Lưu Cẩn không hiểu rõ Chu Hậu Chiếu như hắn nghĩ.
Chu Hậu Chiếu đã không còn là tiểu Thái tử đông cung sáu bảy tuổi không hiểu gì như mười năm trước.
Chu Hậu Chiếu đã mười bảy tuổi rồi, đúng như lời Lưu Cẩn, hắn đã từ một thằng nhóc trưởng thành thành một thiếu niên lang, nếu đã là thiếu niên lang, tâm thái và tính cách tất nhiên không thể cứ mãi dừng ở giai đoạn trẻ con, huống chi hắn còn là hoàng đế Đại Minh, số mệnh đã chú định phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn so với người bình thường.
Không thể nói Chu Hậu Chiếu không còn đơn thuần, chỉ có thể nói sự tăng trưởng của tuổi tác phủ thê một số thứ bên ngoài sự đơn thuần của Chu Hậu Chiếu, điểm này là thứ mà là nam nhân phải có, nếu không hắn vĩnh viễn chỉ có thể được gọi là nam hài, không có tư cách được gọi là nam nhân. Nó có thể là trách nhiệm, có thể là lịch duyệt, cũng có thể là một loại trực giác hiểu rõ tình đời lòng người.
Lúc này, loại trực giác này liền từ trong đầu Chu Hậu Chiếu xộc ra, không thể ngăn chặn, trong nháy mắt này, Chu Hậu Chiếu cảm thấy có chút hoảng hốt.
Thỉnh thoảng đàm kinh luận chính với ba vị Đại học sĩ nội các và một bộ phận triều thần, trừ Tiêu Phương không nói một lời chỉ mỉm cườira, Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa thường xuyên ngầm ám chỉ Chu Hậu Chiếu không thể uỷ quyền quá mức, để tránh nuôi hổ thành họa, đại thái giám Tào Cát tường thời Anh tông chính là một ví dụ đáng để tham khảo.
Trừ sự nhắc nhở và ám chỉ của hai vị Đại học sĩ, Chu Hậu Chiếu lúc rảnh rỗi thường có người nói về bố cục của triều đường Đại Minh hiện giờ, được gọi là "Chu hoàng đế ngồi kim điện, Lưu hoàng đế đứng kim điện", lúc trước nghe thấy những lời đồnnày, Chu Hậu Chiếu ha ha ha ha ha ha, coi như là một câu chế nhao của triều thần, nhưng một câu có vẻ như vô tâm của Tần Kham hôm nay, lại làm trong lòng Chu Hậu Chiếu như nứt ra một khe hở, cho dù mình cũng biết sinh ra ngờ vực vô căn cứ đối với vị lão gia phó trung thành và tận tâm Lưu Cẩn này là không đúng, nhưng Chu Hậu Chiếu vẫn không thể ngăn cản được khe hở này sinh ra.
Lưu Cẩn thực sự.. là lập hoàng đế sao?
Thất vọng, mất mát, hoài nghi, đau lòng... Đủ loại cảm xúc đồng loạt đen xen trong lòng Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu quay đầu nhìn chằm chằm Tần Kham, ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu, những lời vừa rồi của Tần Kham là hữu tâm hay vô tình?
Sắc mặt Tần Kham như nước, trầm tĩnh điềm đạm, Chu Hậu Chiếu không nhìn ra dc dấu hiđược gì.
Hắn... Hẳn là vô tình rồi.
Chu Hậu Chiếu nói với mình như vậy
"Bệ hạ,... Bệ hạ! Ngươi làm sao thế?" Tần Kham gọi Chu Hậu Chiếu.
"hả? à! Trẫm đang suy nghĩ, nghĩ tới vừa rồi trước khi Lưu Cẩn mở miệng là ngươi muốn bẩm tấu việc gì với trẫm."
Tần Kham cười nói: "Tất nhiên một việc vui."
"Vui từ đâu?"
"Thần mời Vương tam quái Vương Bán tiên nổi danh kinh sư xem thẻ cho thần, cũng chính là một quẻ cho con dâu bệ hạ tạm xác định đó, trên quẻ nói nữ nhi của thần cả đời vinh hoa phú quý, không lo áo cơm, hơn nữa số mệnh có hai trai một gái, chính là tướng nghi thất nghi gia."
Chu Hậu Chiếu ngây người: "Là chuyện này à? Tần Kham, ngươi có phải ấm đầu rồi hay không, Trẫm là hoàng đế Đại Minh, ngươi là huân quý Đại Minh, chúng ta có thể bạc đãi ngươi nữ nhi của bạc đãi ngươi sao? Cái tên Vương Bán Tiên gì đó dùng một để tính cũng tính ra được là nữ nhi của ngươi có tướng đại phú đại quý, ngươi còn hí hửng tưởng đó là việc vui.... Đợi đã! Ngươi vừa rồi nói con dâu 'tạm xác định' của trẫm là có ý gì?"
