Trong Thiên hộ sở, mấy vị bách hộ đang uống rượu vô cùng phẫn nộ, căn bản không cần Chu Dương kích động, mắt bọn họ đã đỏ bừng, lỗ mũi bất giác nở to, thở hổn hển.
Khóe miệng Chu Dương cong lên, nhưng vẻ mặt lại chua xót nói: "Các vị huynh đệ, triều đình có lệnh, chúng ta không thể không tuân, dù sao chúng ta đều là võ tướng ăn lộc vua, mọi người hay là mau về thu xếp đi, chuẩn bị sổ sách điền sản, chờ người bên trên tới tiếp nhận, chúng ta sau này thành thành thật thật ăn bổng lộc triều đình cũng không sao."
Rượu là thứ tốt, rượu khiến người ta dũng cảm hơn, huống chi đang ngồi đây không phải là người nhát gan, mà là hán tử quen chém giết hàng năm ở biên thuỳ đánh ngươi chết ta sống với Thát tử, đám người này uống rượu vào rồi thì cái gì cũng dám làm.
Lúc này mọi người đều uống không ít rượu, một bách hộ lớn gan cười lạnh nói: "'ăn lộc vua'? Chu đại nhân, nếu thực sự nói tới bổng lộc triều đình, chúng ta xòe đầu ngón tay ra đếm xem, Binh bộ bao nhiêu năm rồi chưa phát lương cho chúng ta? Quân sĩ Phía dưới chỉ cần ăn lo là đủ, bổng lộc của chúng ta thì tất cả đều là trong ruộng quân truân mà có, chúng ta hiện giờ là tự mình nuôi mình, bổng lộc của quân thượng, ta nhiều năm rồi đâu có thấy."
Lời này rõ ràng đã có mấy phần hương vị đại nghịch bất đạo, Chu Dương cúi đầu uống rượu không lên tiếng, mấy vị bách hộ còn lại ngơ ngác nhìn nhau, tiếp theo một vị bách hộ khác cắn răng một cái, phụ họa: "Tề bách hộ nói không sai, chúng ta không hy vọng gì vào quân lương bổng lộc triều đình phát, nhưng triều đình cũng không thể thu ruộng quân truân mà chúng ta dùng để sống, triều đình đây là định tiệt đường sống của chúng ta, con mẹ nó triều đình Đại Minh, lão tử thực sự là không muốn thị hầu nữa rồi!"
Mí mắt Mọi người giật giật, lời này càng tru tâm, tim mọi người bỗng nhiên đập thình thịch.
Bách hộ nói xong hướng ánh mắt về phía Chu Dương: "Chu đại nhân, ngươi nói một câu đi, nếu đại nhân cảm thấy nên thuận theo thêm chó thiến Lưu Cẩn kia, các huynh đệ không nói hai lời thành thành thật thật giao ruộng quân truân lên, sau này cả nhà chết đói chúng ta cũng chịu, nếu đại nhân cũng có suy nghĩ không thể nói như chúng ta thì hơn trăm cân thịt này của huynh đệ ta giao cho đại nhân!"
Trầm mặc hồi lâu, mấy tên bách hộ khác bỗng nhiên đồng thanh phụ họa: "Không sai, dù sao cái chúng ta đang ăn cũng chính là cơm chặt đầucó hôm nay không có ngày mai, giết ai phản ai chung quy cũng đều là mua bán rơi đầu, triều đình bất nhân, chúng ta còn nói gì tới trung can nghĩa đảm nữa? Đại nhân ngài nói một câu đi."
"Đúng! Sống không nổi nữa rồi, dứt khoát phản mẹ nó đi."
"Chặt tài lộ của lão tử như giết cha mẹ của lão tử, triều đình này lão tử không thị hầu nữa."
Khóe miệng Chu Dương nhếch lên, hôm nay mời bữa rượu này, đáng giá!
Các Bách hộ mồm năm miệng mười bàn tán, sau đó tất cả mọi người trật tự, nhìn chằm chằm vẻ mặt Chu Dương, chờ Chu Dương lên tiếng.
Chu Dương cũng không trực tiếp tỏ thái độ, chậm rãi nhấp một ngụm rượu rồi khí định thần nhàn nói: "Các vị huynh đệ, mọi người chắc biết ta là người như thế nào, cũng biết Chu gia ta còn có những ai, không sai, Ninh Hạ Đô Ti Chỉ huy sứ hiện giờ - Chu Ngang là huynh trưởng của ta, không dối gì các vị, dụ lệnh thanh tra quân truân của Lưu Cẩn Lưu Cẩn nửa tháng trước đã được đưa tới Ninh Hạ Đô Ti, huynh trưởng ta Chung Ngang cũng cực kỳ phẫn nộ."
