Sau khi Lưu Cẩn bước vào cung Càn Thanh, phát hiện Chu Hậu Chiếu và Tần Kham hai người đang rất mất nghi thái xắn tay áo, đang lau rửa cho một con voi được tiến cống, con voi này vốn là được dùng trong đại triều hội, theo lễ chế, hoàng đế khi mở một đại triều hội, trừ nghi trượng tất yếu ra, phía trước ngự liễn còn có bốn con voi, bốn con báo dẫn đường, để làm tặng sự uy nghi của hoàng đế.
Đại gia hỏa dùng để làm tăng uy nghi của hoàng đế hôm nay lại được cấm vệ trong cung dắt tới cung Càn Thanh, Chu Hậu Chiếu và Tần Kham mỗi người trong tay cầm một cái bàn chải lớn, sau đó ra sức quẹt lung tung lên người con voi, tiểu hoạn quan bên cạnh thì bận rộn cầm thùng nước hất lên người con voi.
Voi không an phận cho lắm, tựa hồ cảm thấy có chút xa lạ với Chu Hậu Chiếu và Tần Kham, bất an lòng vòng tại chỗ, thỉnh thoảng dùng cái mũi dài hút hước trong thùng, phun về phía Chu Hậu Chiếu và Tần Kham như để trả thù, hai người bị phun cho cả người ướt đẫm, lại cười vui hi hi ha ha.
Sắc mặt Lưu Cẩn âm trầm, tiếp theo nhanh chóng thay bằng vẻ mặt lo lắng đầy nịnh nọt, vui vẻ chạy đến trước mặt Chu Hậu Chiếu, giậm chân nói: "Ái dà bệ hạ à, ngài là thâm thể vạn kim sao có thể làm loại chuyện nguy hiểm này? Con súc sinh này làm khổ người nhất vậy, vạn nhất kích phát dã tính làm bệ hạ bị thương, lão nô có chết ngàn lần cũng chẳng bằng một sợi tóc của bệ hạ."
Chu Hậu Chiếu thản nhiên, cười nói: "Không sao, súc sinh này tuy rằng to xác, những mập mạp ngốc nghếch làm người ta yêu thích, vừa hay Lưu Cẩn ngươi cũng đến rồi, lát nữa nghĩ một đạo thánh chi cho trẫm, bảo quốc vương An Nam tiến cống thêm mười con voi, sau khi Báo Phòng của trẫm hoàn công thì giành riêng một chỗ an bài cho những con voi này, ngươi lại phái người tới dịch quán hỏi sứ tiết An Nam, chỗ họ họ còn có thứ gì hay thì mau đưa vào kinh, trẫm sẽ thưởng to."
Lưu Cẩn vội vàng khom người đáp: "Lão nô tuân chỉ."
Đứng thẳng người dậy, Lưu Cẩn bất giác liếc về phía Tần Kham thì thấy Tần Kham mỉm cười, vừa hay cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung, ánh mắt Tần Kham như vỏ đao, lặng lẽ nhét hết mũi nhọn của Lưu Cẩn vào vỏ.
Lưu Cẩn hơi kinh hãi, vừa rồi vội vã đến cung Càn Thanh định bẩm báo An Hóa vương mưu nghịch, lúc này lại trở nên do dự.
Theo lý thuyết Tần Kham tôi cũng biết chuyện này rồi, nhìn bộ dạng của bệ hạ, Tần Kham hình như vẫn chưa bẩm báo, hắn có chủ ý gì? Vả lại An Hóa vương mưu nghịch tuy có chứng cứ thực tế, nhưng lại chưa khởi sự, huống chi Tần Kham cũng có mặt, hiện tại nói chuyện này... có Thích hợp không?"
Do dự, trù trừ, hoài nghi, đủ loại suy nghĩ đan xen trong đầu Lưu Cẩn.
Tần Kham cười dài nhìn hắn, cho dù kinh sư hiện giờ tin đồn nhằm vào hắn nổi lên khắp nơi, tất cả những chuyện này đều là Lưu Cẩn tạo ra, nhưng Tần Kham lúc này lại vẫn cười ấm áp như gió xuân.
Đấu tâm nhãn chính là như vậy, ngoài mặt thì cười nhưng sau lưng giấu đao là điều cơ bản, dùng tay dùng chân chào nhau như Trương Vĩnh và Lưu Cẩn không khỏi quá kém cỏi, Tần Hầu gia tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này.
Thấy bộ dạng do dự của Lưu Cẩn, Tần Kham cười cười, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm lại, chắp tay với Chu Hậu Chiếu: "Bệ hạ, thần bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, muốn bẩm tấu với bệ hạ."
Chu Hậu Chiếu ngẩn người: "Chuyện gì?"
Hai mắt Lưu Cẩn bỗng trợn to, tiếp theo bỗng nhiên lớn tiếng cắt ngang đối thoại của hai người, giọng the thé nói: "Bệ hạ, lão nô có việc bẩm tấu! Tây Hán dưới trướng Lão nô điều tra được, Cam Túc An Hóa vương mưu đồ bí mật tạo phản, hiện giờ sắp khởi binh rồi."
