Hai người ngồi trong ti lễ giám hồi lâu, Lưu Cẩn lúc này mới từ từ phục hồi lại tinh thần, cười cười gật đầu chào hỏi hai người.
Không thể không nói, công tác văn hóa của Lưu Cẩn đối với người đầu nhập hắn vẫn rất tôn kính, hắn biết rõ khuyết điểm văn hóa không cao của mình, trên quốc sự rất coi trọng đề nghị của đám người Trương Thải Trương Văn Miện, Lưu Cẩn hiện giờ thi hành các loại tân chính, một bộ phận rất lớn đều xuất phát từ bút tích của Trương Thải, chỉ có điều Trương Thải người này tuy rằng học vấn không tầm thường, nhưng kiến thức trên quốc sự lại quá mức ngây thơ, không nghĩ sâu về những chính sách này có động chạm tới lợi ích của quyền quý địa và các tướng lĩnh vệ sở hay không, bổn ý của tân chính là tốt, nhưng mà chung quy vẫn quá mức lý tưởng, căn bản không thể thi hành được.
Hôm nay Lưu Cẩn gọi Trương Thải và Trương Văn Miện tới lại không phải là để thương nghị quốc sự.
Sau khi nói vài ba câu chuyện bâng quơ, Lưu Cẩn chậm rãi nói: "Thượng Chất (tự của Trương Thải), án gian lận khoa khảo năm Hoằng Trị thứ mười ba ngươi có biết không?"
Trương Thải gật đầu: "Hạ quan là tiến sĩ nhị giáp năm Hoằng Trị thứ ba, sau khi làm ở Hàn Lâm viện mấy năm thì lên Lại bộ chủ sự, nắm rất rõ án gian lận thi cử năm Hoằng Trị thứ mười ba."
Lưu Cẩn nhíu nhíu đôi lông mi trắng, nói: "Ồ? Thượng Chất nói kỹ cho Tạp gia nghe xem nào."
"Án này lúc ấy đã được nhận định là thiết án, cử tử Ngô Trung Đường Dần và Từ Kinh hối lộ quan chủ khảo Trình Mẫn Chính, về sau bị Hộ bộ cấp sự trung Hoa Mạch hạch tội, Đường Dần và Từ Kinh bị lột bỏ công danh, Trình Mẫn Chính bị bắt phải trí sĩ sớm, tiên đế hạ chỉ vĩnh viễn không dùng Đường Dần và Từ Kinh, án này từ đó mà định đoạt."
Lưu Cẩn rất có hứng thú nói: "Chân tướng của án này như thế nào? Đúng như ý chỉ của tiên đế nói không?"
Trương Thải cười khổ nói: "Lưu công, chân tướng của sự viện tất nhiên không đơn giản như vậy, bất kỳ một việc gì đều có người được là và có người phải hy sinh, triều sự há chẳng cũng thế à."
Trương Thải nói rất mờ mịt, nhưng Lưu Cẩn lại nghe ra ý tứ, án này quả nhiên là án oan.
Mắt Lưu Cẩn híp lại, cười the thé: "Tần Hầu gia cũng lòng mang chính nghĩa, không ngờ muốn phúc thẩm án này, có điều việc này đã bị Tạp gia biết, e là tính toán của vị Hầu gia này sẽ thất bại, không chỉ không rửa sạch được oan khuất cho Đường Dần, ngay cả chính hắn cũng phải té ngã không thoát thân ra được."
Tần Kham muốn phúc thẩm án gian lận thi cử năm Hoằng Trị thứ mười ba, việc này trong triều sớm đã có phong thanh, Trương Thải cũng không lấy làm lạ.
Trương Thải thấy lạ là, Lưu Cẩn nói lần này Tần Kham dính vào thì không thể thoát thân là ý làm sao?
"Hạ quan thỉnh giáo Lưu công, Lưu công cớ sao lại nói vậy?" Trương Thải kính cẩn chắp tay hỏi.
Trương Văn Miện cuối cùng cũng tìm được cơ hội để thể hiện, thế là cười lạnh nói chen vào: "Tâm tư của Thượng Chất nhanh nhẹn, chẳng lẽ không nhìn ra được ý tứ của Lưu công à? Lưu công đây là định dùng án này làm cớ, tìm cơ hội giết Tần Kham."
Trương Thải thấy Lưu Cẩn mỉm cười không nói gì, ra vẻ cao thâm thì không khỏi kinh ngạc.
Sau một lúc tìm từ, Trương Thải rụt rè nói: "Lưu công, xin thứ cho hạ quan nói thẳng, Lưu công nắm ti lễ giám đã hơn hai năm, hiện giờ nội ngoại đình đều sợ Lưu công như sợ hỏ, thanh danh của Lưu công ở trong triều đã hết sức hiển hách, thời thế như vậy chính là lúc Lưu công đại triển kế hoạch lớn, dốc hết sức thi hành tân chính, sau khi tân chính có hiệu quả, tất sẽ làm bệ hạ và văn võ cả triều phải nhìn Lưu công với cặp mắt khác, khi đó địa vị của Lưu công ở trong triều mới chính thức xem như là không thể lay động, nhiều chuyện để làm như vậy, mà Lưu công lại cứ nhắm vào Tần Kham, tựa hồ... Tựa hồ có cái hiềm lẫn lộn đầu đuôi, xin Lưu công cân nhắc."