Trên mặt Các bách hộ hiện ra vẻ vui mừng.
Chu Dương lại thở dài: "Đạo dụ lệnh này của Lưu Cẩn, hiện giờ biên thuỳ Đại Minh vì dụ lệnh của hắn mà quân tâm bất ổn, nghe nói Thiên hộ sở các nơi Diên Tuy đã đàn áp tướng sĩ bất ngờ làm phản mấy lần, ta nói cho mọi người một chuyện, Cam Túc An Hóa vương mấy ngày trước đã bí mật phái ra tín sứ tới tìm gia huynh của ta, mời huynh ta cùng phất cờ khởi nghĩa, phản triều đình Đại Minh."
Các Bách hộ càng vui sướng, vốn cho rằng chỉ có mấy người bọn họ dám làm đại sự này, thì ra khắp nơi ở ba biên đã rung chuyển bất an, nếu lúc này có người lên cao hô to.
Mọi người nhìn chằm chằm Chu Dương, vội vàng nói: "Chu soái trả lời An Hóa vương Như thế nào?"
Chu Dương chậm rãi nhìn mọi người, thật lâu sau, gằn từng chứ: "Huynh ta đáp ứng."
Trong nhà yên tĩnh hồi lâu.
Một vị bách hộ họ Vương đứng bật dậy, ngừng thở hỏi: "Như vậy, ý tứ của Chu đại nhân là..."
Chu Dương cười: "Huynh trưởng như cha, ta đương nhiên theo huynh trưởng, không chỉ đánh hổ cần nhờ thân huynh đệ, tạo phản cũng phải dựa vào thân huynh đệ."
Vương bách hộ vui vẻ nói: "Nói như thế, chúng ta..."
Nói còn chưa xong, một bách hộ khác đột nhiên vỗ bàn, quát to: "Chúng ta phản!"
Trong phòng lập tức trở nên sôi trào.
"Đúng! Dù sao cũng không còn đường sống, dứt khoát phản đi."
"Ai cho lão tử ăn thì lão tử theo người đó."
"Đánh vào kinh sư đi! Chúng ta thử nhìn xem thằng nhãi hoàng đế trông thế nào, rồi băm vằm tên chó thiến Lưu Cẩn đó."
Trong mắt Chu Dương cũng chợt lóe vẻ vui mừng.
Chuyện đã thành rồi!
Chu Dương cười ha ha, đứng lên, tiếp theo sắc mặt bỗng nhiên nghiêm lại, nói: "Được, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ ngồi trên một con thuyền, lời xấu nói trước, nếu ai hai mặt, làm chuyện thất đức ăn cây táo, rào cây sung, Chu mỗ tuyệt sẽ không tha cho hắn."
"Chúng ta nguyện theo đại nhân vượt lửa quá sông!"
"Tốt! Chúng ta cũng học theo Yến vương đi Tĩnh Nan năm đó! Tương lai nghiệp lớn thành rồi, An Hóa vương ngồi vững long đỉnh, nhóm người khởi sự sớm nhất chúng ta đây ít nhất cũng được công lao phong hầu liệt công, những ngày tháng vinh hoa phú quý, chỉ đợi huynh đệ chúng ta vươn tay ra lấy."
Mọi người nhìn nhau một cái, tiếp theo đồng thời bưng bát rượu lên uống cạn.
Phản loạn, từ cái đám vong mạng này mà bắt đầu.
Buổi đêm, tổng cộng bảy tên tướng lãnh do phó Thiên hộ Chu Dương cầm đầu về doanh kích động quân sĩ, cũng dụ ba gã bách hộ khác nhập bọn, sau khi dùng ngông ngữ thám thính thấy ba gã bách hộ không chịu nghe theo, mọi người giết chết, cũng binh vây Thiên hộ sở, giết Thiên hộ Âu Kỳ.
