Con người ta trong đời luôn phải quen một hai bằng hữu kỳ dị, đây là chuyện không thể tránh khỏi, so với Tần Kham lúc trước đêm động phòng hoa chúc bị Đường đại tài tử kéo ra ngoài uống hoa tửu, lần này nửa đêm tới cửa tham thảo nhân sinh với hắn đã xem như là rất bình thường rồi.
Tần Kham tức tới bật cười.
Làm quan lâu ngày, địa vị cao dần, những người khác nói chuyện làm việc trước tiên luôn phải rụt rè nhìn sắc mặt hắn một cái, vẻ mặt của hắn hơi có chút không đúng liền vội vàng gió chiều nào che chiều ấy, về phần cái loại chuyện nửa đêm tới nhà này, đánh chết cái đám đại thần và Cẩm Y vệ cũng ngàn vạn lần không dám làm.
Đại khái chỉ có bằng hữu mới có thể thể không thèm nhìn vẻ mặt của hắn, không quan tâm tới thời gian địa điểm.
Sau khi uống hai ngụm trà đặc, tinh thần của Tần Kham cũng đỡ hơn, cười khổ nói: "Đường huynh đêm khuya tới nhà, chắc là có việc gì đặc biệt?"
Đường Dần thở dài: "Ta có tâm sự..."
Tần Kham thở dài: "Quá nửa đêm tâm sự với nam nhân, đây là lần đầu tiên trong đời ta đấy.... Được rồi, nói tâm sự của ngươi đi."
Đường Dần chăm chút nhìn Tần Kham: "Ta mang tới phiền phức cho ngươi rồi, kinh sư hiện giờ tin đồn bay đầy trời, Tần Kham, ta có lỗi với ngươi..."
Tần Kham cười nói: "Là vì việc này à?"
Đường Dần có chút quýnh lên: "Chuyện này chưa đủ nghiêm trọng sao? Bọn họ nói ngươi để lật lại bản án cho ta, giết hơn hai mươi người cả nhà Hoa Sưởng, hiện giờ kinh sư sớm đã lan truyền, bọn họ nói lúc trước Hoa Sưởng đã dám hạch tội tệ án khoa khảo trên điện, trong tay tất nhiên có chứng cớ bất lợi nhằm vào quan chủ khảo và ta, Hoa Sưởng nếu chết, chứng cớ bất lợi cũng tan thành mây khói theo, hơn nữa chết không vô đối chứng, từ đó, lật lại bản án liền có phần thắng cao hơn."
Tần Kham thản nhiên hỏi: "Ngươi tin là ta làm sao?"
Đường Dần lắc đầu: "Không tin, ngươi không phải là người như vậy, hai năm nay thiên hạ thịnh truyền đủ loại sự tích về ngươi, nếu với tính tình của ngươi, giết một mình Hoa Sưởng còn có thể, nhưng ngươi không thể diệt cả nhà hắn."
Tần Kham mỉm cười hài lòng, nếu Đường Dần nói một câu hoài nghi hắn, bằng hữu này không thể kết giao nữa, phúc thẩm tệ án khoa khảo Tần Kham sẽ không chút do dự buông tay, hắn không quan tâm người khác nhìn hắn thế nào, hắn chỉ quan tâm suy nghĩ của bằng hữu, người trong thiên hạ đều có thể phụ ta bỏ ta, nhưng bằng hữu thì không thể phụ, không thể bỏ.
Tần Kham chậm rãi nói: "Nếu không tin thì ngươi lo làm gì?"
Đường Dần giậm chân nói: "Nhưng... đây chính là hắt nước bẩn lên người ngươi! Ngươi không sợ nhân ngôn, nhưng mà ba người thành hổ, miệng nhiều người xói chảy vàng, lời đồn cứ tiếp tục lan truyền như vậy, sẽ chết người đó."
"Đường huynh ngươi không hiểu rồi, tệ án khoa khảo chỉ là cái cớ, cả nhà Hoa Sưởng bị giết cũng chỉ là cớ, sau lưng chuyện này là có người muốn ta chết, cho dù lời đồn ngừng rồi, hắn vẫn có thể tìm ra một cái cớ một cái khác."
Đường Dần cả kinh nói: "Người ngươi nói, chẳng lẽ là... Lưu Cẩn?"
"Không sai."
"Lưu Cẩn vì sao phải dồn ngươi vào chỗ chết? Chẳng lẽ quả thật như lời đồn, giữa các ngươi là không chết không ngừng sao?"
Tần Kham cười khổ nói: "Có lẽ Lưu công công thấy ta cưới mấy lão bà, mà hắn thì có lòng giết giặc nhưng không có sức hồi thiên, đại khái là ghen tị với ta."
Đường Dần cúi đầu áy náy vô cùng: "Tần hiền đệ, là ta liên lụy ngươi, ta không nên nhờ ngươi ngươi giúp ta lật lại bản án..."