Ý tứ của Trương Thải rất rõ ràng, hiện giờ chính là thời kỳ tường an vô sự hiếm có của Lưu Cẩn và Tần Kham, mọi người không trêu vào nhau, đối với Lưu Cẩn mà nói là một chuyện tốt, Lưu Cẩn nếu đem tâm tư dùng ở thi hành tân chính, tương lai có hiệu quả, địa vị trong triều càng củng cố, khi đó có ngại gì một Tần Kham?
Có điều hiển nhiên những lời nói này của Trương Thải không đạt được sự công nhận của Lưu Cẩn, Lưu Cẩn nhíu mày, hắn tuy rằng tôn trọng Trương Thải, nhưng dù sao lòng dạ cũng quá hẹp hòi, trong bụng Tể tướng không chống được thuyền, nhiều lắm cũng chỉ có thể để nổi được lềnh bềnh mấy miếng thịt mỡ, những lời nói này của Trương Thải có đạo lý thì có đạo lý, nhưng lại khiến hắn không vui.
Lưu Cẩn còn chưa lên tiếng thì Trương Văn Miện đã nhìn vẻ xem sắc, lập tức cười lạnh nói: "Thượng Chất huynh đúng là tâm địa Bồ Tát, ngươi chẳng lẽ không biết Tần Kham là tai họa trong lòng Lưu công, như giòi mu bàn chân, như gai trong họng à, Tần Kham trước giờ liên tục làm khó Lưu công, nhiều lần làm hỏng đại sự của Lưu công, người này không, Lưu công lấy gì ra mà thi triển khát vọng?"
Lưu Cẩn thờ ơ nhìn Trương Thải một cái rồi gật đầu nói: "Lời nói của Văn Miện không tồi, thánh nhân từng nói 'Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ', có thể thấy được làm việc phải có trình tự, tề gia là yếu vụ số một, theo mới là trị quốc bình thiên hạ, trong nhà không an ổn, bàn gì tới thi triển khát vọng? Thượng Chất, Tạp gia thì cảm thấy, là ngươi lẫn lộn đầu đuôi mới đúng?"
Trương Thải tựa hồ có chút không cam lòng, mục đích làm quan của hắn và Trương Văn Miện khác nhau, hắn là thực sự muốn làm việc thực tế cho thiên hạ, đối với nội đấu triều đường thì không có chút hứng thú nào.
"Lưu công, ngài và Tần Kham âm thầm hùn vốn làm hải vận, khế ước mới ký được vài ngày, chuyện liên quan tới hơn một ngàn vạn lượng bạc tiền lời, Lưu công nếu trừ bỏ Tần Kham, chuyện hải vận chẳng phải..."
Lưu Cẩn cười to: "Thiếu Trương đồ tể, Tạp gia chẳng lẽ cứ phải ăn lợn sống à? Tần Kham chết rồi, chẳng lẽ hải vận lại không làm được sao? Thiếu Tần Kham, Tạp gia tự mình đi tìm những Quốc Công quốc hầu huân đó, kết hợp với bọn họ thì chẳng phải càng yên tâm hơn ư?"
Tiếng cười ngưng bặt, trên mặt Lưu Cẩn đầy vẻ lo lắng, nói: "Thượng Chất, Văn Miện, hai người các ngươi nghĩ biện pháp, lấy án gian lận thi cử năm Hoằng Trị thứ mười ba làm cớ, tóm lại, Tạp gia muốn Tần Kham rơi vào trong vũng bùn không thể thoát ra được, triều đường hiện nay đã không còn là triều đường của trước, trên kim điện, quan lại bám lên người Tạp gia đã tới một nửa, chẳng lẽ vẫn không làm gì được Tần Kham sao? Tạp gia không tin! Tạp gia cứ muốn thử một lần!"
Một hồi quyết đấu sinh tử không khói thuốc súng chậm rãi vén màn.
Sương phòng nội viện Tần phủ.
Theo một câu hùng hồn "Tru sát Lưu Cẩn" của Tần Kham, mọi người đứng bật dậy, ánh mắt hoặc kinh hoặc hỉ nhìn chằm chằm Tần Kham.
Tần Kham và Lưu Cẩn bất hòa, đây là chuyện mọi người đều biết, ngay cả người dây thần kinh thô như Chu Hậu Chiếu còn nhận ra, vậy người bên ngoài sao có thể không biết?
Chỉ có điều biểu hiện của Tần Kham rất kỳ quái, hắn và Lưu Cẩn tranh đấu nhiều lần đều chiếm thượng phong, nhưng mỗi lần chiếm được thượng phong rồi liền quyết đoán lui về, tiếp tục khiêm tốn nhún mình sống qua ngày, Lưu Cẩn bừa bãi ngang ngược tới thế nào, Tần Kham cũng chẳng buồn để ý, trừ phi là lần sau Lưu Cẩn lại chọc tới hắn.