Giống như giữ hẹn ngầm kinh người với Chu Dương, ngày hôm sau sau khi Chu Dương khởi binh, Cam Túc An Hóa vương Chu Trí Phiên mời quan viên địa phương dự tiệc, trong bữa tiệc Chu Trí Phiên buông nghịch ngôn, các quan viên đột nhiên biến sắc, mấy người trong đó đứng dậy kịch liệt mắng chửi Chu Trí Phiên, Chu Trí Phiên giận dữ, phản quân đã mai phục từ trước nhảy vào nhất nhất trảm sát những quan viên không muốn tòng nghịch, tuyên bố tuyên bố khởi binh, tuyên bố hịch văn thảo nghịch, trong hịch văn, Lưu Cẩn thành lý do lớn nhất trong lần phản loạn này của Chu Trí Phiên, bên trong liệt kê mấy chục tội lớn của mấy chục, như sưu cao thế nặng làm dân chúng lầm than, ti lễ giám lạm sát đại thần, Lưu Cẩn bạo ngược, khiến thiên hạ rung chuyển bất an, cho nên An Hóa vương phụng hoàng minh tổ huấn của thái tổ "triều không chính thần, trong có gian nghịch, tất cử binh tru diệt, để thanh quân trắc."
An Hóa vương Chu Trí Phiên, chính là người "Thanh quân trắc" đó.
Giống như tất cả lý do mưu nghịch tạo phản trong lịch sử, lần phản loạn này, được phản quân tự xưng là "Thanh quân trắc" chi chiến, mà Chu Trí Phiên tự mình gọi nó là "Tĩnh Nan Lần thứ hai", có thể thấy được dã tâm bừng bừng của hắn.
Sau khi Giết hết quan viên không chịu tòng nghịch, binh mã của vương phủ ba vệ nhanh chóng chiếm lĩnh thành An Hóa, cũng huy binh tiến nam, quân tiên phong tới thẳng Lĩnh Mẫn châu, Khánh Dương.
Nói nói binh mã của binh mã không đủ thành họa lớn, Ninh Hạ Đô Ti Chỉ huy sứ Chu Ngang cấu kết mấy tên Chỉ huy sứ dưới trướng khởi binh hiệp tòng không nghi ngờ gì nữa thành lửa cháy đổ thêm dầu cho lần phản loạn này.
Ngày thứ ba sau khi Chu Trí Phiên khởi binh, tin tức còn chưa truyền tới Ninh Hạ, Ninh Hạ Đô Chỉ Huy Sứ Chu Ngang tụ tập tướng sĩ dưới trướng đột nhiên phát động, sau cuộc động viên kích động ngắn ngủi, nhánh biên quân triều đình nháy mắt trở thành phản quân.
Chu Ngang dẫn quân tới thẳng phủ Khánh Dương, giết Tổng binh Ninh Hạ Khương Hán, giết thái giám trấn thủ Lý Tăng, giết tuần phủ Ninh Hạ An Duy Học, thậm chí ngay cả nguyên Đại Lý tự thiếu khanh Chu Đông ngay cả biếm trích đến Ninh Hạ làm tuần án biên sự cũng không thoát được thảm hoạ chiến tranh này, bị giết chết trong loạn quân.
Một hồi phản loạn phát động quá đột nhiên, Khánh Dương rất nhanh rơi vào trong tay tướng lãnh phản quân bọn Chu Ngang, kế tiếp Chu Ngang và Chu Trí Phiên hợp binh, cũng công chiếm Linh châu và Cố Nguyên, sau khi phản quân hợp binh tổng cộng có tám vạn, tám vạn người dưới sự dẫn dắt của Chu Trí Phiên và Chu Ngang càn quét ba biên Thiểm Cam Tuy, thả tù phạm, đốt cung phủ, cướp kho thóc, đoạt thuyền, các phiên vương hai nơi Cam Ninh rất hạnh phúc, đụng phải một vị tôn thất tôn thất hảo huynh trưởng như Chu Trí Phiên, phản quân giết vào vương phủ chư vương các nơi, chỉ giật tìền không cướp mạng, chư vương không dám phản kháng, tự giác mở kho cho phản quân vươn tay cướp đoạt, trình diễn điển phạm tốt "Anh cần em dâng".
Phản quân một đường công thành chiếm đất, đoạt lấy hơn mười vạn kim kế sung làm quân, đồng thời phân đất phong hầu, trấn giữ quan ải, truyền hịch văn liệt kê từng tội trạng của Lưu Cẩn, địa vị ngang như triều đình!
Quan Trung đại chấn!
Ngày thứ năm sau khi Phản quân khởi binh, một tướng lãnh hơi đặc thù tới nương tựa phản quân, tên của hắn là Cừu Việt, nguyên du kích tướng quân Đô Ti Ninh Hạ, Chu Trí Phiên mừng rỡ, phong Cừu Việt làm tiên phong của phản quân.
Trong Vô thanh vô tức, Tần Kham đã chôn một con cờ bên cạnh Chu Trí Phiên.