phòng sinh chờ hài tử của ngươi ra đời thì ngươi còn có thể làm gì? Mau về nhà đi!"
Tần Kham bị vỗ cho giật mình, cuống quít gật đầu: "Đúng, ta phải về nhà, ta muốn được nhìn thấy đứa con ra đời đầu tiên."
Nói xong Tần Kham chẳng buồn để ý tới lễ số, không chào một câu chạy đi mất, hơn mười thị vệ bên ngoài thấy Hầu gia chạy không hề để ý tới dáng vẻ, bọn họ cũng vội vàng đuổi theo, ai nấy trên mặt tràn ngập vẻ vui sướng, vừa rồi kỵ sĩ hét to như vậy, mọi người đều nghe thấy rõ ràng, đây chính là hỉ sự lớn đầu tiên của hầu phủ.
Nhìn bóng dáng vội vã kích động của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu vui mừng cười mấy tiếng, nói: "Lưu Cẩn, nào, chúng ta cũng tới Tần phủ xem thử, nhị phu nhân nhà hắn nếu sinh nam đinh thì chính là Sơn Âm Hầu thế tập, nếu sinh nữ nhi thì càng hay, nó sẽ là con dâu tương lai của trẫm."
Lưu Cẩn cố gắng dãn mặt ra cười bồi mấy tiếng, hiển nhiên trong lòng hắn thì không cao hứng như ngoài mặt, Tần gia có hậu đại đối với Lưu Cẩn mà nói thì không phải là chuyện tốt.
Chu Hậu Chiếu kích động đi được mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại, có chút đăm chiêu nói: "Tần Kham năm nay mới hơn hai mươi, không tính cái cô công chúa Mông Cổ hữu danh vô thực kia thì trong nhà chỉ có hai vị phu nhân, thế này... Quả thực là thanh tâm quả dục quá, chẳng trách con nối dòng không thịnh, trẫm dứt khoát hạ chỉ nạp thêm hai phòng thiếp thất cho Tần Kham, ừ... không biết nhà vị hoàng thúc nào có nữ nhi thứ xuất nguyện ý làm thiếp cho Tần Kham không nhỉ, trẫm sẽ hào phóng ban thưởng danh hào quận chúa cho họ, chắc các hoàng thúc cũng sẽ đáp ứng thôi nhỉ."
Hoàng đế Thiếu niên rất nhanh chóng tứ hôn cho Tần Kham.
Lưu Cẩn lại đại kinh thất sắc, Tần gia khai chi tán diệp tuyệt đối không phải thứ hắn nguyện ý nhìn thấy, huống chi nếu Tần Kham thân với Vương gia, bản thân lại là quốc hầu huân quý, thế lực của thằng ôn này có thể vững chắc không thể lay động.
Đầu óc chuyển động cấp tốc, Lưu Cẩn cúi người cười nói: "Lão nô cả gan xin bệ hạ cân nhắc, Tần Hầu gia có cưới tiểu thiếp hay không là chuyện của hắn, nếu bệ hạ nhúng tay vào gia sự của Tần Hầu gia, chỉ sợ hậu quả khó liệu..."
Chu Hậu Chiếu nghi hoặc nói: "Lời này là sao?"
"Bệ hạ đừng quên phu nhân Tần Đỗ thị, chính thất của Tần Hầu gia có tính tình thế nào, chính là..." Mặt già của Lưu Cẩn nhăn lại, giống như nhớ lại một chuyện thảm thống nào đó, ngay cả ngữ khí cũng mang theo mấy phần buồn bã: "Chính là nữ bá vương một lời không hợp, máu tươi năm bước đó, bệ hạ ngài... Ngài từng nếm đau khổ dưới tay nàng ta, nhớ ngày đó mấy chúng ta không chào hỏi xông vào nhà hắn, liền bị nàng ta đánh cho mặt mũi bầm dập, nếu ngài tứ hôn quận chúa cho Tần Hầu gia, uy hiếp đến địa vị chính thất của Tần Đỗ thị, vị nữ bá vương này..."
Lưu Cẩn không nói tiếp nữa, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng, tùy tiện xông vào nhà Tần Kham cũng bị nàng ta đánh cho một trận, nếu hủy đi vị trí chính thất phu nhân của nàng ta, Chu Hậu Chiếu cả đời này đừng hòng ngủ ngon, tùy thời sẽ phải đề phòng Tần Đỗ thị nửa đêm bay vafotr cấm cung lấy đi cái thủ cấp thượng hạng của hắn.
Qua một phen phân tích của Lưu Cẩn, Chu Hậu Chiếu quả nhiên biến sắc, sợ hãi lau mồ hôi, sau đó cảm kích nhìn Lưu Cẩn.