"Ý tứ của thần là..." Tần Kham nhìn Chu Hậu Chiếu một cái, chậm rãi nói: "Nữ nhi của thần vừa nhìn đã biết là mỹ nữ tuyệt sắc khuynh thành, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nhi tử tương lai của bệ hạ trông.... trông không ra gì, nữ nhi của thần nhìn nó không vừa mắt, cuộc hôn nhân này tất nhiên thất bại, cho nên trước mắt mà nói, nữ nhi của thần chỉ có thể là con dâu 'tạm xác định' của bệ hạ, tương lai nói không chừng thần phải đổi con rể."
"Ngươi..." Chu Hậu Chiếu chán nản, chỉ vào Tần Kham cả giận nói: "Ngươi dám xem thường ta."
"Bệ hạ, người thần xem thường không phải là ngươi, là con của ngươi cơ." Tần Kham yếu ớt giải thích.
"Cũng vậy cả thôi! Tướng mạo của Trẫm cũng không kém, vì sao lại không sinh ra được nhi tử ngọc thụ lâm phong?"
Tần Kham thở dài: "Bệ hạ, bệ hạ mà cứ đem hàng tỉ long tử long tôn bóp chết trên tay rồng thì thần năm nào tháng nào mới có thể chờ được con rể thực sự?"
Mặt Chu Hậu Chiếu đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ, hậm hực một lúc rồi hung tợn nói: "Trẫm... Trẫm sau này, không xem xuân cung nữa... nghẹn."
Quân thần hai người đàm tiếu một lúc rồi Tần Kham cáo từ.
Mỉm cười nhìn Tần Kham bước đi, trong đầu Chu Hậu Chiếu lại bất giác hiện lên khuôn mặt già nua luôn nịnh nọt của Lưu Cẩn, trong lòng bỗng trầm xuống, một tia ám ảnh quấn lấy không tan, giống như trong lòng có một con ma bị nhốt đã lâu giờ nhảy ra ngoài.
Chuyện trong ngoài do Lưu Cẩn quyết hết, điều này... có hợp lý không? Chu Hậu Chiếu lại tự hỏi mình.
Lưu Cẩn cuối cùng cũng phát động.
Hôm nay Lưu công công đã không còn là lão thái giám đáng buồn bị nội ngoại đình liên thủ mà sợ tới mức hoảng hốt bối rối như trước kia nữa, hắn hiện giờ là nội tướng Đại Minh, nắm toàn bộ đế quốc Đại Minh, nói một cách không khoa trương thì văn võ cả triều đều phải dựa vào hắn mà thở, quyền thế của Lưu Cẩn thời kì này đã đạt tới đỉnh phong, một nửa thần công trong triều hoặc là tự nguyện hoặc là bị bắt ép trở thành vây cánh của hắn, một câu của hắn so với thánh chỉ của hoàng đế thì còn hữu dụng hơn.
Hôm nay, Lưu công công quyền thế ngập trời quyết định phát động một hồi triều tranh, đối tượng của lần triều tranh này là cái gai đã đâm vào tim hắn hai năm nay, hôm nay phải triệt để nhổ nó ra.
Lời đồn vang trời đã truyền rầm rĩ ở kinh sư rất nhiều ngày, trong những ngày này, kinh sư vẫn duy trì một loại không khí quỷ dị, tảo triều mỗi ngày, các ngôn quan giống như điếc mù, không nói một lời về vụ án cả nhà Hoa Sưởng bị giết, mà bản thân Tần Kham thì không có bất kỳ dấu hiệu muốn giải thích biện bạch, bao gồm cả đám minh hữu của hắn là Nghiêm Tung, Lý Đông Dương cũng không tỏ thái độ gì, mọi người giống như khi vào triều thì chọn chứng quên tạm thời.
Đều là lão thần kinh lịch qua mưa gió triều đường, mọi người trong lòng minh bạch, đối với án cả nhà Hoa Sưởng bị giết mọi người không phải là quên, chuyện không lớn nhưng nhân vật đọ sức phía sau lại quá lớn, thế là mọi người chỉ có thể chờ, chờ một thời cơ bùng nổ.
Âm mưu một tay Lưu Cẩn bào chế đã ấp ủ nhiều người, hôm nay chính là lúc thu lưới.
Chuẩn bị đến hôm nay, hỏa hậu đã vừa chuẩn.
