Chu Hậu Chiếu giờ mới hiểu, vừa hiểu cái là giật mình, tức giận trợn tròn mắt, đang định nổi cơn tam bành thì thấy trong điện là một mảng tiếng nghị luận rầm rĩ.
Thời đại này phong kiến mê tín vẫn rất thị trường, chẳng những hoàng đế phải nghe, phàm là thần công, sĩ tử, thậm chí bách tính dân gian đều kính sợ thiên tượng vạn phần, cho nên xưa nay thiên tượng dị thường đều bị thế nhân coi như là trời cao cảnh cáo hoặc là dấu hiệu báo trước, hoàng đế nếu dám phớt lờ thì mất hết thần tâm dân tâm, cho nên từ cổ đến nay hoàng đế đều phải gánh oan thay cho lão thiên gia, sấm đánh hoàng cung thì phải hạ chiếu tự trách tội mình, sao chổi quét qua thì cũng phải hạ chiếu tự trách tội mình, nếu thỉnh thoảng ngày nhật thực toàn phần hoặc là nguyệt nhật thực toàn phần thì vậy càng náo nhiệt rồi, không chỉ phải hạ chiếu tự trách tội, còn phải vào Thái Miếu tự cảnh tỉnh xem gần đây có làm việc gì xấu không.
Hôm nay Mạc Đạo Duy nói ra những lời này, các đại thần trong điện lập tức mất bình tĩnh, sau tiếng nghị luận ong ong, toàn bộ đều ném ánh mắt khiển trách rồi Chu Hậu Chiếu, vẻ mặt như muốn nói "Báo ứng đấy thấy chưa?".
Hôn quân này quá không ra gì, ông trời sớm nên làm ra chút động tĩnh rồi!
Chu Hậu Chiếu hồn nhiên không phát giác ánh mắt của các đại thần có bao nhiêu phần khiển trách, càng không biết là sao có dị tượng thì liên quan cứt gì tới mình, có điều chỉ một câu cuối cùng là "Thiên hạ đại loạn" có dẫn tới sự hứng thú của hắn.
"Thiên hạ đại loạn thì tốt rồi, trẫm cuối cùng cũng có thể ngự giá thân chinh..." Chu Hậu Chiếu vui cười hớn hở, còn chưa nói xong thì kim điện lại đại loạn.
"Bệ hạ nói năng thận trọng."
"Quả thực là ngu xuẩn đến cực điểm!"
"Ôi Tiên đế ơi."
"..."
Kim điện ầm ĩ như ong vỡ tổ, các đại thần giận dữ, đều đứng ra khỏi hàng nghiêm khắc khiển trách loại ngôn luận rất vô trách nhiệm này của Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu không ngờ thuận miệng phả ra một câu lại dẫn tới sự trách cứ kịch liệt như vậy, sắc mặt hắn lập tức cũng trở nên rất khó coi.
Nội các Đại học sĩ Tiêu Phương và Binh bộ thượng thư Lưu Vũ cau mày, bọn họ phát hiện kế hoạch hôm nay bị Chu Hậu Chiếu làm gián đoạn, trở nên hoàn toàn lộn xộn, các vây cánh giống như quên hôm nay là đến để làm gì, đầu mâu không nhắm vào Tần Kham, ngược lại đi hướng hết về phía bệ hạ.
Một đám con mọt sách ngu xuẩn! Nhằm vào bệ hạ làm cái rắm gì? Ngươi có gan hạch tội bệ hạ thoái vị không? Hạc đi hạc lại vẫn là chẳng giải quyết được gì.
Tiêu Phương Tám mươi tuổi đầu bỗng nhiên khom người nắm tay che miệng, tiếng ho trở nên lớn dần, mặt già đỏ bừng, ngay cả nói cũng không nên lời, vừa ho vừa chắp tay tạ lỗi với Chu Hậu Chiếu và đồng liêu trong điện.
Tiếng trách cứ Trong điện theo tiếng ho khan của Tiêu Phương mà ngừng, các vây cánh của Lưu Cẩn giờ mới hồi phục lại tinh thần, nhầm người rồi, hôm nay người phải muốn đối phó hình như không phải là bệ hạ.
Trong điện vừa yên tĩnh, tiếng ho khan của Tiêu Phương cũng dần dần ngừng lại.