"Lưu Cẩn, may có ngươi nhắc nhở trẫm, vị thần thú trạch của Tần gia hung mãnh như vậy, trẫm thiếu chút nữa thì chọc vào nàng ta rồi. Thôi, chuyện tứ hôn cho Tần Kham tạm thời gác đó không nhắc nữa, đi nào, chúng ta mau tới Tần phủ, Lưu Cẩn, lát nữa ngươi nói với Lễ bộ thượng thư Trương Thăng một tiếng, nhị phu nhân của Tần gia vốn không phải là thất phẩm cáo mệnh sao? Giờ nàng ta lập cho Tần gia rồi, thăng lên ngũ phẩm cáo mệnh, bảo Lễ bộ làm kim sách đưa đến Tần phủ đi."
Chu Hậu Chiếu vừa nói vừa vội vàng lên xe ngựa, ngựa cất vó phóng thẳng tới Tần phủ.
Cho tới lúc Chu Hậu Chiếu lên xe ngựa, sắc mặt tươi cười của Lưu Cẩn dần dần trở nên âm trầm và khó coi.
Nhìn thánh quyến này của Tần Kham, chẳng lẽ đời này không thể động được hắn à?
Trong Sơn Âm hầu phủ là một mảng lộn xộn, trong cảnh tượng bận rộn mang theo không khí vui mừng.
Tần Kham và các thị vệ giục ngựa chạy như bay đến cửa nhà, quản gia chờ đã lâu vội vàng ra đón, vẻ mặt tươi cười nói: "Chúc mừng Hầu gia, chúc mừng Hầu gia, hầu phủ của chúng ta sắp thêm người rồi."
Tần Kham phi thân xuống ngựa sải bước vào trong phủ, nghe vậy thì ngẩn ra: "Kim Liễu sinh rồi à?"
"Ặc, nhị phu nhân vẫn chưa sinh, vừa mới vào phòng sinh thôi, bốn bà đỡ đang thị hầu nàng ta."
"Chưa sinh thì ngươi chúc mừng cái gì." Tần Kham lo lắng cất bước vào trong, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, tháo ngọc bội tốt nhất bên hông ném cho quản gia: "Thưởng cho ngươi, khen cho cái miệng khéo."
Quản gia liên tục cảm ơn, đi sát sau lưng Tần Kham tiến vào nội viện."
Vội vàng bước vào nội viện thì thấy bên trong còn tấp nập hơn công trường Báo Phòng, đám nha hoàn bưng thau đồng và nước ấm ra ra vào vào, Liên Nguyệt Liên Tinh tuy là nha hoàn quản sự, nhưng đối với chuyện sinh đẻ lại không hề có kinh nghiệm, hai tỷ muội gấp đến độ đứng trong viện tử giậm chân, quyền chỉ huy nha hoàn nội viện đã sớm được một bà đỡ tiếp quản.
Đỗ Yên cũng đi đi lại lại ngoài phòng sinh, vẻ mặt vừa gấp lại vừa sợ, thấy Tần Kham bước vào, Đỗ Yên lập tức ra đón.
"Tướng công, Kim Liễu vừa mới vào..."
Tần Kham gật đầu lo lắng, cất bước đi vào phòng sinh.
Đỗ Yên vội vàng kéo hắn lại: "Tướng công muốn làm gì?"
"Đi vào thăm Kim Liễu."
Đỗ Yên dở khóc dở cười: "Tướng công, phòng sinh không sạch sẽ mà âm khí rất nặng, trên đời này nào có đạo lý nam nhân vào phòng sinh? Tướng công chớ có làm bậy, để người ngoài chê cười."
Tần Kham ngây ra một lúc, tiếp theo thở dài nặng nề.
Quy củ Cổ đại rất nhiều, mấy trăm năm sau nếu nữ nhân sinh con, trượng phu đều ở trong phòng sinh nắm tay đi hết toàn bộ hành trình với thê tử, hiện tại Tần Kham nếu vào phòng sinh, e là cực kỳ kinh thế hãi tục.
"Kim Liễu vẫn ổn chứ? Có kêu đau không?"
Đỗ Yên thì không kích động như Tần Kham, cười nói: "Tướng công yên tâm, Kim Liễu rất ổn, lúc trưa ăn một bát cháo thịt, lại ở trong vườn đi dạo một lúc, hai nha đầu Liên Nguyệt Liên Tinh đi cùng nàng ta, khi trở về phòng thì Kim Liễu nói bụng hơi đau, Liên Nguyệt không dám lơ là, vội vàng gọi bà đỡ tới, bà đỡ nói đây là sắp sinh, vừa đưa vào phòng sinh thì Kim Liễu vỡ ối, chắc không lâu nữa là kêu đau rồi."
Thở dài, Đỗ Yên nói: "Mẹ ta kể, nữ nhân đó, ai cũng phải trải qua cửa này."
