Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 440 - Chương 475: Đều Tự Ra Chiêu

Chương 475: Đều tự ra chiêu

"Vâng, Hầu gia, Thiên hộ sở Cẩm Y vệ Ninh Hạ truyền về tin tức, du kích tướng quân Đô Ti Ninh Hạ Cừu Việt chỉ dẫn theo hơn mười tên tâm phúc thân tín, hôm nay khởi hành tới Cam Túc An Hóa, chắc là đi gặp An Hóa vương Chu Trí Phiên, Hầu gia đúng là như thần nhân, chuyện ở ngoài ngàn dặm mà Hầu gia không ngờ cũng có thể tính toán không sai tí nào." Đinh Thuậnvừa vuốt mông ngựa, nhưng trong mắt lại thật sự lộ ra vẻ kính sợ.

Đi theo Tần Hầu gia hơn hai năm, thường ngày giết người phóng hỏa đào hố, loại chuyện này Đinh Thuận trải qua không ít, đối với sự tính toán không bỏ sót của Hầu gia tính toán không bỏ sót thường bội phục sát đất, nhưng mà lần này Hầu gia không khỏi có chút thái quá rồi, chuyện phát sinh ở Ninh Hạ và Cam Túc cách xa cả ngàn dặm, Hầu gia không ngờ lại có thể đoán được trước khi chuyện xảy ra, cái này quả thực là... Yêu nghiệt! !

Tần Kham đương nhiên không phải là yêu nghiệt, hắn là phàm nhân, so với phàm nhân thì đặc thù hơn một chút là, hắn là phàm nhân xuyên qua mà tới, hắn biết An Hóa vương sẽ tạo phản, cũng biết Cừu Việt lập công lớn bình lọan An Hóa vương mà được phong tước, việc hắn hiện tại đang làm chỉ là bày lịch sử vốn đã phát sinh lại ra trước mặt thế nhân, khác biệt là, thời gian tới trước ba năm.

Yêu nghiệt có một tấm lòng phàm nhân thì hắn không phải là yêu...

Tần Kham thản nhiên nói: "Cừu Việt gặp An Hóa vương, tất là để kích khởi phản tâm của An Hóa vương, có điều chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ, An Hóa vương là kẻ chí lớn nhưng tài mọn, người như thế tâm cao hơn trời, nhưng bản sự thì mỏng hơn giấy, hơn nữa do dự đa nghi, dù sao tính cách mà người làm đại sự nên có thì hắn chẳng có gì cả,, cho nên Cừu Việt có lẽ có thể đả động An Hóa vương, nhưng lại không thể kiên định quyết tâm khởi binh tạo phản của hắn, cho nên, chúng ta vẫn phải đốt cho An Hóa vương thêm một bó lửa nữa, để hắn không phản cũng phải phản..."

Đinh Thuận cười khổ nói: "Hầu gia, ngài quyết tâm bức An Hóa vương tạo phản, rốt cuộc là vì gì?"

Khóe miệng Tần Kham phác ra một nụ cười thần bí: "Hạng Trang múa kiếm, ý ở Phái Công, An Hóa vương không phản, Lưu Cẩn không chết được..."

Đinh Thuận trợn tròn mắt ngạc nhiên hồi lâu, nhưng chẳng làm sao nghĩ ra được An Hóa vương tạo phản và giết chết Lưu Cẩn có liên quan gì với nhau, ra sắc lắc đầu, hiển nhiên, loại chuyện này so với xem chỉ tay cho nha hoàn thì khó hơn,, Đinh Thuận quyết định không nghĩ nữa.

"Hầu gia, bước tiếp theo nên hành động thế nào? Xin Hầu gia chỉ bảo."

"Bước tiếp theo... Đương nhiên là phái người tới Cam Túc và Ninh Hạ, đốt thêm một bó lửa nữa cho An Hóa vương."

Đinh Thuận nhìn chung quanh một vòng, hạ thấp giọng nói: "Hầu gia, phiên vương tạo phản không phải là việc nhỏ, chuyện này ngài sao không bẩm báo với bệ hạ? Nếu không tương lai sau khi bình định rồi mới tính sổ thì Hầu gia ngài cũng khó ăn khó nói."

Tần Kham thở dài: "Chuyện chưa phát sinh, bảo ta mở miệng với bệ hạ như thế nào? Bệ hạ trọng tình thân nhất, nếu ta tùy tiện bẩm báo việc này, chỉ sợ sẽ khiến bệ hạ trong lòng không vui, bất luận An Hóa vương có phản hay không, ta chung quy vẫn rơi vào tình thế trong ngoài không phải là người..."

