Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 433 - Chương 470: Kim Liễu Lâm Bồn (Hạ) (1)

Chương 470: Kim Liễu lâm bồn (hạ) (1)

"Phì."

Ngoài phòng sinh tất cả đều bị những lời này của Tần Kham khiến cho bật cười, ngay cả Kim Liễu ở bên trong cũng phải bật cười, khí lực nén để sinh con lúc này tiết ra cả.

Một bà đỡ vội vàng đi ra khỏi phòng sinh, sắc mặt rất khó coi, thấy người vừa lên tiếng bên ngoài là gia chủ của nhà này, hơn nữa còn là Hầu gia, bà đỡ chung quy vẫn không dám răn dạy Hầu gia, đành phải bất mãn lườm hắn một cái, hành lễ cho có lệ rồi lại đi vào.

Đỗ Yên dở khóc dở cười kéo Tần Kham sang một bên, sẵng giọng nói: "Kim Liễu sinh con đã đủ mệt rồi, tướng công đừng có quấy rối."

Tần Kham thở dài: "Ta chỉ là muốn làm nàng ta an tâm thôi, các nàng đó, quá coi trọng chuyện con trai con gái, tướng công thật sự không hề có ý trọng nam khinh nữ, nhưng làm người vẫn phải có điểm mấu chốt, không cho phép đẻ ra trứng chính là điểm mấu chốt của ta."

Đỗ Yên lại bật cười, không nhẹ không nặng đấm hắn một cái, nói: "Có người ngoài ở đây, tướng công đừng có nói những lời vớ vẩn."

Động tĩnh trong phòng sinh nhỏ đi, hiển nhiên Kim Liễu đang tụ khí ngưng thần lại, ấp ủ cảm xúc sinh con.

Tần Kham lúc này mới xoay người lại, chắp tay nói với Chu Hậu Chiếu đang đứng xem náo nhiệt từ lâu: "Đứa con đầu tiên của thần sắp xuất sinh rồi, khó tránh khỏi có chút thất thố, khiến bệ hạ chê cười."

Đỗ Yên cũng vội vàng đi tới hành lễ với Chu Hậu Chiếu.

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Chúc mừng ngươi nhé, Tần gia cuối cùng cũng có hậu đại rồi, tư vị vui mừng vì được làm cha không tồi chứ hả?"

Sắc mặt Tần Kham lập tức tối sầm, cẩn thận quan sát thần sắc của Chu Hậu Chiếu, phán đoán một hồi chung quy cũng khẳng định được "vui mừng vì được làm cha" là lời nói vô tâm của hắn, thời đại này "vui mừng vì được làm cha" vẫn chưa có ngụ ý sâu xa như mấy trăm năm sau.

Quân thần hai người mới hàn huyên được vài câu thì trong phòng sinh lại truyền đến tiếng kêu thống khổ của Kim Liễu.

Tần Kham biến sắc, chẳng buồn nói gì với Chu Hậu Chiếu, chạy tới trước cửa phòng sinh, thất thanh nói: "Sao lại đau à?"

Một bà đỡ vội vã bưng chậu đồng ra, cho dù Tần Kham là Hầu gia, thái độ của bà đỡ cũng chẳng thân thiện hơn là bao: "Nữ nhân sinh con làm gì có chuyện không đau? Giờ mới là bắt đầu thôi, ít nhất phải đau tới một ngày, xin Hầu gia đi xa một chút, đừng cản đường của lão thân, nhị phu nhân nếu có hai dài ba ngắn gì, lão thân không chịu nổi trách nhiệm đâu."

Ngữ khí Lạnh như băng, thái độ rất bực bội, hơi có thần vận của y tá bác sĩ trong bệnh viện kiếp trước.

Tần Kham đành nhịn, mẹ của đứa bé và đứa bé, hai cái mạng nằm trong tay người ta, Hầu gia cũng không thể không nhịn.

Hắn cuối cùng cũng có thể lý giải vì sao kiếp trước nhiều quan viên hoặc là phú hào phú khả địch quốc tay nắm quyền cao như vậy mà khi đối mặt với thầy thuốc thái độ lại rụt rè đến thế, không thể không rụt rè, có quyền và có tiền cũng chẳng tính là gì, có mạng mới là căn bản, thầy thuốc chính là người nắm căn bản của chúng sinh.

