Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 437 - Chương 473: Hầu Phủ Lập Kế Hoạch (Hạ) (1)

Chương 473: Hầu phủ lập kế hoạch (hạ) (1)

Lặp đi lặp lại nhiều lần Như vậy, tất cả mọi người minh bạch, Tần Kham không phải không muốn giết Lưu Cẩn, mà là có điều cố kỵ, cái mà hắn cố kỵ không phải là là Lưu Cẩn có quyền thế lớn bao nhiêu, có bao nhiêu vây cánh, mà là hắn cố kỵ hoàng thượng, thái độ của bệ hạ đối với Lưu Cẩn nghiễm nhiên đã thành như người nhà, phần tình nghĩa này làm Tần Kham không thể xuống tay, cũng như Lưu Cẩn không thể xuống tay trừ bỏ Tần Kham, địa vị của hai người trong lòng bệ hạ trọng yếu ngang nhau, thành ra hai bên không thể không kiêng kị lẫn nhau.

Nhưng mà hôm nay Tần Kham không ngờ đề xuất "Tru sát Lưu Cẩn", không thể không làm mọi người khiếp sợ.

Thời cơ Tru sát quyền hoạn đến rồi à?

Trong phòng lặng ngắt, mọi người chă chú nhìn Tần Kham, không ai mở miệng.

Giống như trôi qua cả một thế kỷ, Đới Nghĩa bỗng nhiên cả người run lên, cũng không biết là hưng phấn hay là sợ hãi.

Tần Kham nhìn lướt qua đũng quần của Đới Nghĩa, phát hiện Đới công công rất kiên cường, không có mất khống chế, không khỏi lộ ra một nụ cười tán dương đối với hắn.

Không thể trách Tần Kham quá khoa trương, chỉ vì chuyện mà hắn đề xuất rất chết người, người bình thường bất luận năng lực thừa nhận nhiều ít, bình thường sẽ không khoa trương tới mức sợ tới đái ra quần, nhưng thái giám thì lại khác.

Mọi người đều biết, thái giám là không thể quản được nước đái.

May mắn Đới công công không khiến Tần Kham thất vọng, nghe tới đại sự như vậy mà không ngờ đũng quần không ướt, thật sự là định lực kinh người, người lòng trong lòng sợ hãi mà mặt vẫn thản nhiên, không đái ra quần, có thể làm ti lễ giám chưởng ấn.

Trong Sương phòng, mọi người yên lặng hồi lâu, Dương Nhất Thanh cuối cùng phá vỡ trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Kham, nói: "Hỏa hậu đến rồi à?"

Tần Kham cười cười gật đầu: "Hỏa hậu vẫn ngại chưa đủ."

"Hỏa hậu chưa đủ, Hầu gia vì sao xuất thủ?"

"Hỏa hậu chưa đủ thì ta có thể cho thêm một mồi lửa, có những cơ hội là ông trời cho, có những cơ hội là từ mình chờ được, còn có những cơ hội là tự mình sáng tạo."

Mắt Dương Nhất Thanh sáng rực lên: "Thêm một mồi lửa như thế nào?"

"Lưu Cẩn thi hành tân chính, tra quan phủ, tra quân truân, khoanh ruột tốt, nhận hối lộ... Các loại chuyện ngang ngược đã làm tới tột đỉnh, làm càng nhiều thì nhược điểm để lại càng nhiều, trong những việc này, chỗ nào không thể châm lửa?"

Tần Kham chậm rãi nhìn chăm chú mọi người, nói: "Chư vị, tin rằng mọi người đều minh bạch, quan hệ của các ngươi và ta cả triều đều biết, Lưu Cẩn sớm đã coi các ngươi là cái đinh trong mắt, Lưu Cẩn không chết thì người chết sẽ là các ngươi, đây là nút chết không thể cởi bỏ, cho nên, chúng ta và Lưu Cẩn đã ở thế ngươi chết ta sống, quốc triều hơn trăm,, quyền nắm quyền rất nhiều, nhưng chỉ là cái hại mang tên Lưu Cẩn là gieo hại xã tắc quá lớn, xưa nay hiếm thấy. Tru trừ quyền hoạn, thanh trừng triều đường, kéo dài quốc tộ Đại Minh chính là ở hôm nay, chư công, ai muốn giúp ta? Ai làm cùng ta?"

Đám người Trương Vĩnh, Dương Nhất Thanh nghe mà nhiệt huyết sôi trào, đồng loạt đứng lên ôm quyền với Tần Kham: "Nguyện giúp Hầu gia trừ quyền hoạn này!"

Tần Hầu gia luôn áp dụng thái độ nghênh chiến bị động với Lưu Cẩn hiện tại muốn chủ động xuống tay với Lưu Cẩn.

Trong sương phòng nội viện Hầu phủ vẫn là một mảng yên lặng, nhưng mà tiếng hít thở của mọi người rõ ràng nặng nề hơn nhiều.

Bọn họ biết mình đang làm một chuyện chết người như thế nào, bọn họ càng biết làm chuyện này sẽ khiến triều cục dấy lên sóng to gió lớn như thế nào.

Trong những người đang ngồi đây, tru trừ Lưu Cẩn có đủ loại lý do, hoặc là có ân oán cá nhân không đội trời chung với Lưu Cẩn, hoặc là bởi vì cục diện phục hưng do hoàng đế Hoằng Trị để lại bị Lưu Cẩn phá nát không còn chút gì, tru trừ Lưu Cẩn chính là đứng ở đại nghĩa, bất luận lý do như thế nào, tru trừ Lưu Cẩn cũng đã thành mục tiêu nhất trí c mọi người.

