Đây là hiện trạng của vệ sở Đại Minh, từ những năm Hồng Vũ đã tồn tại, tất cả tựa hồ thoạt nhìn thì rất bình thường.
Nhưng mà có quân truân ở một nơi lại rất đặc thù, đó chính là An Hóa Cam Túc.
Quân truân An Hóa không có gì đặc thù, quan trọng là có một người ở trong thành An Hóa, một người dã tâm bừng bừng, người này là Quận vương, tên là Chu Trí Phiên, Chu Trí Phiên nhất mạch là một nhánh của Đại Minh Khánh thân vương, tằng tôn của Khánh Tĩnh vương, năm Vĩnh Lạc mười chín thụ phong An Hóa Cam Túc.
Chu Trí Phiên là người rất thích ảo tưởng, sức tưởng tượng của hắn rất phong phú, nhân tài như vậy thật sự không nên làm Vương gia, mà nên đi làm nghệ thuật gia.
Năm Hoằng Trị thứ năm, sau khi Chu Trí Phiên kế thừa An Hóa vương, có một ngày ngồi trong nhà đột phát ý tưởng kỳ lạ, thế là mở tổ phổ Chu gia Đại Minh ra, lật qua lật lại nghiên cứu mấy ngày, người nhà hỏi hắn đang làm gì thì hắn cũng không giải thích, cả người lâm vào trầm tư và thôi diễn, giống như đang nghiên cứu thứ ảo diệu huyền ải nhất trong thiên địa vậy, viết viết vẽ vẽ trên giấy rất lâu.
Cuối cùng, sau mấy ngày, Vương gia chí đắc ý mãn hưng phấn không thôi, cao hứng ở trong vương phủ nhảy nhót hát vang, giống như thằng điên.
Vương gia tất nhiên không điên, hắn cao hứng như điên là vì hắn thôi diễn ra được kết luận, một kết luận theo hắn là rất chính xác, đó chính là - theo như ghi chép trên tổ phổ, theo huyết thống thân sơ của Chu gia mà nói, hắn, Chu Trí Phiên, nên là hoàng đế Đại Minh đời đầu, hoàng đế Hoằng Trị Chu Hữu Đường, hoàng đế Chính Đức Chu Hậu Chiếu đều nên cút khỏi hoàng vị, chủ động nhường bảo tọa hoàng đế cho hắn ngồi, Chu Trí Phiên hắn là trời sinh ngồi ở hoàng đình kinh sư, chân long thiên tử nhập chủ cấm cung.
Theo huyết thống mà nói, Khánh Tĩnh vương, ông cha của Chu Trí Phiên là con thứ mười sáu của thái tổ Chu Nguyên Chương, mà An Hóa Quận vương hiện nay Chu Trí Phiên càng chỉ là một nhánh của Khánh Tĩnh vương, bất kể là trình tự truyền ngôi hoàng đế hay là huyết thống thân sơ, Chu Trí Phiên cách ngôi vị hoàng đế xa cả vạn dặm, cũng không biết vị Vương gia kỳ ba này rốt cuộc làm thế nào mà suy tính ra được kết luận này, có thể khẳng định, khâu tính toán của Chu Trí Phiên nhất định xảy ra vấn đề.
Có điều... Chu Trí Phiên không nghi ngờ gì nữa là học giả rất ngang ngược, chủ quan quyết định khách quan, mặc kệ, hắn nói sao là vậy, dù sao ngôi vị hoàng đế cũng nên là của hắn.
Thế là, Chu Trí Phiên thừa kế vương tước từ năm Hoằng Trị thứ năm, hắn ở trong thành đất phong An Hóa bắt đầu mưu đồ bí mật tạo phản.
Tạo phản là việc kỹ thuật, có liên quan tới thiên phú, có người trời sinh đã có khiếu tạo phản, ví dụ như hoàng đế Vĩnh Lạc.
Hoàng đế Vĩnh Lạc kỳ tài ngút trời, trong thành Bắc Bình ra lệnh một tiếng, dung mãnh đoạt chín cửa, dựa vào tám trăm thiết kỵ mà lập nghiệp, phát triển đến đại quân hơn mười vạn, mấy chục vạn, cuối cùng ngồi ở long đình Đại Minh, mà Chu Trí Phiên mưu đồ bí mật mười lăm năm... Vẫn ở trong trạng thái mưu đồ bí mật.
Không thể không nói, trong loại chuyện có yêu cầu cao độ như tạo phản này, Chu Trí Phiên so với hoàng đế Vĩnh Lạc thì kém xa.
Nhưng người có chí chuyện sẽ thành, cơ hội của hoàng đế Vĩnh Lạc là ông trời cho, cơ hội của Chu Trí Phiên là hắn chờ được, hắn đợi mười lăm năm mới đợi được cơ hội này.
Cơ hội này là Lưu Cẩn cho hắn.
Tân chính thanh tra quân truân của Lưu Cẩn tiến hành cấp tập cảnh nội Đại Minh, những địa khu xa xôi như Cam Túc Ninh Hạ sớm đã được nghe phong phanh, các tướng lĩnh của ba nơi lo sợ không yên, trong các loại cảm xúc như oán giận, lo lắng, có một tướng lãnh lại ngồi vững như núi, tươi cười như thường.