Thượng thư thượng thư Tân nhiệm Trương Thải tiến lên: "Nói Bệ hạ, bệ hạ hiểu nhầm ý của Mạc giám chính rồi, cái hắn muốn nói không phải là thiên hạ đại loạn, mà là quốc triều có gian nịnh, dẫn tới sự cảnh báo của thiên tượng."
"Gian nịnh? Ai là gian nịnh?" Chu Hậu Chiếu nhíu mày.
Trương Thải cười khổ: "Bệ hạ, thiên tượng chỉ là dự báo, chứ không dự báo được chính xác là ai."
Chu Hậu Chiếu gật đầu: "Tốt, Hán Vệ tra xem ai là gian nịnh, điều tra ra để trẫm xe thử hắn rốt cuộc có phải hay không."
Đề tài Thiên tượng cảnh báo tựa hồ đến đây là dừng, Tiêu Phương ho một lúc cuối cùng cũng bình thường lại, vuốt chòm râu trắng, quay đầu lại nhìn lướt qua các quần thần, dáng vẻ uy nghiêm nói: "Chúng thần công tiếp tục tấu sự."
Vừa dứt lời, một đạo thanh âm trầm thấp từ trong hàng truyền ra: "Thần, Lễ bộ cấp sự trung Trịnh Đích muốn tấu."
Chu Hậu Chiếu lười biếng nói: "Tấu đi."
Một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng ra khỏi hàng, cúi đầu khom người bẩm: "Gần đây phố phường kinh sư lời đồn nổi lên bốn phía, rất sôi sục xôn xao, lời đồn nói Hộ bộ cấp sự trung đã trí sĩ vào năm Hoằng Trị thứ mười ba là Hoa Sưởng nửa tháng trước bị tặc nhân giết chết ở quê Hà Nam, cả nhà các hai mươi người, bao gồm cả người già và trẻ em tất cả đều chết dưới đao tặc nhân, thủ đoạn của tặc nhân rất tàn nhẫn, thực có thể nói khiến người ta giận sôi."
Chu Hậu Chiếu giật mình nói: "Cả nhà bị giết? Thật hay giả đấy?"
"Thần phái tín sứ tới hỏi quan phủ địa phương, việc này là thiên chân vạn xác."
"Ai làm?"
Trịnh Đích cúi đầu, không nhìn ra vẻ mặt, ngữ khí bình tĩnh lại ẩn chứa lửa giận: "Phố phường Kinh sư đồn thổi, việc này hệ Sơn Âm Hầu Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham gây nên."
Cả điện yên tĩnh.
Chu Hậu Chiếu thực sự giật mình, sau khi ngây ra một lúc thì bỗng nhiên cười ha ha: "Lời nói vô căn cứ! Phố phường hỏi sao lại người ngu thế, Tần Kham sao có thể làm ra việc này, trẫm không tin! Hán Vệ và Thuận Thiên phủ nghiêm, xem tới cùng là ai đang bịa đặt, điều tra ra thì chém đầu hắn."
Trịnh Đích thản nhiên nói: "Bệ hạ có biết Hoa Sưởng là ai không?"
"Không phải Hộ bộ cấp sự trung năm Hoằng Trị sao? Hơn nữa vào năm Hoằng Trị thứ mười ba đa trí sĩ, Tần Kham chẳng quen biết gì hắn, sao có thể diệt cả nhà hắn."
"Hoa Sưởng quả thật là Hộ bộ cấp sự trung năm Hoằng Trị, có điều hắn còn có một thân phận.." Trịnh Đích chăm chú nhìn Chu Hậu Chiếu, gằn từng chữ: "An gian lận thi cử năm Hoằng Trị thứ mười ba là do Hoa Sưởng hạch tội đầu tiên. Thần nghe nói bệ hạ đã đồng ý để Sơn Âm Hầu Tần Kham phúc thẩm án này, không biết có chính xác hay không?"
Mặt Chu Hậu Chiếu đỏ lên, ngay cả liên thanh cũng bất giác lớn dần: "Trẫm cho phép Tần Kham phúc thẩm án này thì có liên quan gì tới việc cả nhà Hoa Sưởng bị giết? Trịnh Đích, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"
" Tệ án khoa khảo Lúc trước, tiên đế và nội các sớm có định luận, tiên đế tự mình hạ chỉ, khiến cử tử Tô Châu Đường Dần, cử tử Giang Âm Từ Kinh không thể tham gia khoa khảo nữa, triều đình cả đời không thu dụng, rõ ràng đã là thiết án, bệ hạ không nên lật lại bản án, bệ hạ chẳng lẽ không nghĩ thử xem, nếu lúc trước đã được định là thiết án, trong tay Hoa Sưởng nếu không có chứng cớ, tiên đế sao có thể định án nó? Hoa Sưởng sao có thể là người đầu tiên đứng ra hạch tội? Hiện giờ bệ hạ nói một câu cho phúc thẩm, người nào đó vì công danh tiền đồ của hảo hữu, để phần trăm chiến thắng khi phúc thẩm lên cao, giết cả nhà Hoa Sưởng để diệt khẩu, đồng thời hủy diệt chứng cớ bất lợi đối với Đường Dần năm đó, tất nhiên là trong tình lý."
