Thấy các đại thần tới chúc mừng càng lúc càng nhiều, Chu Hậu Chiếu sau khi chơi với Tần Nhạc một lúc thì lưu luyến không rời bãi giá hồi cung, Lưu Cẩn đi theo sau xa liễn của Chu Hậu Chiếu.
Sau khi tiễn Chu Hậu Chiếu, tân khách tới nhà càng nhiều, Tần Hầu gia vung tay, thiết yến khoản đãi.
Đại hộ nhân gia nếu sinh nữ nhi, rất ít có ăn mừng tưng bừng, trong cái thời đại trọng nam khinh nữ này, nữ nhi tương đương với tài nguyên thương nghiệp hoặc là chính trị, rất ít có đại hộ nhân gia sinh nữ nhi mà đặc biệt mở đại yến mời khác.
Tần Hầu gia thì lại ngoài dự đoán mọi người, ngày Tần Nhạc ra đời, Tần phủ mở yến hội to, tân khách tứ phương tới chúc mừng, Tần Kham ôm nữ nhi cười tươi như hoa, vẻ sủng ái cực độ trong mắt ngay cả người mù cũng thấy rõ
Nhìn ánh mắt sủng ái của Tần Kham đối với Tần Nhạc, không ít các đại thần tới chúc mừng lập tức nổi lên tâm tư, vị trưởng nữ này của Tần gia tựa hồ địa vị không bình thường, Tần Hầu gia tựa hồ căn bản không bận tâm nó là con vợ cả hay là con của thiếp, sủng ái đến mức như vậy, nếu có thể kết thân gia với Tần Hầu gia, bám vào vị quyền quý chạm tay có thể bỏng nhất đương triều này, tương lai tiền đồ của mình và gia tộc lo gì không một bước lên mây?
Thế là tân khách tới chúc mừng bắt đầu cân nhắc nhi tử hoặc là tôn tử nào trong nhà mình tuổi tác xấp xỉ với Tần Nhạc, làm thể nào để mở miệng xin kết thông gia với Tần Hầu gia.
Mười mấy đại thần tới chúc mừng vây quanh Tần Kham, hoặc là trắng trợn hoặc là bóng gió đưa ra hy vọng kết thân, Tần Kham vân đạm phong khinh hết, bất luận tương lai Tần gia là tiếp tục phong qua hay là dần dần nghèo túng, hắn cũng không đem hạnh phúc của nữ nhi ra mà trao đổi lợi ích chính trị, Tần Hầu gia hôm nay đi tới bước này, đã hoàn toàn không cần thiết phải dựa vào hôn nhân chính trị để thu hoạch quyền thế.
Về phần "Con dâu Tương lai" mà Chu Hậu Chiếu từng nói, bất kể hắn là nói đùa hay là nghiêm túc, Tần Kham đều không chính diện đáp ứng, trước tiên không đề cập tới Chu Hậu Chiếu trong lịch sử căn bản không có con nối dòng, cho dù hiện giờ lịch sử bị hắn thay đổi, Chu Hậu Chiếu tương lai sinh ra Thái tử, có quỷ mới biết Thái tử tương lai có dưa lệch táo nứt hay không? Cho nên, lang quân như ý tương lai của nữ nhi, chỉ có thể do chính nó tự đi tìm, vạn nhất nữ nhi tương lai sau khi lớn lên càng lúc càng xấu, thật sự không tìm được chồng, khi đó người làm cha là hắn đây có thể nghĩ tới đem nó gả cho Thái tử tương lai.
Ý đồ kết thân gia bị Tần Kham cự tuyệt, các đại thần ít nhiều có chút bất mãn, nhưng cũng biết không thể nào trêu vào Tần Hầu gia được, thế là phẫn nộ bỏ cuộc.
Bất đồng với tiền viện Tần phủ tiếng động huyên nào, trong sương phòng ở phía đông nội viện tuy rằng cũng bày một bàn tiệc rượu, nhưng không khí trên tiệc rượu lại hết sức trầm mặc.
Trầm mặc là vì khách nhân trên bàn tiệc rượu này phát hiện chuyện không bình thường, sau khi bọn họ ngồi xuống tiệc rượu, đông sương phòng đã bị Đinh Thuận dẫn một đám Cẩm Y vệ tâm phúc bao vây kín, chính là đao đã ra khỏi vỏ, tên đã lên dây, bộ dạng đằng đằng sát khí, bất kỳ ai cũng không được phép tiếp cận đông sương phòng, ngay cả hạ nhân trong phủ mang đồ ăn và rượutới cũng chỉ có thể đi đến ngoài cửa ánh trăng, do Cẩm y Giáo úy bên trong tiếp nhận.
