Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 449 - Chương 482: Trước Đêm Mưa Gió

Chương 482: Trước đêm mưa gió

Sự thật chứng minh Lý Đông Dương ho khan rất đúng lúc, hơn nữa rất sáng suốt, điều duy nhất không ổn là khó tránh khỏi có cái hiềm bắt chước, ít nhất thì nội các Đại học sĩ Tiêu Phương rất bất mãn, hắn rất ghét loại hành vi học mót này.

Trong Kim điện, Trịnh Đích vẻ mặt chính nghĩa đưa ra kiến nghị, một câu nhẹ nhàng là muốn tạm thời cách chức Tần Hầu gia, khí diễm kiêu ngạo của ngôn quan Đại Minh từ đó mà có thể thấy được rõ ràng.

Chỉ cần tìm được một lý do chính nghĩa, ngôn quan ngay cả hoàng đế còn dám chửi, huống chi chỉ là một quốc hầu? Quyền thế ngập trời thì có tính là gì? Vì dân thỉnh nguyện giải oan ngay cả chết còn không sợ, sợ chết thì ta đã chả đi làm ngôn quan.

Đương nhiên, phàm là ngôn quan lên tiếng trên kim điện, lời nói bình thường cũng chẳng dễ nghe, có đôi khi thậm chí cố ý để bị ăn đình trượng mà chọc giận hoàng đế, muốn đứng vững ở trong triều đường Đại Minh, một trận đình trượng là phải có, nó là một loại vốn liếng chính trị.

Đúng như một câu nói đùa của hậu thế, loại người như ngôn quan không biết nói chuyện cho lắm, nếu có chỗ nào nói không đúng thì... ngươi cứ đánh ta đi, đánh ta đi.

Chu Hậu Chiếu hiện tại rất muốn cho Trịnh Đích một trận đình trượng, bởi vì Trịnh Đích đã thành công khơi dậy lửa giận của hắn.

"Đã là huyệt rỗng thì sao tránh được gió", tốt tốt! Những lời này của Trịnh khanh nói rất hay! Tần Cối thời Tiền Tống tiến ngôn cho Tống Cao Tông, nói tội của Nhạc Phi là có lẽ có, hôm nay câu không có lửa thì sao có khói của Trịnh khanh, rất có có hay của Tần Cối tiền triều, ngươi coi mình trở thành Tần Cối thì kệ ngươi, nhưng ngươi chẳng lẽ cho rằng trẫm là hoàng đế ngu ngốc Tống Cao Tông không rõ thị phi đó sao?" Chu Hậu Chiếu đứng bật dậy, tiếng nói nét mặt rất nghiêm nghị.

Tất cả đại thần Trong điện cúi đầu, lại đồng loạt bĩu môi.

Ngươi cho rằng ngươi cho rằng bản thân ngươi rõ thị phi, không ngu ngốc không hồ đồ hay sao? Tống Cao Tông Người ta tuy rằng hại chết Nhạc Phi, nhưng người ta còn chăm chỉ cần mẫn với quốc sự, hơn nữa quảng thi nhân chính, ân trạch vạn dân, quan trọng nhất là đối xử tử tế với sĩ phu, chứ không vọng sát đại thần, giang sơn Nam Tống dưới sự nhân chính của hắn ít nhiều gì cũng chống đỡ được gần trăm năm, nhìn người ta xem, rồi nhìn lại xem Chính Đức ngươi làm được những cái gì.

Chu Hậu Chiếu hồn nhiên không phát giác sự khinh bỉ ngấm ngầm của đại thần phía dưới đối với hắn, ngược lại càng nói càng tức, càng nói càng cảm thấy người ta coi hắn là hôn quân quả thực là sự vũ nhục cực lớn đối với nhân cách của hắn.

Trịnh Đích dẫu sao cũng là ngôn quan, trực tiếp phớt lờ sự tức giận của Chu Hậu Chiếu, vẫn cúi đầu cung kính nói: ",, trên phố trên phố là sự thật, Tần Kham có cũng giết cả nhà Hoa Sưởng cũng là sự thật, tạm dừng chức Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ cũng là hành động nên làm, thần chỉ báo cáo chi tiết những lời đồn trên phố, đây là chức trách của thần, thần xin hỏi bệ hạ, thần rốt cuộc sai ở chỗ nào?"

Chu Hậu Chiếu ngắc lời.