Vị tướng này họ Cừu, tên là là Cừu Việt, khi đó là tướng quân du kích dưới trướng Tổng binh Ninh Hạ.
Sau khi Tam biên tổng chế Dương Nhất Thanh được Tần Kham cứu ra một mình rời kinh, khoái mã ngàn dặm chạy như bay tới thẳng Ninh Hạ, người Dương Nhất Thanh muốn gặp chính là vị tướng quân du kích này.
Tuy rằng Dương Nhất Thanh không biết Tần Kham rốt cuộc nghĩ gì, vì sao tru trừ Lưu Cẩn phải ở tận hai nơi xa xôi là Cam Túc và Ninh Hạ, có điều xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Tần Kham, Dương Nhất Thanh không nói hai lời vẫn theo lời mà đi.
Cừu Việt và Dương Nhất Thanh là người quen cũ, lúc trước Dương Nhất Thanh tiếp nhận Tam biên tổng chế, làm mã chính, sửa trường thành, cũng cùng nhau chống lại Thát tử phía bắc, giao tình của hai người có thể coi là tâm đầu ý hợp.
Đêm Dương Nhất Thanh tới Ninh Hạ liền bí mật hẹn gặp Cừu Việt, Cừu Việt thấy Dương Nhất Thanh tới thì rất bất ngờ, hai người sau khi nói chuyện cả đêm tại một khách điếm trong thành Ninh Hạ, Dương Nhất Thanh lại vội vàng cáo từ hồi kinh.
Khi Tần Kham cùng đám người Trương Vĩnh, Nghiêm Tung lập kế hoạch, trong thành An Hóa Cam Túc xa tận ngàm dặm, Chu Trí Phiên đang nổi giận.
Trên bàn hắn, xếp một tờ chỉ thị, chỉ thị đến từ ti lễ giám kinh sư, bên trên có dấu của Lưu Cẩn.
Chỉ thị rất đơn giản, "Thanh tra quân truân ba nơi Cam Túc, Thiểm Tây, Ninh Hạ."
Hạn định quân truân, từ sơ kỳ Đại Mình đã bắt đầu thi hành, Đại Minh hội điển có viết: "Quân sĩ ba phần thủ thành, bảy phần đồn trú trồng trọt. Lại có những thể lệ như hai tám, bốn sáu, một chín, năm năm. Điều để ruột đất màu mỡ, địa phương yên bình", nhưng mà hơn trăm năm qua, cái gọi là chế độ quân truân Đại Minh sớm đã dần dần đổi mùi, ruộng đất quân hộ dần dần biến thành tài sản riêng của tướng lãnh vệ sở và Vương gia đất phong.
Đạo mệnh lệnh này của Lưu Cẩn bản chất là rất chính nghĩa, những đất đai quân truân này là quốc hữu, Vương gia tướng lãnh các ngươi nuốt rồi, vậy thì thành thành thật thật nôn ra cho ta, toàn bộ tính là đất quốc hữu, sau này các ngươi vẫn có thể thu thuế của quân hộ, nhưng quyền sở hữu đất lại là của quốc gia.
Cái gọi là "Thanh tra quân truân", đại thể là như vậy.
Đạo mệnh lệnh này không nghi ngờ gì nữa đã đụng chạm tới lợi ích của vô số tướng lãnh, An Hóa vương Chu Trí Phiên tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong vương phủ, Chu Trí Phiên nổi trận lôi đình, gào thét vang trời.
"Nực cười! Nực cười! Hoạn tặc Lưu Cẩn này khinh người quá đáng! Bổn vương tất phải diệt hắn!" Khuôn mặt vặn vẹo của Chu Trí Phiên phủ kín vẻ oán giận.
Vương gia dựa vào gì để ăn cơm? Chút bổng lộc ít ỏi của Triều đình có thể lọt vào mắt Vương gia sao? Còn chẳng phải là dựa vào sản xuất của nông hộ đất phong, cùng với ruộng đồng quân truân được phân, theo chế độ, Vương gia có thể được binh mã của ba vệ làm hộ vệ vương phủ, quy mô ruộng đất tất nhiên cũng là quy mô trên ba vệ, hiện giờ chỉ một câu nhẹ nhàng của Lưu Cẩn, Chu Trí Phiên liền không thể không nộp lên toàn bộ ruột đất vốn thuộc về mình, tính là quốc hữu, mất đi sản xuất ruộng nương, đại kế tạo phản của Chu Trí Phiên chẳng phải là càng vô vọng sao?
Trong mắt Chu Trí Phiên bắn ra lửa giận vạn trượng, song lửa giận tắt ngay, ánh mắt trong giây lát trở nên âm trầm, đầy vẻ kiên quyết.
Một vị thư sinh màu đen áo dài màu đen lặng lẽ đi vào tiền đường vương phủ, không bận tâm tới những mảnh sứ vỡ vụn trên đất, đi thẳng tới trước bàn cầm lấy dụ lệnh từ ti lễ giám kinh sư phát đến, đọc kỹ một lúc rồi lại lặng lẽ đặt xuống.
"Vương gia, nên phản rồi."