Một khắc Giờ dần, cửa cung mở ra, hoàng đế thăng điện, bách quan lâm triều.
Chu Hậu Chiếu rất mất nghi thái ngáp dài một cái, mắt nhập nhèm liếc đầu người đông nghìn nghịt trong điện, mấy phần chán chường mấy phần oán thán, trong đầu nổi lên một kiến nghị rất không nên dưa ra, đó là đem thời gian tảo triều sau này chuyển thành giờ mão, mọi người ngủ đủ, tinh thần tỉnh táo, thương nghị quốc sự cũng có thể chậm rãi mà nói, mọi người không chịu thiệt, chắc là sẽ không phản đối.
Suy nghĩ vẫn đang khuếch tán vô hạn tôi một đạo thanh âm trầm thấp gọi hồn Chu Hậu Chiếu trở về thân xác.
"Thần, Khâm thiên giám giám chính Mạc Đạo Duy có bản tấu."
Chu Hậu Chiếu ngẩn người, thường ngày lúc này ra khỏi hàng dâng sớ bình thường đều là ngôn quan, đem một số việc nhỏ lông gà vỏ tỏi ra hạch tội một phen, xem như là làm nóng không khí tảo triều ngày, kéo cảm xúc của mọi người đi lên, tiếp theo mới đến phiên lục bộ thượng thư và Thị Lang cùng với các nội các Đại học sĩ ra khỏi hàng bẩm tấu quốc sự, hôm nay quan viên ngôn quan và lục bộ không không mở miệng, vị Khâm thiên giám giám chính phụ trách thiên thời lịch pháp và tinh tượng này chạy ra làm gì?
"Mạc khanh có việc cứ nói, đừng do dự, nhanh lên, trẫm còn phải nhanh chóng hồi cung ngủ bù." Chu Hậu Chiếu ngáp dài một cái, đôi mắt buồn ngủ không quên ném cho Mạc Đạo Duy một ánh mắt "Ngươi thật lắm chuyện".
Đại thần cả điện lập tức mặt đen như than.
Hôn quân này hiện tại càng lúc càng quá đáng, hiện giờ ngay cả công phu che giấu ngoài mặt cũng bỏ đi, hồ đồ một cách quang minh chính đại, quả thực là sỉ nhục của lịch đại đế vương Đại Minh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của các triều thần lập tức tập trung toàn bộ lên người Dương Đình Hòa, ánh mắt rất bất thiện, tràn ngập khiển trách.
Tả xuân phường Đại học sĩ, chiêm sự phủ chiêm sự, đế đức cao vọng trọng Năm đó, dạy đông cung Thái tử suốt mười năm, sau lại dạy ra cái thứ như thế này?
Dương Đình Hòa nhắm mắt không nói gì, đứng trong hàng ngửa mặt lên trời thở dài bi thương.
Khâm thiên giám giám chính Mạc Đạo Duy khựng lại một chút, nhìn thoáng qua vẻ mặt của Đại học sĩ Tiêu Phương và Binh bộ thượng thư Lưu Vũ ở trước hàng, sau đó nhanh chóng cúi đầu, trầm giọng bẩm: "Bệ hạ, Khâm thiên giám đêm qua quan sát tinh tượng, phát hiện tinh tượng khác thường, tượng này là Huỳnh hoặc lấp sao, Mậu thần phạm tuế, tụ thiên tinh, Thái Bạch nằm giếng."
Mạc Đạo Duy vừa nói vừa rung đùi đắc ý, hiển nhiên rất chuyên nghiệp, tất cả đại thần trong điện vẻ mặt mờ mịt, chả hiểu ra làm sao.
Chu Hậu Chiếu bực mình: "Nói rõ một chút, tinh tượng rốt cuộc là thế nào?"
"Bệ hạ, 'Huỳnh hoặc', chủ loạn tượng. 'Mậu thần phạm tuế' là chỉ tử vi rời cung, bạch hổ chiếm vị."
Chu Hậu Chiếu càng lúc càng bực mình, tên thần côn này từ đầu tới cuối không nói nổi một câu tiếng người, Chu Hậu Chiếu một chữ cũng nghe không hiểu, đang định gọi người lôi hắn ra ngoài đánh mấy gậy cho tỉnh táo, Mạc Đạo Duy tựa hồ cảm giác được ánh mắt bất thiện của hoàng đế, thế là vội vàng mở miệng nói một câu tiếng người: "Nói tóm lại, bệ hạ, thiên tượng có biến, dự báo quốc triều có gian nịnh, kẻ này không diệt, thiên hạ đại loạn!"