"Nên phản rồi", ba chữ làm Chu Trí Phiên cả người run lên, trong mắt bất giác lóe lên một tia kinh sợ.
Tạo phản, vạn nhất thất bại sẽ chết người đó, mà kẻ chết không phải ai khác, là mình...
Chu Trí Phiên chỉ là An Hóa vương, nhiều nhất cũng chỉ là Vương đời thứ tư, hắn không phải Yến vương năm đó, càng không có nhiều năm chống lại Mông Cổ, không có kinh nghiệm phong phú của chinh chiến lên ngựa chém giết, Yến vương có thể chống lại ngoại địch, có thể mưu triều soán vị, dùng tài cán chứng tỏ thay lời nói, Chu Trí Phiên hắn có thể không?
Thư sinh lên tiếng là phụ tá của Chu Trí Phiên, họ Tôn, tên Cảnh văn, chỉ là một tú tài tầm thường.
Ngay cả đại gian thần Tần Cối cũng có ba bằng hữu tốt, Chu Trí Phiên tất nhiên cũng có. Tôn Cảnh Văn chính là đồng bọn thân mật nhất của Chu Trí Phiên, tục ngữ nói tú tài tạo phản, ba năm không thành, Chu Trí Phiên mưu đồ bí mật tạo phản mười lăm năm, đại thể cũng là do dính tới Tôn Cảnh Văn.
Bất luận là làm việc gì, bên cạnh luôn phải có đồng bạn tốt một chút, phụ tá bên cạnh Chu Trí Phiên nếu là tiến sĩ, tình huống chắc là khác rồi.
Vẻ mặt Chu Trí Phiên rất phức tạp, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, nhưng trên mặt lại phủ kín vẻ do dự.
Tạo phản không phải việc nhỏ, không thể nói phảnlà phản, nắm chắc tình huống quân đội, quân tâm kích động như thế nào, lương tiền hậu cần liệu có theo kịp hay không, hoàng đế và triều đình đã mất lòng dân hay chưa, vân vân...
"Thật... thực sự phải phản sao Chu Trí Phiên do dự không thôi.
Tôn Cảnh Văn trầm giọng nói: "Vương gia, kinh sư ti lễ giám Lưu Cẩn đã mài dao soàn soạt, tân chính này hoang đường nực cười cỡ nào thì không nói đến, thanh tra quân truân rõ ràng là muốn bức phiên vương các nơi và các tướng lĩnh vệ sở trong thiên hạ vào tử lộ, ruộng điền quân truân nếu toàn bộ bị triều đình thu nhận, Vương gia còn gì chứ? Một đất phong nho nhỏ, có thể ứng phó nổi chi tiêu của Vương gia không? Học sinh thậm chí hoài nghi, Lưu Cẩn liệu có phải đang cố ý tức phiên hay không, dù sao những năm nay phiên vương thiên hạ càng lúc càng nhiều, quốc khố triều đình không nuôi nổi, Lưu Cẩn mới nắm ti lễ giám, muốn làm ra một phen sự nghiệp để hoàng đế và văn võ cả triều phải nhìn với cặp mắt khác, xuống tay với phiên vương cũng không phải là chuyện không thể."
Nhắc tới hai chữ "Tước phiên", mí mắt Chu Trí Phiên đột nhiên giật giật.
Hai chữ này đối với phiên vương là quá nhạy cảm, Đại Minh không phải chưa từng tước phiên, Kiến Văn hoàng đế đã từng làm việc này, chỉ có điều tiết tấu tước phiên quá nhanh, rất nóng vội, đủ loại dấu hiệu làm phiên vương thiên hạ tâm sinh cảnh giác, thế là Yến vương không thể không phản, đủ loại chính sách của Kiến Văn hoàng đế sau khi đăng cơ làm người trong thiên hạ bất mãn, thế nên mới thành tựu công lao sự nghiệp thiên cổ của Vĩnh Lạc hoàng đế.
Hiện giờ Lưu Cẩn cũng muốn tước phiên?
Chu Trí Phiên ngây ra một lúc, một cơn giận giữ từ tâm mà phát, hắn nổi giận rồi.
Không cho ta làm hoàng đế thì thôi, ngay cả phiên vương cũng không cho ta làm, khinh người quá đáng! Nực cười!
