Ngay cả cả mưa cũng không biết xuân đi rồi, trời xanh mới biết hè về.
Kinh sư mưa liền ba ngày, thời tiết trong lành, mọi người liền cảm thấy nhiệt độ nóng nực của ngày hè.
Trong Ti lễ giám, Lưu Cẩn mặc áo mỏng, cúi đầu phê duyệt tấu chương công văn, hai gã tiểu hoạn quan quạt mát cho hắn.
Tấu chương không có đại sự, đều là những luận điệu cũ rích, nội các Đại học sĩ Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa mấy ngày nay không biết bị làm sao, đối với xử lý quốc sự rõ ràng có chút lơ là, tấu chương được phiếu nghĩ tới tựa hồ đều là những việc lông gà vỏ tỏi, chẳng ngoài chỗ nào thóc lúa thu hoạch tốt, chỗ nào quan lại vô dụng, nên cắt giảm, Lý Đại học sĩ tư tưởng thực tế thậm chí còn rảnh rỗi gửi một tấu chương chỗ nào xuất hiện thất thải tường vân, là điềm lành cho tân triều, làm Lưu Cẩn bật cười không thôi.
"Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa làm sao vậy? Chẳng lẽ hai người tuổi tác đã cao, càng già càng hồ đồ ư?" Lưu Cẩn thầm nghĩ.
Vị trí Nội các Đại học sĩ không phải là nhỏ, mọi việc của ngoại đình đều do một lời của nội các mà quyết, có thể quyền thế địa vị ngang hàng với Lưu Cẩn, Lưu Cẩn có lòng muốn tìm cớ miễn chức Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa, đổi vây cánh của mình lên, nhưng mà Lưu Cẩn lại không có tâm tư này, cũng không dám manh động, lần trước biếm trích Dương Đình Hòa đến Nam Kinh còn chưa được mấy ngày, bệ hạ đã dùng chén trà ném vỡ đầu hắn, mấy vị lão thần hoàng đế Hoằng Trị để lại, Lưu Cẩn thực sự không dám động tới.
Tấu chương phê hồng xong rồi, Lưu Cẩn tiện tay lấy ra một chồng công văn khắc, chồng công văn này là Tây Hán trình lên, Lưu Cẩn hiện giờ vẫn kiêm Hán công Tây Hán, bất kỳ chuyện gì của thiên hạ, đặc biệt là Cẩm Y vệ vlà Đông Háncó gió thổi cỏ lay gì, hắn đều phải nắm rõ.
Mở phần công văn đầu tiên ra, Lưu Cẩn thờ ơ đọc lướt qua, lập tức ánh mắt ngưng lại, mở to, thân thể còng còng cũng nhanh chóng cúi xuống, cẩn thận đọc mỗi một câu mỗi một chữ trên công văn.
"An Hóa Quận vương muốn mưu nghịch? Đây chính là đại sự mà!" Lưu Cẩn suy nghĩ xuất thần, miệng lẩm bẩm nói.
ngây ra một lúc, Lưu Cẩn bỗng nhiên giật thót mình, cao giọng nói: "Mau, truyền đại đương đầu Tây Hán Chu An tới gặp Tạp gia!"
Tuy rằng họa hại Đại Minh tới mức như bây giờ, nhưng Lưu Cẩn lại chưa từng cảm thấy mình là tai họa, ngược lại, hắn cảm thấy mình là công thần, hắn tận tụy làm nhiều việc cho Đại Minh như vậy, nếu không phải bởi vì duyên cớ mình là thái giám, ít nhất cũng nên phong Quốc Công, trong lòng Lưu Cẩn tuyệt không hy vọng nhìn thấy có người tạo phản, quốc gia rối loạn đối với hắn cũng không có lợi ích gì.
Sau một tiếng đồng hồ, Lưu Cẩn từ trong miệng đại đương đầu Tây Hán Chu An cuối cùng cũng xác định An Hóa vương mưu đồ tạo phản là sự thật.
Rầm!
Lưu Cẩn vỗ bàn, lớn tiếng quát: "Tặc tử lớn mật thật."
Đại đương đầu Chu An cung kính nói: "Đốc công, việc này không phải là nhỏ, sau khi biết được việc này, phiên tử Tây Hán đã lao hết tới Cam Túc, chắc không lâu nữa là có chi tiết từ đầu đến cuối được trình tới kinh sư."
Lông mi trắng của Lưu Cẩn nhíu lại, trầm ngâm nói: "Chuyện Các ngươi tra được, Cẩm Y vệ và Đông Hán vì sao không hề động có không hề động!"
"Cái này thì thuộc hạ không biết, hiện giờ Cẩm Y vệ và Đông Hán đã thành tử địch với Tây Hán ta, chúng ta có hề có liên hệ tin tức với chúng."
"Cẩm Y vệ vô dụng như vậy à? Tần Kham không phải là đèn cạn dầu." Lưu Cẩn lòng tràn đầy hoài nghi: "Chu An, chuyện An Hóa vương mưu nghịch, Tây Hán là làm sao mà phát hiện?"