Trong sử sách Trăm năm sau, bọn họ sẽ lưu lại thanh danh như thế nào?

Tâm tình xúc động, như sóng to cuồn cuộn, mãi lâu sau vẫn không thể bình ổn.

Trong những người đang ngồi đây, chỉ có Tần Kham và Nghiêm Tung là tỉnh táo nhất.

Đối với Tần Kham mà nói, tru trừ Lưu Cẩn không có gì kích động cả, đây chỉ là kết quả của thuận thế mà làm, vận số của vận số đã hết, hỏa hậu tru sát hắn đã đến, thế là Tần Kham định động thủ, một sự kiện thuận lý thành chương.

Đối với Nghiêm Tung mà nói, Lưu Cẩn là đối thủ trong cái nhóm mà hắn sở thuộc, trừ Lưu Cẩn chính là việc nên làm, Nghiêm Tung tuy còn trẻ tuổi, nhưng tính cách của nhưng hắn rất thực tế, xác định một mục tiêu, liền nghĩ biện pháp để đạt được nó, về phần nguyên nhân và quá trình, Nghiêm Tung không quan tâm, cái hắn muốn là kết quả.

Trong không khí tinh thần quần chúng kích động, Nghiêm Tung bình tĩnh hỏi: "Hầu gia, không biết tru trừ Lưu Cẩn có chương trình chưa? Hạ quan nguyện phân ưu cho Hầu gia."

Tần Kham nhìn hắn một cái với vẻ khen ngợi, thủ phụ Đại Minh tương lai quả nhiên khác với người thường, hôm nay trong những người đang ngồi đây, không có ai không phải là đại nhân vật lưu danh sử sách, có thể ngồi cùng một chỗ với họ để phát động tru trừ quốc tặc, Tần Kham cảm thấy, mình tựa hồ đã thay đổi lịch sử, hắn, đã nắm được cái thời đại xa lạ này.

"Những hành động tàn ác của Lưu Cẩn, có thể nói là người người oán trách, chỉ cần tìm một chỗ mấu chốt nhất, làm người ta căm phẫn nhất để làm, cho hắn một kích thật mạnh, Lưu Cẩn chắc chắn sẽ chết."

Nghiêm Tung chắp tay: "Không biết Hầu gia cảm thấy chỗ nào là mấu chốt nhất?"

Tần Kham cười nói: "Lưu Cẩn thi hành tân chính, tân chính ngu xuẩn này là bùa đòi mạng của hắn, bởi vì nó đụng chạm tới lợi ích của rất nhiều người, nhằm vào quan phủ các nơi mà tra sổ sách, tra nhân số, tra số người thiếu, những cái này không nói, các quan văn cho dù cũng giống như chúng ta muốn trừ bỏ Lưu Cẩn, nhưng mà trong ngắn hạn trông cậy vào quan văn thì không thành được việc, quan văn quá yêu thích tính kế, quá mức ôn nhu, làm việc không chỉ cố kỵ thanh danh, còn muốn phải thu hoạch được lợi ích chính trị, chờ bọn họ cùng nhau đứng lên diệt Lưu Cẩn thì sớm muộn gì cũng thành kết cục chuyện hỏng người chết, cho nên chúng ta không thể trông cậy vào quan văn..."

"Không trông cậy vào quan văn, ý tứ của Hầu gia là..." Trong mắt Nghiêm Tung chợt lóe tinh quang: "... Quân đội vệ sở?"

Tần Kham mỉm cười: "Đúng, quân nhân trực tiếp nhất, yêu cũng trực tiếp mà hận cũng trực tiếp, ảnh hưởng tạo thành cũng lớn nhất, Lưu Cẩn không chỉ tra quan phủ, cũng tra cả quân truân, cái thứ quân truân này, chính là tướng lãnh vệ sở các nơi độc chiếm, chạm vào là không thể, Lưu Cẩn ỷ vào mình là ti lễ giám chưởng ấn, cứ muốn chạm là chạm, chúng ta sao có thể không biết thời biết thế, để hắn chạm thêm mấy cái?"

Nghiêm Tung nghi hoặc nói: "Hầu gia là đang nói tới quân truân nơi nào?"

"Cam Túc!"

Cam Túc rất lớn, vệ sở quân truân quá nhiều, bởi vì gánh trọng trách chống đỡ Ngoã Lạt phía bắc, Thiểm Tây, Cam Túc và Ninh Hạ, ba nơi đóng rất nhiều trọng binh.

Đóng trọng binh tất nhiên phải mở quân truân, quốc khố triều đình nuôi không nổi nhiều lính như thế, ba nơi lại nằm ở chỗ hẻo lánh, đất hoang rất nhiều, địa vị của quân hộ Đại Minh ngang với nông nô của tướng lãnh vệ sở, nông nô trồng trọt giao cho tướng lãnh, khi Ngoã Lạt đến xâm phạm thì các nông nô lại cầm đao thương liều chết đánh nhau với kẻ địch, không thể không nói, quân hộ thời kì này là những người khổ nhất thiên hạ, tình cảnh của bọn họ so với lưu dân còn thảm hại hơn.

Bình Luận (0)
Comment