Kim Liễu ở trong phòng sinh hét lên một tiếng đau đớn, làm tâm tình của Tần Hầu gia lúc này càng thêm nôn nóng, lại sợ ảnh hưởng tới công việc của bà đỡ, đành phải tránh phòng sinh xa một chút, gấp đến độ đi qua đi lại.

Chu Hậu Chiếu thì chưa từng làm cha, có điều cảm xúc nôn nóng của Tần Kham hiển nhiên cũng ảnh hưởng đến hắn, mím mím môi, quay đầu phân phó Lưu Cẩn: "Sinh con đáng sợ nhỉ, ngươi mau phái người phi ngựa vào thành, gọi tới toàn bộ Thái y tinh thông phụ khoa sản khoa trong Thái y viện tới đây, vạn nhất phu nhân của Tần Kham có bất trắc gì thì Thái y cũng có thể tùy thời bổ cứu."

Lưu Cẩn thật tâm không muốn tuân theo đạo ý chỉ này, Tần Kham tuyệt hậu giống như hắn mới là nguyện vọng của Lưu công công, nhưng mà lời nói của Chu Hậu Chiếu hắn không thể không nghe, thế là dạ một tiếng, bĩu môi không cam lòng đi chấp hành ý chỉ.

Nhìn Lưu Cẩn đi xa, trong tai lại nghe tiếng kêu đau đầy thê lương của Kim Liễu, hai má Chu Hậu Chiếu không khỏi run rẩy, lẩm bẩm nói: "Sinh con thật quá đáng sợ, chuyện nam nữ này, xem ra cũng chẳng sung sướng gì, cứ tay sóc sóc, cả người run run mấy cái, rồi lấy khăn lau, xách quần bước đi, nào có cần phiền toái như vậy. Thế nhân quá tục tằng, Tần Kham cũng không ngoại lệ."

Lịch sử bởi vậy mà sinh ra sự lệch lạc cực lớn, trong sách sử ghi lại Chính Đức hoàng đế hoang đường háo sắc, trong quá trình trưởng thành không biết xảy ra ngã rẽ gì, không ngờ bị cải tạo thành một đời hoàng đế.

Trong phòng sinh, tiếng kêu đau của Kim Liễu càng lúc càng to, tim Tần Kham cũng theo những tiếng kêu đau của Kim Liễu mà nhói lên từng đợt, may mà tiếng nói của các bà đỡ có vẻ vẫn trấn định, hiển nhiên đã nhìn quen cảnh này, bằng không Tần Kham chắc có cả tâm tư xông vào phòng giết người rồi.

"Nín thở, hít sâu, mau, hít sâu vào, đúng rồi, dùng sức! Giỏi, lại dùng sức tiếp. Nhị phu nhân cố gắng một chút, đây chính là đứa con đầu tiên của Hầu gia, cô hãy cố gắng lên, nào lại hít sâu, a! Đầu đứa bé đã nhô ra rồi."

Câu Cuối cùng tựa hồ mang tới hy vọng rất lớn cho Kim Liễu, Kim Liễu đã đau đến mức sắp hôn mê cả người giống như được rót vào một cỗ lực lượng mới, gắng gượng tinh thần cắn răng thật chặt, phát ra một tiếng hét như rách ruột nát gan, theo chỉ thị của bà đỡ từng bước tiến hành quá trình sinh con

Tiếng kêu đau của Kim Liễu cũng là một loại dày vò đối với người bên ngoài, mà người bị dày vò nhất không ai bằng Tần Kham.

Đỗ Yên nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, nói: "Tướng công đừng lo, Kim Liễu nhất định sẽ không sao, bắt đầu từ lúc nàng ta mang thai, ta đã dạy công phu thổ nạp cho nàng ta rồi, hơn nữa còn dạy nàng ta một bộ miên quyền kiện thể, Kim Liễu mỗi ngày đều luyện, xương cốt sớm đã không còn yếu ớt như trước đây, sinh con sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu."