"Ngươi... Ngươi thối lắm." Chu Hậu Chiếu đứng bật dậy, sắc mặt tái xanh: "Trịnh Đích, ý của ngươi là, trẫm rảnh rỗi bới việc> Mà Tần Kham vì công danh của Đường Dần mà giết giết người người ta."
Trịnh Đích rất đúng mực nói: "Bệ hạ, những cái này đều là lời đồn trên phố, thần ngôn quan ngôn quan, có trách nhiệm nghe phong phanh mà tấu sự."
"Ngươi..." Chu Hậu Chiếu chán nản, vừa định quát hắn lui xuống, ánh mắt đảo qua, lại phát hiện sắc mặt các triều thần lạnh lùng, trong điện thản nhiên tràn ngập, Chu Hậu Chiếu ngẩn ra, lập tức thấy chuyện này không đơn giản.
Làm hoàng đế hơn hai năm, triều tranh trên kim điện cũng kiến thức qua không ít, Chu Hậu Chiếu đã dần dần có giác ngộ chính trị, hắn biết, một việc nhỏ nhìn thì không bắt mắt nhưng có thể đề xuất trên kim điện, chuyện tuyệt sẽ không nhỏ như ngoài mặt, cũng tuyệt đối sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, tiếp sau đó tất nhiên có thể dẫn tới sự kiện lớn hơn, sát khí sắc bén hơn.
Triều hội Hôm nay, là một hồi âm mưu nhằm vào Tần Kham!
Nghĩ đến đây, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên trấn định lại, thậm chí còn có hướng cười cười với Trịnh Đích: "Việc Trịnh khanh tấu, trẫm biết rồi, tiếp theo đây, chuyện này nên xử trí như thế nào, chư thần công có nguyện dạy trẫm không?"
Trịnh Đích thong dong điềm tĩnh nói: "Đã là huyệt rỗng thì sao tránh được gió? Lời nói của bách tính cũng không nhất định chỉ là lời đồn, thần cho rằng, bất luận việc này là thật hay giả, Sơn Âm Hầu Tần Kham ít nhất cũng đã có hiềm nghi diệt cả nhà Hoa Sưởng, thần xin bệ hạ tạm ngưng chức Chỉ huy sứ Chỉ huy sứ của Tần Kham, việc này trước mặt do Đông Tây nhị Hán cùng với quan phủ địa phương điều tra cho rõ, đợi chân tướng rõ ràng rồi, hiềm nghi của Sơn Âm Hầu tất nhiên cũng có thể xóa sạch."
Lời nói này làm minh hữu của Tần Kham không thể trầm mặc được nữa, nếu ngừng chức Chỉ huy sứ của Tần Hầu gia, trong tay Hầu gia không còn nửa phần quyền lực, khi đó điều tra ra cái gọi là chân tướng, còn không phải là tùy ý để vây cánh của Lưu Cẩn muốn nói như thế nào thì nói, Hầu gia há chẳng thành cá thịt trên thớt của Lưu Cẩn, để mặc hắn tùng xẻo hay sao?
Binh bộ Tả thị lang Nghiêm Tung nhíu mày, định bước ra khỏi hàng tranh biện, nhưng lại không ngờ nội các Đại học sĩ Lý Đông Dương cũng học Tiêu Phương, ở trên điện ho khan không ngừng, vừa ho vừa chắp tay tạ lỗi với Chu Hậu Chiếu và triều thần.
Nghiêm Tung kinh ngạc nhìn Lý Đông Dương, nhưng Lý Đông Dương không hề đánh mắt ra hiệu gì cho hắn, cũng không thấy có bất kỳ ám chỉ gì, sắc mặt Nghiêm Tung mấy lần mấy lần, cuối cùng đành ngậm miệng rụt chân lại.