Cam Túc Ninh Hạ cách kinh sư cả ngàn dặm, lúc Chu Trí Phiên dẫn phản quân ở tây bắc trắng trợn công thành chiếm đất, tin tức không ngờ vẫn chưa truyền tới kinh sư.
Động tác của Chu Trí Phiên quá nhanh, tuy rằng vị Vương gia này khi an tĩnh thì giống như thằng điên, rảnh dái ngồi trong vương phủ tính tính toán toán, không ngờ bị hắn tính tới bản thân mình là thiên mệnh sở quy, nhưng vị Vương gia này khi động thì lại không nhìn ra bộ dạng từ bỏ trị liệu.
Binh quý thần tốc, cho dù Chu Trí Phiên không hiểu binh pháp, Tôn Cảnh Văn, Chu Ngang, Cừu Việt dưới trướng hắn thì lại rất minh bạch.
Tây bắc khói lửa khắp nơi, trong vòng mấy ngày phản quân phá liền bốn thành Cố Nguyên, Bình Lương, Phương Tường, Tây An.
Chữ "Phá thành " này đại khí khôi hoành, trên thực tế cái gọi là "Phá", cơ bản chẳng khác gì đồ thành, cái bị phá bất kể là kho quan thương hay là bách tính nhà giàu, cơ bản là bị cướp sạch sẽ, thậm chí chó gà không tha, sau khi bốn thành bị phá thì chỉ thấy khắp nơi lửa lớn ngút trời, tiếng kêu khóc thê lương vang khắp nơi, nhân gian như thành địa ngục, quân sĩ ngang nhiên giết người cướp của, không hề cố kỵ quân pháp quân kỷ, Chu Trí Phiên không phải không biết cách làm này là sẽ gây họa, nhưng hiện giờ tướng sĩ phản quân vừa thu về dưới trướng vẫn chưa quy tâm, sự nghiệp hắn gây dựng vừa mới bắt đầu, nếu dùng quân pháp nghiêm minh ước thúc những tướng sĩ phản quân vô pháp vô thiên này, chỉ sợ phản quân vất vả lắm mới tụ lại được sẽ bỏ hắn mà đi.
Muốn sáng lập nghiệp lớn bất thế, nhất định phải dựa vào những tướng sĩ này, muốn dựa vào những tướng sĩ này thì nhất định phải hy sinh bách tính của bốn thành.
Chu Trí Phiên không tính là kiêu hùng, nhưng hắn hắn có một trái tim còn lạnh hơn cả kiêu hùng.
Kinh sư vẫn bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh chỉ là tương đối.
Tin tức tạo phản Chu Trí Phiên chưa truyền tới kinh sư, đề tài của kinh sư gần đây tất cả đều là về Tần Kham.
Chu Hậu Chiếu không thể không hạ chỉ cho Đông Tây nhị hán tra rõ án cả nhà Hoa Sưởng bị giết.
Án này là diễn sinh từ tệ án thi cử năm Hoằng Trị thứ mười ba, hiện giờ lời đồn ngút trời, Tần Kham đành phải tạm thời dừng phúc thẩm tệ án khoa khảo, hai vụ án này là có quan hệ nhân quả, chỉ cần giải được một án thì cái kia tất nhiên không cần nói cũng tự rõ.
Sau triều hội lần trước, sau khi Chu Hậu Chiếu thô bạo cự tuyệt Lễ bộ cấp sự trung Trịnh Đích về việc tạm ngừng chức vị Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ của Tần Kham, triều đường lại im lặng mấy ngày, các vây cánh của Lưu Cẩn cũng thấy rõ tình thế, bọn họ biết nếu chỉ là hiềm nghi thì bệ hạ tuyệt đối sẽ không làm gì Tần Kham cả, không chỉ như vậy, bệ hạ ngược lại sẽ dốc hết toàn lực che chở cho Tần Kham.
Không có bằng chứng, địa vị của Tần Kham không thể dao động mảy may.
Thế là các vây cánh lại ngủ đông, cùng lúc đó, Tây Hán tỏa ra khắp nơi, toàn lực điều tra án bị giết Hoa Sưởng bị giết.
Cẩm Y vệ và Đông Hán cũng không nhàn rỗi, Đốc công Đông Hán Đới Nghĩa hiểu rất rõ, hiện giờ hắn và Tần Kham đã bị cột lên cùng một con thuyền, nếu Tần Kham bị Lưu Cẩn lật đổ, kẻ xui xẻo tiếp theo tuyệt đối sẽ là hắn, Đới Nghĩa đồng thời còn kiêm ti lễ giám tùy đường thái giám, hắn biết Lưu Cẩn hận hắn tới mức nào, Tần Kham mà ngã, Đới Nghĩa tuyệt đối sẽ có kết cục chết không toàn thây.
Cẩm Y vệ và Đông Hán giục ngựa rời kinh nam hạ, lão thủ giỏi đạo lùng bắt hình sát trong Hán Vệ toàn bộ được Tần Kham và Đới Nghĩa phái ra, cái bọn họ nhằm vào cũng là án cả nhà cả nhà bị giết, đồng thời cũng không quên bái phỏng gia phó thân thuộc của quan chủ khảo năm đó là Trình Mẫn Chính.