Tần Kham cười cười ôm chặt lấy vai nàng ta, chính thất đúng là chính thất, bất kể trong lòng ghen tị như thế nào, lo lắng Kim Liễu thật sự sinh ra con trai như thế nào, nhưng trên vấn đề nguyên tắc đúng sai lại nắm rất chuẩn, mặc dù không phải tự nàng ta sinh, nhưng dù sao cũng là nòi giống của nam nhân mà nàng ta yêu thương, theo quy củ của thời đại này, con thiếp thất sinh ra vẫn phải gọi chính thất là "Mẫu thân", mẹ đẻ ngược lại chỉ có thể gọi một tiếng "mẹ", từ trên xưng hô đã có thể thấy được chênh lệch cực lớn về địa vị của chính thất và thiếp thất, cũng may Tần gia không có nhiều quy củ như vậy, Đỗ Yên trừ chút lòng ghen tị mà nữ nhân trời sinh đã có ra thì vẫn có chút lo lắng cho đứa bé trong bụng Kim Liễu.

Đỗ Yên thì khẩn trương lo về giới tính của đứa con đầu tiên của Tần gia, Tần Kham lại trong lúc vô tình liếc về Lưu Cẩn cách đó không xa.

Lưu Cẩn hình như có cảm giác, cũng nhìn về phía Tần Kham, ánh mắt của hai người gặp nhau trong không trung, cũng không hề có va chạm tóe lửa, Tần Kham ngược lại rất khách khí mỉm cười với Lưu Cẩn, Lưu Cẩn ngây ra, không hiểu ý tứ trong nụ cười này của Tần Kham, thế là cũng rất dối trá nặn ra một nụ cười giả tạo với Tần Kham.

Người Làm cha đặc biệt mẫn cảm, Tần Kham thấy ý tứ khác trong ánh mắt của Lưu Cẩn, chỉ thầm nghĩ lão gia hỏa này cả đời làm ra nhiều chuyện thất đức như vậy, tương lai nhất định không đẻ được con trai, nhưng lập tức lại nghĩ, với trạng thái trước mắt của Lưu công công, có thể không sinh ra con trai dĩ nhiên phải cám ơn trời đất rồi.

Suy nghĩ theo đó mà khuếch tán vô hạn, Tần Kham lại nghĩ tới bản thân mình, hình như chuyện thất đức mình từng làm qua... chắc ít hơn một chút so với Lưu Cẩn, có điều đại thể cũng thuộc về phạm vi không đẻ được con trai, nếu đợi lát nữa Kim Liễu đẻ xong rồi, bà đỡ sờ sờ đít đứa bé...

Tần Hầu gia vốn không tin loại chuyện hoang đường ly kỳ như báo ứng này, có điều ngay cả chuyện hoang đường như xuyên qua còn phát sinh trên người hắn, trong cõi hư vô rốt cuộc có nhân quả báo ứng hay không, chuyện này thực sự là không dám khẳng định.

Càng nghĩ như vậy, Tần Kham càng lo lắng, chuyện liên quan tới đứa con đầu tiên của cả hai đời, tâm tình của Tần Kham khi đang lo lắng cũng rất nặng nề.

Theo sự cố gắng và nhẫn nại toàn lực của Kim Liễu trong phòng sinh, sự dày vò của mọi người cũng sắp qua đi, khi Thái y của Thái y viện phụng thánh chỉ vội vàng bước vào cửa lớn của Tần phủ, trong phòng sinh ở nội viện Tần phủ truyền ra một tiếng khóc trẻ con to rõ cao vút, phá tan bầu không khí tràn ngập bất an ngoài phòng sinh.

Đẻ rồi!

Tần Kham kích động tới ngưng thở, Đỗ Yên thì khẩn trương nắm chặt quyền đầu, Chu Hậu Chiếu hai mắt tỏa sáng, Liên Nguyệt Liên Tinh vui sướng ôm chầm lấy nhau.

Ánh mắt mọi người nhìn thẳng vào phòng sinh, không lâu sau, một bà đỡ bước nhanh ra, cẩn thận nhìn sắc mặt của Tần Kham, cố nặn ra vẻ mừng vui, trước tiên bước lên thi lễ, sau đó cười nói ra kết quả quay thưởng: "Chúc mừng Hầu gia, chúc mừng Hầu gia, chúc mừng hầu phủ có thêm một vị thiên kim phú quý..."

Vừa dứt lời, Đỗ Yên hai mắt sáng rực, cao hứng tới nhảy cao tại chỗ, sau khi hạ xuống thì mừng rỡ nói: "Quá...."

Bình Luận (0)
Comment