Cho dù hắn tu luyện thêm mấy chục năm nữa thì luận về tài ăn nói vẫn còn lâu mới bằng được những quan văn này, biết rõ việc này là âm mưu, nhưng Chu Hậu Chiếu lại không nghĩ ra được biện pháp cứu Tần Kham, người ta nói rất có lý có tình, câu chữ chiếm hết đạo lý, Chu Hậu Chiếu biện giải thế nào?

Trịnh Đích vừa nói xong, hơn mười đại thần lập tức đứng ra khỏi hàng trăm miệng một lời nói: "Thần tán thành lời nói của Trịnh đại nhân, xin bệ hạ tạm chức Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, cũng hạ chỉ tra rõ án cả nhà Hoa Sưởng bị giết."

Chu Hậu Chiếu giận dữ, nói: "Lệnh cho Đông Tây nhị hán lùng bắt án cả nhà Hoa Sưởng bị giết, có điều, miễn Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ trẫm không thể đáp ứng, việc này tạm thời gác lại, để sau thương nghị."

Các đại thần không cam lòng, khom người lại xin, Chu Hậu Chiếu vung tay lên, thô bạo cắt ngang lời nói của bọn họ, cả giận nói: "Trẫm đã nói rồi trẫm không đáp ứng! Các ngươi đừng có bức người quá đáng! Trẫm mệt rồi, bãi triều bãi triều!"

Nói xong Chu Hậu Chiếu không đợi quần thần thi lễ, thân ảnh nhanh chóng lách vào hậu viện.

Các đại thần thở dài, hôn quân này, lần nào cũng dùng một chiêu này, không cãi được thì trốn, không trốn được thì khóc.

Các đại thần tốp năm tốp ba tản đi, Tiêu Phương và Binh bộ thượng thư Lưu Vũ đi cuối cùng, hai người liếc nhau, trao đổi nụ cười hiểu ý.

Hôm nay chỉ là đồ khai vị trước đại tiệc, đại tiệc chân chính vẫn còn ở phía sau, chuyện này chưa xong được, bệ hạ tránh được lần đầu, nhưng liệu có tráng được mười lăm hay không?

Quyết chiến sắp tới, ai có mưu đồ nấy.

Ngoài thành Ninh Hạ Linh Châu xa tận ngàn dặm, trong Thiên hộ sở dưới trướng Linh Châu vệ sở, một phó Thiên hộ và bốn năm tướng lãnh bách hộ tụ lại một chỗ uống rượu.

Mọi người vây quanh một bếp lò nhỏ, trên bếp lò đun một nồi thịt dê, thịt dê đã hầm chín, ùng ục bốc ra hơi nóng, xen lẫn bên trong là mùi thịt thơm phức, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Trời đã vào hạ, nhưng mà thời tiết Nịnh Hạ này có chút bất thường, ban ngày trời nóng mồ hôi chảy đầm đìa, ban đêm thì nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, buổi chiều mời mấy vị huynh đệ tương đắc uống mấy vò rượu ngon, các tướng lĩnh xa tận biên thuỳ cũng chỉ có mối tiêu khiển nho nhỏ này.

Một chén rượu uống cạn, một phó Thiên hộ tên là Chu Dương hung hăng lau rượu đọng trên khóe miệng, rồi gắp một iếng thị dê nóng hỏi bỏ vào miệng nhai mấy cái rồi nuốt xuống bụng.

Buông bát rượu Thật mạnh, Chu Dương bỗng nhiên ra sức vỗ bàn, vẻ mặt vừa phẫn nộ lại vừa bất đắc dĩ.

"Các huynh đệ, có rượu thì mau uống, có thịt thì mau ăn đi, ngày tháng tốt đẹp có chúng ta không còn nhiều đâu."

Bốn năm bách hộ ngây ra một lúc, tiếp theo thờ ơ cười nói: "Chu đại nhân, lại muốn đánh giặc với Thát tử à? Huynh đệ chúng ta chính là ăn bát cơm dính máu này, chiết thì chết, sợ cái gì."

Một bách hộ Khác cũng cười nói: "Ta đã để lại hơn bốn mươi mẫu đất cho lão nương, em ta cũng đã vào vệ sở làm Tổng kỳ, tương lai ta chết rồi, em ta sẽ thay vị trí bách hộ của ta, đất vẫn là của chúng ta, hơn trăm quân sĩ dưới tay cũng vẫn là của chúng ta, bọn họ trồng trọt cho ta, nộp thuế cho ta, trong vòng ba đời Vương gia của ta không chết đói được."