"Bẩm Đốc công, Tây Hán phát hiện việc này cũng là rất tình cờ, năm ngày trước, bên trong phủ Khánh Dương Thiểm Tây tra tập một chiếc thuyền dân, phát hiện trong hàng hóa chở trên thuyền có năm trăm thanh phác đao chế thức của quan gia, khi binh lính lên thuyền kiểm tra, nhà đò thấy việc đã bại lộ, đều nhảy xuống sông bỏ chạy, chuyện báo tới Tây Hán, thuộc hạ cảm thấy kỳ quái, thế là lệnh cho phiên tử điều tra, dựa theo manh mối năm trăm thanh phác đao này một đường tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện tất cả đầu mồi đều chỉ về phía phủ An Hóa Quận vương, mật thám Tây Hán lập tức phái người cải trang lẻn vào, thế mới phát hiện bí mật kinh thiên này."
Phát hiện này tựa hồ là thuận lý thành chương, lòng nghi ngờ của Lưu Cẩn hơi kém, trầm tư một lúc rồi bỗng nhiên cả kinh: "Chuyện Các ngươi có thể phát hiện, Cẩm Y vệ sao có thể không phát hiện cho được? Không tốt! Tần Kham tất giành trước Tạp gia một bước vào cung mật tấu với bệ hạ rồi, công lao này không thể để hắn đoạt đi được."
Nói xong Lưu Cẩn đứng dậy vội vàng tới cung Càn Thanh.
Chu An vội vàng nói: "Đốc công, xin nghĩ kỹ đã."
Lưu Cẩn không vui: "Nghĩ cái gì?"
"Đốc công, phiên vương tạo phản không phải là nhỏ, mật tấu với mật đầu tiên phải có chứng cớ đầu đủ, tiếp theo, cũng phải xem tâm tình của bệ hạ, nếu không... Dù sao chuyện liên quan tới hoàng tộc thiên gia, Đốc công không thể không cẩn thận."
Cước bộ của Lưu Cẩn khựng lại, trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên cười nói: "Chu An, ngươi hiểu biết bệ hạ thế nào?"
"Thuộc hạ rất ít được gần thiên nhan, sao có thể hiểu bệ hạ được?"
Lưu Cẩn từ từ nói: "Ngươi không hiểu nhưng Tạp gia thì hiểu, Tạp gia hầu hạ bệ hạ đã mười năm, bệ hạ từ một hài đồng trưởng thành tới thiếu niên hiện tại, Tạp gia một đường hầu hạ bên cạnh, tâm tính của bệ hạ, Tạp gia sao có thể không hiểu?"
Lưu Cẩn dừng một chút, nói tiếp: "Bệ hạ tâm tính thiếu niên, thích chơi đùa, thích du lịch, thích kỳ âm xảo kỹ... người thích rất nhiều thứ, chỉ độc có không thích quốc sự triều chính, hai năm trước, Tạp gia mới nắm ti lễ giám, tất cả tấu chương nội các phiếu nghĩ, Tạp gia đều không dám gữ lại, trình hết tới trước thềm của bệ hạ, bệ hạ lúc ấy rất bực mình nói một câu, người nói ' Mọi chuyện nếu đều do trẫm quyết thì trẫm bảo ngươi làm ti lễ giám chưởng ấn làm gì? ', có những lời này của bệ hạ, Tạp gia mới chính thức nắm đại quyền của ti lễ giám."
Ánh mắt hướng về phía công văn trên bàn, khóe miệng Lưu Cẩn phác ra nụ cười yếu ớt, thản nhiên nói: "Nếu đổi người khác làm hoàng đế, có lẽ sẽ mẫn cảm nghi ngờ với chuyện phiên vương mưu nghịch, nhưng bệ hạ, Tạp gia có thể đảm bảo hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều, bởi vì bệ hạ không thích nghĩ về những việc này, huống hồ An Hóa vương mưu nghịch đã tra được chứng cứ xác thực, cũng không phải là Tạp gia nói bậy, nói ra thì là Tạp gia có công với xã tắc, bệ hạ sao có thể nghi ngờ?"
Đối với tính cách của Chu Hậu Chiếu, Lưu Cẩn thực sự là hiểu rất sâu, cho nên hắn rất tự tin. Tự tin là chuyện tốt, tự tin thái quá thì lại không phải chuyện tốt.
Trong lòng đút công văn, Lưu Cẩn rời khỏi ti lễ giám, bước nhanh tới cung Càn Thanh.
Tâm tình của hắn rất tốt, bởi vì tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Kinh sư lời đồn càng truyền càng găng, bất kể dân gian hay là triều đường, mọi người đều ồn ào sôi sục, ngờ vực đối với Tần Kham rất sâu, đợi thêm mấy ngày nữa, chờ hỏa hậu đủ rồi, khi đó tái phát động triều thần đánh một kích thật ác liệt với hắn, cái gai đâm sâu trong thịt mấy năm nay này liền có thể thoải mái nhổ ra, từ nay về sau trong triều đình Đại Minh, Lưu Cẩn hắn còn phải e ngại người nào nữa?
Về phần sau khi trừ bỏ Tần Kham, tất cả triều thần đều cúi đầu nghe theo hắn, cảm giác tịch liêu vũ nội vô địch thủ giải quyết như thế nào, đó là chuyện về sau, cho dù là tịch liêu, đó cũng là tịch liêu hạnh phúc phi thường, giang sơn thiên cổ, anh hùng vô mịch. Đứng trên đỉnh phong của nhân thế, cô tịch biết bao.
Tần Kham quả nhiên đang ở trong cung Càn Thanh.