Chu Hậu Chiếu chấn động: "An Hóa hoàng thúc muốn phản? Sao có thể như vậy được!"
"Bệ hạ, đại sự kinh thiên như vậy, lão nô sao dám nói dối?"
Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, lẩm bẩm nói: "Trẫm đãi phiên vương không tệ, phiên vương các nơi đòi tiền đòi lương, trẫm đều nhất nhất chuẩn chiếu, trước giờ không hề có hành động vô ơn, An Hóa hoàng thúc vì sao muốn phản trẫm? Trẫm làm gì sai?"
Thấy cảm xúc của Chu Hậu Chiếu tụt xuống, Tần Kham ôn tồn an ủi: "Bệ hạ chớ buồn, có lẽ An Hóa vương chỉ là sau khi say rượu nói mấy lời linh tinh bị người hữu tâm nghe thấy, cuối cùng bị Tây Hán dò được, tình huống không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của bệ hạ đâu."
Chu Hậu Chiếu trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Tần Kham, Cẩm Y vệ có từng tra được tin tức vương mưu nghịch hay không?"
Tần Kham cười khổ nói: "Cẩm Y vệ vô năng, vẫn chưa nghe nói bất kỳ tin tức gì về An Hóa vương mưu nghịch, thần hổ thẹn."
Chu Hậu Chiếu gật gật đầu, xoay người nhìn Lưu Cẩn nói: "Ngươi bảo Tây Hán tra cho cẩn thận, xem chuyện An Hóa vương mưu nghịch rốt cuộc là thật hay giả, trẫm muốn biết hiện giờ hắn có bao nhiêu binh mã, quân giới, ngựa như thế nào, cùng với... Cam Thiểu Tuy ba biên có có bao nhiêu võ tướng quân sĩ cấu kết, nhanh đi tra đi."
Lưu Cẩn vừa há miệng muốn nói việc này chính xác là thật, nhưng thấy sắc mặt Chu Hậu Chiếu tối sầm, huống hồ những số liệu cụ thể này Tây Hán quả thật chưa từng tra được, thế là vội vàng dạ ran rồi cáo lui.
Cho tới khi Lưu Cẩn đi rồi, sắc mặt xanh mét của Chu Hậu Chiếu vẫn chưa dịu đi, cái bàn chải vốn cầm trong tay để cọ chân voi cũng bị ném sang một bên, không còn nửa phần hứng thú.
Tần Kham lẳng lặng nhìn chăm chú Chu Hậu Chiếu, thật lâu sau, bỗng nhiên chắp tay với hắn: "Bệ hạ bớt buồn, cho dù An Hóa vương thật sự phản cũng chẳng sao, bệ hạ lo trước tính sau kỹ càng, huống hồ tinh binh triều đình đầy đủ, dùng thế sư tử vồ thỏ nghiền tới, An Hóa vương chẳng làm gì nổi đâu."
Cho dù trong lòng đang hậm hực, Chu Hậu Chiếu vẫn ngây ra: "Trẫm.... lo trước tính sau kỹ càng?"
Tần Kham cười nói: "Đương nhiên, mưu đồ bí mật An Hóa vương đang mưu đồ bí mật, Lưu công công không ngờ đã biết được, chẳng lẽ không phải là bệ hạ đã phân phó trước ư? Bệ hạ càng lúc càng có khí tượng đế vương, thần mừng thay cho Đại Minh Đại Minh."
Trong lòng Chu Hậu Chiếu bỗng trầm xuống.
Một loại cảm giác bất an nháy mắt hiện lên trong đầu hắn, nội sự ngoại sự trong triều tất cả do Lưu Cẩn quyết, năm đó Tuyên Tông hoàng đế xây dựng ti lễ giám phụ tá triều chính, bổn ý là để ứng phó với thần quyền lúc ấy quá lớn, quân quyền bị suy yếu, nhưng hôm nay quyền lực của quyền lực rõ ràng đã ép chết ngoại đình, Lưu Cẩn vì thi hành tân chính mà không tiếc đánh giết triều thần, Lưu Cẩn trên triều đường mơ ra tiền lệ tấu chương phải có hai bản trắng đỏ, khi triều hội, ánh mắt nhìn Lưu Cẩn của các đại thần so với nhìn Chu Hậu Chiếu hắn thì rõ ràng là sợ hãi hơn rất nhiều.
Chu Hậu Chiếu chỉ là không có hứng thú với chính vụ triều đường, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thực sự ngu ngốc hồ đồ, việc này thực ra Chu Hậu Chiếu đã biết lâu rồi, song hôm nay, phiên vương ở xa ngoài ngàn dặm mưu nghịch, Lưu Cẩn lại là người biết đầu tiên.
Mình giao quyền lực lớn như vậy cho Lưu Cẩn, liệu có thích hợp không đây?