Đinh Thuận có chút lo sốt vó rồi: "Nhưng Hầu gia... Việc này không thể giấu được! Nếu cứ giấu mãi thì Hầu gia lại càng không phải là người..."

Tần Kham lườm hắn một cái.

Đinh Thuận vả khẽ vào miệng mình, cười nói: "Ý của Thuộc hạlà, chuyện này không thể vĩnh viễn giấu được, tương lai An Hóa vương sau khi binh bại rồi, người đầu tiên mà bệ hạ truy cứu sẽ là Hán Vệ."

Tần Kham nghĩ nghĩ một lúc rồi cười âm hiểm: "Tây Hán không phải là cái gì cũng thích nhúng tay vào quản sao? Đinh Thuận, nghĩ biện pháp đem để lộ phong thanh và đầu mối chuyện này, để Tây Hán tra được một số dấu vết, phiên tử Tây Hán bẩm tới chỗ Lưu công công, bản hầu cũng muốn xem thử, Lưu công công dám giấu hay là không dám giấu."

Đinh Thuận hai mắt sáng rực, không nhịn được khen: "Hầu gia thật là yêu... Thần nhân."

Tần Hầu gia hiển nhiên chẳng quá hưởng thụ loại rắm ngựa bất luân bất loại của Đinh Thuận, một cước đá hắn ra khỏi tiền đường để tỏ ý tán thưởng.

Bày mưu nghĩ kế, quyết từ ngàn dặm.

Một bàn tay vô hình tới từ kinh sư, đang khấy cho ba biên Đại Minh nổi lên phong vân.

Chỗ Tần Kham có động tác, bên Lưu Cẩn cũng có không ít động tác.

Ngày hôm sau, Đinh Thuận phái ra tâm phúc thân tín trong Cẩm Y vệ rời khỏi kinh sư tới Cam Túc, vào lúc ngựa cất vó, Bắc trấn phủ ti cũng truyền đến một tin tức rất không tốt.

Sau khi Cẩm Y vệ phụng lệnh Tần Kham gửi giá thiếp tới mấy tên đương sự của án gian lận thi cử năm Hoằng Trị thứ mười ba, lại phát hiện trong mấy tên đương sự, quan chủ khảo năm đó Trình Mẫn Chính đã chết nhiều năm, nguyên Hộ bộ cấp sự trung Hoa Sưởng từng cùng Trình Mẫn Chính ở trên kim điện tố giác án này, Hoa Sướng mấy phen nghẹn lời không chống đỡ được, sau lại dùng "ngon sự bất sát" Mà bị bãi quan, một mực nhàn rỗi ở nhà, vào đêm trước ngày giá thiếp của Cẩm Y vệ tới cửa, Hoa phủ tự dưng bị đạo tặc ghé thăm, một nhà hơn hai mươi người bao gồm cả Hoa Sưởng, toàn bộ bị tặc nhân loạn đao chém chết, chịu cảnh diệt môn.

Một vị đương sự Cuối cùng là Từ Kinh cũng bị giết, có điều Từ Kinh mạng lớn, hắn giống như Đường Dần thường thích ngủ ở thanh lâu, tặc nhân tới cửa không ngờ không tìm được hắn, ở trong thành Giang Âm tìm một hồi lâu, vất vả lắm mới phát hiện tung tích của Từ Kinh, vừa hay bị Cẩm Y vệ tới gửi giá thiếp phát hiện, hai bên vì Từ Kinh mà triển khai một hồi chém giết, cuối cùng tặc nhân bỏ lại hơn mười cỗ thi thể hoảng sợ bỏ chạy, mà Cẩm Y vệ cũng phải trả giá hơn hai mươi mạng người, cuối cùng cứu được Từ Kinh mình đầy thương tích về.

Ba vị đương sự của án thi cử, một vị qua đời, một vị bị giết cả nhà, còn có một vị thiếu chút nữa cũng bị giết.

Tin tức truyền tới kinh sư Bắc trấn phủ ti, Tần Kham giận tím mặt.

"Đây là âm mưu! Hoàn toàn là âm mưu nhằm vào bản hầu! Bọn họ sao tự dưng lại bị đạo tặc cướp giết, rõ ràng là..." Tần Kham dừng một chút, ngữ khí lạnh như băng: "Rõ ràng là cao thủ Tây Hán! Là Lưu Cẩn!"

Lý Nhị xấu hổ vô cùng, quỳ một gối trước mặt Tần Kham: "Thuộc hạ làm việc vô năng, xin Hầu gia trách phạt."