Tần Kham bình tĩnh nói: "Bá Hổ huynh, đại trượng phu có cái nên làm, có cái không nên làm, thứ vốn nên thuộc về ngươi thì liều mạng cũng phải lấy lại, cái ngươi tranh không phải là hư danh, mà là thanh danh, trăm năm sau thế nhân tán dương thi danh tài danh của Đường Bá Hổ ngươi, bên trong không nên có vết nhớ gian lận thi cử này, cái ta làm cho ngươi là chuyện này."
Mắt Đường Dần ửng hồng, nức nở nói: "Tần hiền đệ, ta nợ ngươi quá nhiều. Lúc trước Thiệu Hưng ở Thiệu Hưng ngươi mượn tên của ta viết xuống vô số tác phẩm xuất sắc truyền lại đời sau, giúp ta thu cả danh cả lợi, hiện giờ lại vì ta mà dính vào cái chuyện vô căn cứ này, từ trước tới giờ đều là ngươi giúp ta, ta..."
Tần Kham ngạc nhiên mở to mắt: "Ngươi biết là ta mượn tên ngươi viết những thi tác đó?"
Đường Dần thở dài: "Con người ta tuy rằng hồ đồ một chút, nhưng ngươi cũng không thể coi ta là kẻ ngốc được, một lần hai lần ta còn chưa phát giác, dù sao mấy thứ thi từ danh tác này rất nhiều lúc là dựa vào linh quang chợt lóe, cho tới cuối cùng viết thoại bản Tây Du kí, ngươi vẫn lừa ta nói là ta say rượu viết ra, cái này thì quá đáng quá rồi, loại thoại bản mấy chục vạn chữ này, đừng nói uống rượu, cho dù cả ngày ta lấy đầu đập vào tường cũng không viết ra được, càng kỳ quái hơn là, mỗi lần uống rượu không ngờ đều có thể liền mạch viết ra chương tiếp."
Tần Kham cố nén cười: "Ngươi đã sớm nhìn thấu rồi, vì sao vẫn còn phối hợp để ta chuốc say ngươi như vậy?"
Đường Dần cũng cười: "Có người mời uống rượu, cự tuyệt là bất lịch sự, ta vừa được danh được lợi lại có rượu uống, nếu đối ngươi là ta, ngươi có phối hợp hay không?"
Tần Kham sờ sờ mũi, thở dài: "Hiện tại nghĩ lại, lúc đó người chiếm đại tiện nghi là ngươi, Lúc trước nên chia ba bảy với ngươi, thiệt tho rồi."
Sự thật chứng minh, trên đời không có kẻ ngốc thực sự, tài tử phong lưu phong lưu phóng khoáng tiêu sái đi trong bụi hoa trong lịch sử sao có thể là con mọt sách được?
Trấn an Đường Dần một phen, Tần Kham nói với hắn, tệ án khoa khảo chỉ là cớ để Lưu Cẩn đối phó hắn, triều tranh của Đại Minh xưa nay đã như vậy rồi, đầu tiên là một việc nhỏ không gây chú ý, việc nhỏ trải qua dư luận được tô phủ và khuyếch đại, dần dần biến thành đại sự, cuối cùng phát triển đến một hồi quyết tử trên triều đường.bản thân vụ án không phải là căn bản, căn bản là ở triều tranh.
Về phần phản kích như thế nào, đối phó Lưu Cẩn như thế nào, lập bẫy lừa hắn như thế nào, những thứ này không thể nhắc tới dù chỉ một chữ, tuy nói bằng hữu quý ở thổ lộ tâm tình, nhưng loại chuyện chết người này không nói thì tốt hơn, nếu không sẽ hại người hại mình.
Nói xong những cái này thì cũng tới giờ sửu, Tần Kham ngáp một cái thật dài, dụi dụi mắt nói: "Đường huynh, sắc trời không còn sớm nữa.. Không, sắc trời đã sớm rồi, ta an bài một gian sương phòng trong phủ cho ngươi, ngươi ngủ lại, sáng mai ta sẽ giành thời gian tham thảo một chút về nhân sinh với ngươi nhé?"
Vẻ mặt Đường Dần lập tức lại trở nên đáng thương: "Nhưng ta vẫn chưa buồn ngủ."
Tần Kham ngây người một lát, sau đó gật gật đầu: "Ta rất hiểu tâm tình của Đường huynh, loại chuyện mất ngủ này có rất nhiều nguyên nhân, có khi là bởi vì tâm sự, có khi là bởi vì kích động."
"Ta là bởi vì sao?"
"Ngươi là vì phạm tiện." Tần Kham vỗ vỗ tay, cao giọng nói: "Hai thị vệ vào đây."
Hai gã thị vệ lưng hùm vai gấu lên tiếng trả lời rồi xuất hiện ở bên ngoài, ôm quyền hành lễ.
Tần Kham chỉ chỉ Đường Dần, phân phó: "Tới chỗ quản gia ở tiền viện lĩnh ba vò rượu lâu năm, các ngươi tiếp hắn uống, trong nửa canh giờ phải chuốc say hắn, để hắn câm miệng nhắm mắt, mỉm cười mà ngủ."
"Tuân lệnh!"