Trong mắt Chu Dương chợt lóe tinh quang, bỗng nhiên cười lạnh: "Ba đời không lo chết đói à? Chưa chắc đâu, nói không chừng ngay cả ngươi cũng phải chết đói đó."

Động tác bưng bát rượu của bách hộ Họ Vương khựng lại, rồi mới chậm rãi đặt chén rượu xuống, nói: "Chu đại nhân, lời này là ý gì?"

"Mười ngày trước, một tên gia hỏa mặc phục sức dịch tới doanh địa của Thiên hộ sở chúng ta, các ngươi đều thấy chứ?"

" Đương nhiên là thấy, tiểu tử đó là dịch tốt chuyên truyền công văn tới Đô Ti và vệ sở, Chu đại nhân, cái này thì có liên quan gì tới chúng ta?"

Chu Dương cười lạnh nói: "Các ngươi có biết dịch tốt đó lần này đến Thiên hộ sở là truyền công văn gì không?"

Mọi người đều lắc đầu.

Chu Dương nói: "Lần này hắn đưa tới, là công văn của kinh sư ti lễ giám."

Thấy sắc mặt Chu Dương không đúng, mọi người dần dần thấy lo, bọn họ cũng nhận thấy được chuyện này có chỗ không đúng.

"Chu đại nhân, trên công văn của ti lễ giám nói gì?"

Chu Dương chậm rãi nhìn quét mọi người, gằn từng chữ: "Ti lễ giám chưởng ấn Lưu Cẩn muốn thanh tra quân truân thiên hạ, tất cả đất quân truân toàn bộ cắt về cho triều đình quản lý, bất kỳ tướng lãnh nào cũng không được lưu lại riêng cho mình một phần một tấc! Các huynh đệ, rất nhanh thổ địa đứng tên chúng ta toàn bộ đều phải nhả ra, nếu không, ha ha thì khó giữ được cái mạng nhỏ này đấy." Ruộng quân truân Đại Minh vốn là quốc hữu, Thái tổ hoàng đế vào năm Hồng Vũ đã có quy định cố định, Chu Nguyên Chương xuất thân bần hàn, nửa đời nhấp nhô, nguyên nhân kiến thức và lịch duyệt chú định sau khi hắn ngồi vững giang sơn thì tư tưởng trị quốc không thể tránh khỏi bị tư tưởng nông dân cá thể quấy phá, loại tư tưởng nông dân cá thể này rất khác với vô vi mà trị của Lão Tử, Chu Nguyên Chương không phải không trị, mà là trị quá găng. Hắn mong quan viên và bách tính dưới sự cai trị của vương triều Chu gia có thể sống đơn giản một chút, để tiện cho khi hắn trị quốc không phải nghĩ nhiều việc, bớt nhiều phiền toái cho hắn.

Nói thật, dựa vào loại tư tưởng này để trị quốc thực sự có chút trẻ con, Chu Nguyên Chương thích hợp làm một trưởng thôn nhàn rỗi không có việc gì làm thì đợi mấy đôi cẩu nam nữ thông dân rồi bỏ lồng cho trôi sông hơn.

Bổn ý của Quân truân là quân hộ làm ruộng, bất kể nuôi quân thời bình hay là lương thảo đại quân lúc chiến tranh, quân đội Đại Minh đều có thể tự cung tự cấp, tính toán thì rất hay, nhưng hơn trăm năm qua đi, đất quân truân dần dần biến vị, nó thành tài sản riêng của các tướng lĩnh vệ sở Đô Ti, mà quân hộ cũng dần dần biến thành nông nô của các tướng lĩnh, con đường tham tiền của võ tướng cũng không nhiều như quan văn, trừ ăn bớt quân lương, ngầm giao dịch đầu cơ trục lợi quân giới với thương nhân ra thì còn lại cách ổn định nhất chính là quân truân sản xuất.

Có thể nói, ruộng quân truân là mệnh căn của các tướng lĩnh.

Hiện giờ, Lưu công công thiếu mệnh căn tâm lý biến thái, không ngờ muốn động tới mệnh căn của các tướng lĩnh, khinh người quá đáng mà!

Bình Luận (0)
Comment