Tốc độ lùng bắt án diệt môn Hoa Sưởng của Tây Hán rất nhanh, cũng không biết là có phải đã sớm chuẩn bị tốt chứng cớ hay không, sau mấy ngày, một tin tức kinh thiên lại truyền ra.
Tây Hán đã tìm được chứng cớ trọng yếu trong án cả nhà Hoa Sưởng bị giết.
Lời đồn đang ồn ào huyên náo cả Kinh sư lại có đề tài mới, lời đồn nói Tần Kham vì tiền đồ của hảo hữu, phái cao thủ của Cẩm Y vệ trảm sát hơn hai mươi người nhà Hoa Sưởng, người duy nhất nắm giữ chứng cớ tệ án khoa khảo năm đó, đêm đó Hoa gia thây phơi khắp nơi, máu chảy thành sông, cao thủ của Cẩm Y vệ tới đi như gió, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng mà vẫn có vạn trung hữu thất (trong cả vạn cái thì kiểu gì cũng có sơ xuất).
Lúc cả nhà bị đồ sát, một gia phó của Hoa gia trời sinh cơ linh, khi chuyện xảy ra thì trốn trong một cái giếng cũ, mới tránh được một kiếp này, lúc ấy hắn ở trong giếng bịt kín miệng, tai nghe những tiếng hét thảm liên tiếp vang lên của chủ tớ trên dưới Hoa gia, nhưng lại nghe được một câu mấu chốt là "Hầu gia còn đang ở kinh sư chờ tin tức ", cho tới lúc cao thủ Cẩm Y vệ tìm kiếm trước sau mấy lượt, sau khi phát hiện Hoa gia không còn người sống, những cao thủ này rút đi rất nhanh, vị gia phó của Hoa gia này mới từ trong giếng chui ra, rời quê trốn thật xa để tránh họa, khi Tây Hán tra bắt án này bỏ rất nhiều công phu mới tìm được vị gia phó này từ một nơi nông thôn hẻo lánh về kinh sư.
Lời đồn nói rất có bài có bản, cả án tử kéo tơ bóc kén, giống như là tận mắt thấy, hơn nữa từ đầu tới cuối rất kín kẽ, không có bất kỳ sơ hở gì, ngay cả cái người được gọi là "Gia phó của Hoa phủ" cũng được các phiên tử Tây Hán an trí trong Linh Tể cung, các phiên tử ba tầng trong ba tầng ngoài bảo hộ cẩn thận vị nhân chứng trọng yếu này.
Kinh sư lại bị Lưu Cẩn nhấc lên sóng gió, sóng gió lần này lớn hơn trước nhiều.
Tần Kham ở trong nhà sau khi biết được tin tức này cũng không khỏi đột nhiên biến sắc, đây là lần đầu lần đầu kiến thức được thủ đoạn của Lưu Cẩn.
Một khi muốn đánh nhau sinh tử, thì ra sát chiêu của Lưu Cẩn không ngờ cũng sắc bén như vậy.
Ngay cả Tần Kham cũng cảm thấy tình cảnh của mình càng lúc càng không ổn.
Lần này Lưu Cẩn không cần phải đợi lời đồn lên men nữa, binh quý thần tốc, diệt trừ đối thủ cũng phải thần tốc.
Buổi chiều sau hôm Lời đồn truyền khắp kinh sư, giám sát ngự sử của sáu khoa mười ba đạo tụ tập gần nửa, mọi người đồng loạt quỳ gối ngoài cửa cung Thừa Thiên, rất lâu không chịu dậy, quỳ xin đương kim hoàng đế mở triều hội, cầu bệ hạ bãi miễn chức Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ của Tần Kham, cũng xin tước Sơn Âm Hầu, bắt vào hình bộ vấn tội.
Lần này, Lưu Cẩn có chứng cớ, cho dù là chứng cớ giả, nhưng ở trong mắt người không rõ chân tướng thì nó chính là chứng cớ.
Có chứng cớ rồi, án Tần Kham diệt cả nhà Hoa Sưởng đã thành sự thực.
Vây cánh của Lưu Cẩn lại kích động vài câu, các triều thần cuối cùng cũng phẫn nộ. Đường đường là quốc hầu không ngờ làm ra chuyện khiến người ta giận sôi như vậy, các đại thần thường dùng chính nghĩa để tự xưng là sao có thể bỏ qua cơ hội để nêu chiêu bài tru trừ gian nịnh.
Trong mấy ngày, Tần Hầu gia lâm vào cảnh bốn bề thọ địch.
Ngay cả bản thân Tần Kham cũng cảm thấy nguy cấp, minh hữu của minh hữu tất nhiên cũng cảm giác được.
Khi lời đồn nổi lên bốn phía, Trương Vĩnh và Đới Nghĩa cơ hồ thị hầu tất cả thời gian vào thị hầu bên cạnh Chu Hậu Chiếu.
Tình huống Lần này cũng giống như nội ngoại đình liên thủ tru bát hổ lần trước, Trương Vĩnh và Đới Nghĩa không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, đành phải bầu bạn bên cạnh Chu Hậu Chiếu, để ngay lập tức nắm được tin tức mới nhất.