Khách nhân trong Đông sương phòng hoảng sợ, bọn họ không hiểu Tần Hầu gia bày ra trận trượng như thế này rốt cuộc là có mục đích gì, rõ ràng là ăn mừng Tần phủ có thiên kim, nhưng tình cảnh trước mắt lại giống như Tần Hầu gia bày một bữa cơm chặt đầu cho họ vậy.
Khách nhân đều là người quen cũ, Trương Vĩnh, Đới Nghĩa, Nghiêm Tung, Mưu Bân, Dương Nhất Thanh rời khỏi kinh sư nhiều ngày không biết từ khi nào cũng đã bí mật trở về kinh, lúc này không ngờ cũng đang ngồi đây.
Cẩm Y vệ Bên ngoài bao vây từng vòng, đao kiếm rời vỏ, uống rượu dưới bầu không khí túc sát như vậy tất nhiên là tâm tình không thể nào tốt được, mọi người cũng không có tâm tư uống rượu nói cười, thế là trong sương phòng một mực duy trì sự trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Tần Kham sau khi tiếp đón xong tân khách bên ngoài chậm rãi đi vào đông sương phòng nội viện.
Trong Sương phòng, đám người Trương Vĩnh Đới Nghĩa đều đứng lên chắp tay chúc mừng, Tần Kham tươi cười đáp lễ.
Sau khi Ngồi xuống, Tần Kham trước tiên kính mọi người một chén rượu, ăn mấy miếng, vẫn bộ dạng vân đạm phong khinh, đám người Trương Vĩnh đều là người tay nắm quyền cao, cũng nuôi dưỡng ra được khí độ hàm dưỡng, kiên nhẫn chờ Tần Kham đi vào chủ đề.
Buông đũa ngà voi xuống, Tần Kham dùng khăn sạch lau miệng, rồi mới chậm rãi nói: "Hôm nay người ngồi đây đều là lão bằng hữu của Tần mỗ, tiểu nữ xuất sinh lao động mọi người, Tần mỗ rất cảm kích trong lòng."
Mọi người đều cười cười liền nói Hầu gia khách khí rồi, đối với cảnh Cẩm Y vệ trận địa sẵn sàng đón quân địch bên ngoài lại không hề nhắc đến một chữ, chờ Hầu gia chủ động mở miệng.
Tần Kham cười cười, tiếp tục nói: "Nhân lúc tân khách chen chúc tới cửa, Tần mỗ cố ý mời mọi người vào nội viện, thứ nhất là để không cho người ta biết, thứ hai là chuyện liên quan tới cơ mật, không thể không làm việc cẩn thận."
Trương Vĩnh bụng dạ thô thiển nhất, lúc này không nhịn được nói ra: "Hầu gia có gì phân phó thì cứ nói thẳng là được, Tạp gia tuy là thái giám, nhưng cũng tự nhận không thua hán tử dũng cảm ngay thẳng."
Tần Kham gật gật đầu, Trương Vĩnh không hổ nhân vật lưu sử sách, tính cách dũng cảm lỗi lạc, không vòng vèo, chẳng trách Chu Hậu Chiếu thường gọi là "Tráng sĩ Trương", tuy rằng thái giám từ trong xương tủy cũng có một mặt ti tiện, có điều Trương Vĩnh rõ ràng không phải như vậy.
Lại nhìn Đới Nghĩa đang cười nịnh, ngay cả tư thế ngồi cũng cúi gập cả thắt lưng bên cạnh Trương Vĩnh, Tần Kham thở dài, quan cảm đối với Trương Vĩnh càng tốt hơn nhiều.
Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Tần Kham chậm rãi nói: "Quyền hoạn Lưu Cẩn, hoành hành ngang ngược, ỷ vào sự sủng hạnh của thiên tử mà độc tài triều cương, từ năm nguyên niên Chính Đức tới nay, Lưu Cẩn giết hại trung lương triều đình, kết bè kết cánh, khoanh đất, nhận hối lộ, hại nước hại vua, thật sự là họa khối xương cổ chân của Đại Minh ta..."
Theo những tiếng nói vang vang của Tần Kham, mọi người trong tiệc hô hấp bất giác trở nên ồ ồ, trong mắt tỏa ra quang mang hưng phấn kích động.
Trương Vĩnh rốt cuộc không nhịn được, đứng bật dậy đầu tiên, nói: "Hầu gia muốn nói gì thì xin cứ nói thẳng."