Tôn Cảnh Văn thấy mặt Chu Trí Phiên hiện lên vẻ giận dữ, lập tức chớp thời cơ bổ sung: "Vương gia, học sinh tin rằng, hành động này của Lưu Cẩn không chỉ là nhằm vào một mình Vương gia, mà là tất cả phiên vương và tướng lãnh vệ sở thiên hạ, đạo dụ lệnh thanh tra quân truân này truyền khắp thiên hạ, tất cả phiên vương và tướng lãnh và Đại Minh đều lòng mang oán hận đối với triều đình, lòng Vương gia mang lăng vân tráng chí, lúc này chính là cơ hội tuyệt hảo, nếu Vương gia lên cao vung tay hô một tiếng, thiên hạ tất nhiên sẽ vui vẻ nghe theo, long ỷ Tử Cấm thành, cách Vương gia kỳ thật không xa đâu, bước ra nửa bước là ngồi lên nó được thôi..."
Giọng nói Mê hoặc vang vọng bên tai Chu Trí Phiên, Chu Trí Phiên động lòng, tạo phản không phải là tâm tư hôm nay mới có, từ năm Hoằng Trị thứ năm Chu Trí Phiên đã có quyết định này, vẫn đang tích tụ thực lực, chờ cơ hội, đúng như lời Tôn Cảnh Văn, hiện giờ không phải là một cơ hội tuyệt hảo sao?
Một thị vệ vương phủ vội vàng đi vào tiền đường, ôm quyền bẩm báo: "Vương gia, Đô Ti Ninh Hạ có một vị tướng quân tới bái phỏng Vương gia."
"Ai?"
" Du kích tướng quân của Đô Ti Ninh Hạ, Cừu Việt."
Tần phủ Kinh sư.
Tiệc rượu Ăn mừng nữ nhi ra đời đã tan, các đại thần tốp năm tốp ba cáo từ, đám người Trương Vĩnh Đới Nghĩa Nghiêm Tung cũng cáo từ rời đi.
Hầu phủ lần này bỏ ra một khoản không lớn không nhỏ, danh mục quà tặng các đại thần để lại rất hậu, Tần Kham và Đỗ Yên Kim Liễu ba người đóng cửa cẩn thận tính toán một chút, phát hiện quà mừng của các đại thần công lại tới non nửa năm thu nhập của quốc khố Đại Minh, ba vợ chồng không khỏi kinh ngạc, có điều Tần Kham vẫn thản nhiên mà nhận, dù sao Đại Minh hiện giờ không có cục chống tham nhũng, nếu miễn cưỡng nói có thì Cẩm Y vệ đại khái kiêm chức công tác của cục chống tham nhũng, mà Tần Hầu gia hắn bất tài, chính là cục trưởng của cục chống tham nhũng này.
Đã gần đến đầu hạ, thời tiết nóng dần, ôm nữ nhi Tần Nhạc lắc lư trong vườn, vừa tản bộ vừa nói chuyện với nữ nhi, cũng chẳng quan tâm nữ nhi nghe có hiểu hay không, Tần Nhạc mới đẻ được mấy ngày, tất cả mọi thứ trên đời đối với nó đều rất mớ mẻ và lờ mờ, bao gồm cả nam nhân đang bế nó trong lòng mà lải nhải, nó mở to mắt to tò mò nhìn Tần Kham, khóe miệng thỉnh thoảng lại có dãi chảy xuống, thỉnh thoảng toét miệng cười một cái.
Đứa bé rất ngoan, rất ít khóc quấy, Tần Kham rất yêu nó, Tần Hầu gia hung danh vang xa hiện giờ thành siêu cấp vú em, trừ loại chuyện cho bú thì bất lực ra, thường ngày chỉ cần là ở nhà, ngay cả tã cũng là hắn thay.
Thấy Tần Kham sủng ái nữ nhi như vậy, Kim Liễu cuối cùng cũng triệt để yên tâm, cho dù nàng ta rất khó hiểu vì sao tướng công đối với nữ nhi lại thiên vị như vậy, phong tục thời này vốn là trọng nam khinh nữ, tướng công thật đúng là dị số.
Cho tới khi nhìn thấy Tần Kham lau dãi trên miệng nữ nhi, lại ôm nó nói một số lời nói linh tinh kỳ quái như là "Nữ hài tử phải thục nữ, không nên hơi một tí là chảy nước miếng, nam sinh thì không sao, nhưng nữ sinh thì không được đâu con à", Kim Liễu không nhịn được mà mỉm cười.