Tần Kham thở dài, nói: "Thôi, việc này là ta suy nghĩ chưa chu toàn, ta không ngờ Lưu Cẩn muốn thông qua chuyện này để chơi ta. Không, chỉ sợ tính toán của hắn không phải chỉ là chơi ta, mà là muốn dồn ta vào chỗ chết!"

Lý Nhị kinh hãi: "Có nghiêm trọng như vậy không?"

Tần Kham lạnh lùng nói: "Bệ hạ đã hạ chỉ để ta phúc thẩm án gian lận thi cử, hiện giờ ba đương sự đã chết hai người, đã là chết không đối chứng, quyền phúc thẩm vừa lọt vào tay ta, ngôn quan Hoang Sưởng lúc trước hạch tội Đường Dần Từ Kinh liền cả nhà bị giết, ngươi cảm thấy văn võ cả triều sẽ nghĩ như thế nào?"

Lý Nhị ngẩn ra không nói gì.

Tần Kham thở dài: "Lưu Cẩn rõ ràng là hợp cả hai kế diệt khẩu và giá họa với nhau, lần này hắn cũng học đủ mười phần bản sự lừa người của ta, tên thái giám chết bầm này, ta xem thường hắn rồi."

"Hầu gia, chúng ta phải ứng đối như thế nào?"

Tần Kham cười khổ nói: "Hiện tại không phải là chúng ta ứng đối như thế nào, mà là phải xem Lưu Cẩn ứng đối như thế nào, nếu ta đoán không sai, qua mấy ngày nữa, cả thiên hạ đều biết Tần Kham ta vì công danh của hảo hữu mà diệt cả nhà Hoa Sưởng, sau đó, trên kim điện sẽ rất náo nhiệt."

Mặt Lý Nhị nhanh chóng đỏ lên: "Hầu gia, đây là vu họa."

Tần Kham vỗ vỗ vai hắn, cũng lạ thật, vào lúc quan trọng như thế này hắn không ngờ vẫn cười được.

"Hiện tại biết những người lúc trước bị ta lừa có cảm giác thế nào rồi chứ? Vu oan giá họa thì sao? Ta không lấy ra được chứng cớ, cánh chim của Lưu Cẩn hiện giờ đã dày, vây cánh trải rộng khắp triều đường, bọn chúng vất vả lắm mới tóm được một cơ hội, hoặc là một cơ hội do chính chúng chế tạo, sao có thể buông tha cho ta? Triều đường hiện giờ bị Lưu Cẩn nắm giữ, thanh âm của hắn là lớn nhất, hai năm này hắn thu nạp vây cánh, nội tướng Đại Minh dù sao cũng không phải là làm vô ích."

Trải qua phen phân tích này của Tần Kham, cả người Lý Nhị toát mồ hôi, lần này hắn thực sự quýnh lên rồi.

"Không ngờ phía sau việc này lại hung hiểm như vậy, Hầu gia, ngài mau nghĩ biện pháp đi, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

Tần Kham thở dài: "Biện pháp không phải là không có, nhưng không thể làm được, ta lo sau khi ta thoát thân thì những lão thủ theo ta từ Nam Kinh tới như các ngươi sẽ bị Lưu Cẩn gia hại, nếu không thì ta đã nghĩ biện pháp giết chết nhạc phụ của ta rồi sau đó thượng sớ thỉnh cầu hồi hương lo đại tang rồi."

...

Tần Kham đoán đúng, chuyện cả nhà Hoa Sưởng bị giết rất nhanh lan truyền trong kinh sư.

Đây là lời đồn chân chính bay đầy trời, lưu manh nhàn hán phố lớn ngõ nhỏ kinh sư rất nhiều, cả ngày tụ tập một chỗ thao thao bất tuyệt nói tới những điều bát quái tai nghe mắt thấy ở trong nhà các đại thần và vương công quyền quý kinh sư, chuyện rúng động như cả nhà Hoa Sưởng bị giết, người hữu tâm lại ở đằng sau châm ngòi thổi gió, chuyện này ôn dịch tốc độ như ôn dịch nhanh chóng truyền bá.

Tần Hầu gia để mưu cầu công danh cho hảo hữu, không tiếc đổi trắng thay đen, không tiếc giết người tố giác năm đó là Hoa Sưởng, lại càng không tiếc giết cả nhà Hoa Sưởng, chỉ để giành ưu thế trong tệ án được phúc thẩm.

Tần Kham luôn xuôi gió xuôi nước, lại bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Bình Luận (0)
Comment