Nói xong Đỗ Yên u oán lườm Tần Kham một cái.
Tần Kham cười khổ, im lặng ôm lấy vai nàng ta, vẻ u oán của Đỗ Yên lúc này mới đỡ đi.
Ý tứ của Đỗ Yên Tần Kham rất hiểu, nữ nhân đều trải qua cửa này, nhưng thành thân hơn hai năm, nàng ta lại ngay cả cơ hội đi qua cửa này cũng không có, ngược lại để Kim Liễu người sau mà tới trước, chuyện này thực sự khiến Đỗ Yên phải chịu áp lực tâm lý rất lớn.
Nhưng Tần Kham cũng đành bất lực, hai nữ nhân trong nhà, Tần Kham và Đỗ Yên cùng phòng nhiều nhất, cũng có không ít đại phu khám quá, thử vô số phương thuốc, để có thể mang thai, Đỗ Yên vốn bảo thủ mà thậm chí khi ở trên giường nguyện ý phối hợp làm những tư thế nghĩ lại thôi cũng xấu hổ rồi, nhưng mà ông trời già chẳng nể mặt ai cả, không mang thai chính là không mang thai.
Tần Kham trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới nữ thần y Đường Tử Hòa không biết đang ở nơi nào, nếu có thể mời nàng ta tới khám cho Đỗ Yên, nói không chừng có thể khiến Đỗ Yên mang thai, đáng tiếc, nữ nhân đó là thần y, nhưng lại làm thêm cái nghề đầu lĩnh phản tặc, đúng là không chịu làm việc đàng hoàng.
Tuy nói không làm việc đàng hoàng, nhưng y thuật của Đường Tử Hòa thực sự cực kỳ tinh diệu, Tần Kham thậm chí nổi tâm tư muốn phái người đi mời nàng ta đến hầu phủ khám bệnh, bất luận tương lai là bạn hay địch với nàng ta, nể tình đã thủ hạ lưu tình với nhau khi trước ở Thiên Tân, nhờ nàng ta chút việc nhỏ chắc cũng không quá đáng.
Hai vợ chồng lẳng lặng ôm nhau trong viện, nhìn đám nha hoàn bận rộn ra ra vào vào, hai người ai mang tâm tư nấy, trầm mặc không nói gì, Đỗ Yên vốn mang tâm sự lúc này được Tần Kham ôm trong lòng, tâm sự cũng dần dần vơi đi, nàng ta biết bất kể Kim Liễu sinh nam hay sinh nữ, tướng công vẫn là tướng công của nàng ta, sự sủng ái đối với nàng ta sẽ không hề bớt đi chút nào so với trước kia, vậy là đủ rồi.
Hồi lâu sau, đám người Chu Hậu Chiếu và Lưu Cẩn hổn hển chạy vào nội viện, còn chưa chào hỏi, đã nghe thấy Kim Liễu ở trong phòng sinh hò hét kêu đau.
Mọi người ngẩn ra, tim Tần Kham lại giống như bị một bàn tay vô hình bóp mạnh, vội vàng bước nhanh tới phòng sinh, trên cửa phòng sinh treo vải dày, một nha hoàn canh ở cửa, thấy lão gia có ý xông vào, nha hoàn vừa sợ vừa ngại, quỳ gối chắn trước mặt Tần Kham, không chịu để hắn vào.
Tần Kham bất lực, đành phải gọi vọng vào trong: "Kim Liễu, cố gắng lên, tướng công ở ngay đây rồi."
"Tướng công." Bên trong truyền đến tiếng rên đau đớn của Kim Liễu.
Lúc này Tần Kham đã nén cơn vui của người mới được làm cha, trong lòng chỉ thấy lo lắng, thời đại này nữ nhân sinh con không khác gì đi qua quỷ môn quan, bình an của hai mẹ con vẫn là một thây hai mạng, toàn trông vào ý tứ c lão thiên gia, cho dù quý như quốc hầu, tay nắm đại quyền thiên hạ, nhưng chuyện này Tần Kham lại hoàn toàn không không chút khí lực.
Tần Hầu gia tay nắm đại quyền lúc này chỉ có thể vin cửa mà hô vào trong, liều mạng cổ vũ cho Kim Liễu.
"Kim Liễu, tâm tình thả lỏng, đừng mang áp lực, tướng công không quan tâm nam hay nữ, sinh nam sinh nữ gì tướng công đều thích cả."
Trong thanh âm thống khổ của Kim Liễu xen lẫn sự ngọt ngào: "Tướng công... chàng thật tốt."
Ai ngờ Tần Kham lại rất không hợp thời bổ sung một câu: "Sinh nam sinh nữ không quan trọng, nhưng không thể sinh ra trứng được, sinh ra trứng là ta trở mặt với nàng đó."