"Lời nói của Tướng công thật là quá mới mẹ, 'Nam sinh' 'Nữ sinh' là sao?"
Tần Kham cười nói: "Sinh ra nam tất nhiên gọi là 'nam sinh', nữ thì tất nhiên là 'nữ sinh', trẻ con trước thời kỳ thiếu niên đều có thể gọi như vậy."
Kim Liễu không biết nghĩ đến điều gì, mặt đỏ lên, phì một tiếng: "Nam sinh nữ sinh thì dễ hiểu, nhưng Lưu Cẩn thì nên gọi hắn thế nào?"
Tần Kham nhíu mày suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói: "Lưu Cẩn... Là súc sinh."
Kim Liễu ngây ra một lúc, tiếp theo cười ha ha, cái khăn mỏng khoác trên người cũng bị nàng ta cười tới rơi xuống đất.
Một nha hoàn đi vào sương phòng, cúi người chào Tần Kham rồi rụt rè nói: "Lão gia, Đinh Thuận Đinh trấn phủ cầu kiến, đang chờ lão gia ở tiền đường."
Tần Kham nhẹ nhàng đưa nữ nhi cho Kim Liễu, lại rất yêu thương nhéo nhéo cái má của nữ nhi, miệng Tần Nhạc lại toét ra cười với hắn, Tần Kham yêu quá, không nhịn được hôn nhẹ nó một cái rồi mới chỉnh chang lại quần áo, ra khỏi sương phòng. Đinh Thuận là khách quen của hầu phủ, gần đây lại tới rất thường xuyên, người gác cổng biết rõ quan hệ của Đinh Thuận và lão gia, cửa lớn của hầu phủ cơ hồ là không bố trí phòng vệ đối với hắn, mặc hắn vào cửa rồi tới tiền đường, đám nha hoàn cũng rất biết điều vội vàng dâng nước dâng trà.
Khi Tần Kham đi vào tiền đường, vừa hay thấy Đinh Thuận đang nắm tay của một nha hoàn, bộ dạng như cao nhân lánh đời xem chỉ tay cho nha hoàn, nói là xem chỉ tay, kỳ thật là sờ tay, miệng thì nói những lời ma quỷ khiến cho nha hoàn khanh khách cười không ngừng, thấy Hầu gia tiến vào, nha hoàn "a" một tiếng rồi mắc cỡ đỏ mặt chạy mất.
Tần Kham thần sắc bất thiện nhướn nhướn mi với Đinh Thuận: "Dám đến phủ ta cưa nha hoàn, trong thiên hạ chỉ có một mình người, Đinh Thuận, ngươi sau khi thương thế lành thì bản sự lại tăng đó."
Đinh Thuận vội vàng cười bồi: "Hầu gia, thuộc hạ nhàn rỗi quá, vì nha hoàn của phủ ngài vẫn như xưa."
" Coi trọng nha hoàn nhà ta à?" "Ha ha, tuy nói bộ dạng bình thường, người hơi béo, có điều được cái đông ấm hè mát, thuộc hạ cảm thấy rất duyên dáng."
Tần Kham gật đầu: "Tốt thôi, bản hầu thích nhất là giúp người hoàn thành ước vọng, về đuổi hết chính thất và tiểu thiếp nhà người đi, sau đó đưa ngày sinh tháng đẻ tới phủta, đặt sính lễ, bản hầu đáp ứng gả nha hoàn nhà ta cho ngươi."
Mặt già của Đinh Thuận nhăn nhó: "Hầu gia, tiểu thiếp mới nạp thì thuộc hạ có thể làm chủ, nếu như đuổi vợ, chỉ sợ... Khụ, không hợp lý cho lắm?"
Tần Kham tức giận tới bật cười, ngón tay chỉ chỉ vào hắn, nói: "Tiện nam nhân bậy bạ, sau này còn dám thông đồng với nha hoàn phủ ta thì bản hầu sẽ tìm nhà chồng mới cho chính thất và tiểu thiếp của ngươi."
Đinh Thuận ngạc nhiên: "Vì sao?"
Tần Kham thong thả nói: "Bởi vì họ lúc đó đã thành quả phụ rồi, quả phụ đương nhiên là có thể tái giá, đây chính là tân chính của Lưu công công đấy."
"Hầu gia, thuộc hạ sau này không dám nữa."
"Có việc thì nói đi."