Tần Kham trầm mặc một lát, ánh mắt chậm rãi nhìn mọi người, gằn từng chữ: "Dẹp yên cung thất, thanh lọc triều đường, chính đốn triều ương, đó chính là đạo làm thần tử, ta muốn cùng các vị lập kế hoạch... Tru sát Lưu Cẩn!"
................
Chu Hậu Chiếu sau khi trở lại cung Càn Thanh thì bận rộn vô cùng, mặc dù cách lúc Báo Phòng hoàn công còn một hai tháng nữa, nhưng hắn lại rất khẩn cấp muốn rời khỏi hoàng cung, sớm đã lệnh cho hoạn quan đóng gói đồ, chuẩn bị công tác chuyển nhà.
Lưu Cẩn để mặc tiểu hôn quân làm càn, tự mình trở về ti lễ giám, ngồi trong phòng nhíu mày trầm tư hồi lâu, sai người mời phụ tá của hắn Trương Thải, hiện giờ đã là Lại bộ thượng thư, cùng với Trương Văn Miện mấy tháng trước đã đầu nhập hắn.
Không thể không nói, Lưu Cẩn trải qua mấy năm làm mưa làm gió tại triều đường, một đống tuổi dù sao cũng không sống đến bụng chó, mấy hôm nay hắn luôn cảm thấy trong lòng có một cỗ bất an khó diên tả, loại cảm giác này không hề có lý do, thường làm tim hắn đập nhanh, trái lo phải nghĩ cũng vẫn không nghĩ ra loại bất an này rốt cuộc đến từ đâu.
Khứu giác chính trị của Lưu Cẩn rất nhạy bén, hắn lờ mờ cảm thấy trong triều có cổ một cỗ nghịch lưu, người mà cỗ nghịch lưu này nhằm vào là hắn. Về phần người thôi động cỗ nghịch lưu này, trừ Tần Kham ra thì chắc chắn không phải là ai khác, phóng mắt khắp thiên hạ, người dám đối nghịch với Lưu Cẩn không phải không có, có điều đều bị Lưu công công an bài tới chỗ Diêm Vương cáo trạng rồi, hiện giờ Lưu Cẩn quyền khuynh thiên hạ, độc tài triều cương, một lời mà định sinh tử của ngàn vạn người, đối nghịch dám đối nghịch với Lưu Cẩn thật sự không nhiều lắm.
Trừ Tần Kham.
Tần Kham là cái gai trong thịt của Lưu Cẩn, hắn đâm sâu vào trong lòng Lưu Cẩn, muốn nhổ ra mà không thể, hôm nay tận mắt nhìn thấy Chu Hậu Chiếu và Tần Kham nói cười, cùng với sự sủng ái của Chu Hậu Chiếu đối với nữ nhi mới sinh của Tần Kham, cảm giác nguy cơ của Lưu Cẩn càng mãnh liệt.
Nếu không trừ bỏ Tần Kham, có lẽ cả đời này thực sự không trừ được hắn nữa rồi.
Khi Trương Thải và Trương Văn Miện đi tới ti lễ giám, Lưu Cẩn vẫn đang ngồi lặng trên ghế trầm tư.
Hai người liếc nhau, đồng loạt thi lễ với Lưu Cẩn rồi tự ngồi xuống.
Trương Thải và Trương Văn Miện tuy nói đều là phụ tá của Lưu Cẩn, nhưng giữa phụ tá cũng không phải là hoà hợp êm thấm, bọn họ cũng thường tranh thủ tình cảm, hơn nữa cũng không vừa mắt với nhau, chỉ ngại là ở cùng một trận doanh với Lưu Cẩn, không tiện biểu hiện loại tranh thủ tình cảm này quá trắng trợn.
Nếu đem hai người ra so sánh, bất kể là học thức hay là phẩm tính, Trương Thải đều xuất sắc hơn Trương Văn Miện, Trương Thải là người lòng mang chí lớn, chỉ là trước kia không có cửa đền nợ nước, đành phải đem khát vọng ký thác lên trên người Lưu Cẩn, mà Trương Văn Miện thì khác, hắn mặc dù cũng có văn tài học thức, nhưng mục đích lại chỉ là quan chức hiển hách, chí hướng ảnh hưởng tới tính cách, nếu đem so sánh, lòng dạ Trương Văn Miện hẹp hòi hơn, chuyện tranh thủ tình cảm ở chỗ Lưu Cẩn, đa số đều là Trương Văn Miện khơi mào trước.