Về phía ngoại đình, Hữu Đô ngự sử Đỗ Hoành cuối cùng cũng ngồi không yên, hắn gửi tấu chương vào nội các, ngoài sáng thì là những lời nói nhất phái nghĩa chính, rất có thế quân pháp bất vị thân, song ẩn ý bên trong thì vẫn là để lộ ý tứ khác, án này tình tiết quá phức tạp, vòng này nối vòng kia, định tội qua loa thì không ổn, trừ phi có thể lấy ra bằng chứng như núi, nếu không thì không nên tùy tiện bãi quan lột tước.
Dẫu sao cũng là con rể của mình, bình thường nhìn không vừa mắt cũng chẳng sao, nhưng mà trong lúc sinh tử nguy cấp, Đỗ Hoành chung quy vẫn lựa chọn đứng về phía con rể.
Binh bộ Tả thị lang Nghiêm Tung cũng gửi liền mấy tấu chương biện giải cho Tần Kham, ngay cả bản thân Tần Kham không ngờ, lúc trước lúc trước thanh danh hiển hách của Nghiêm Tung ở hậu mà thu hắn về dưới trướng, Nghiêm Tung lại ở trong thời khắc hiểm nghèo thế này mà không vứt bỏ hắn, trên người vị tiến sĩ bước vào quan trường không tới hai năm này vẫn còn sự nhiệt huyết của người trẻ tuổi, lúc này nơi này, chỉ một câu "sĩ vì tri kỷ mà chết" là đủ.
Tấu chương Đỗ Hoành và Nghiêm Tung trình lên tất nhiên không có kết quả gì, hiện giờ Tần Kham tựa hồ đã thành công địch của cả triều, ai cũng muốn đánh, tấu chương hai người rất nhanh bị vùi đi trong những tiếng đánh giết.
Chu Hậu Chiếu đóng chặt cửa cung, ngay cả triều hội cũng ngừng ba ngày, đối với bên ngoài vẫn là cái cớ cũ rách - đầu rồng đau lắm.
Lần này Chu Hậu Chiếu không nói dối, hắn quả thật rất đau đầu, hắn đang đau đầu nghĩ xong nên cởi bỏ tử cục này như thế nào. Trong lòng lờ mờ hoài nghi việc này là Lưu Cẩn ở phía sau giật dây, dù sao chuyện hai người không hợp cả thiên hạ đều biết, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng một khe hở trong lòng Chu Hậu Chiếu đối với Lưu Cẩn càng lúc càng lớn.
Sau việc này, nên thích hợp làm suy yếu quyền lực của quyền lực một chút, trước tiên cứ giao Tây Hán cho Cốc Đại Dụng đi.
Chu Hậu Chiếu thầm đưa ra quyết định.
Khi Kinh sư đang sôi sục, Lý Đông Dương lại tới cửa nhà Tần Hầu gia.
Tần Kham cũng không tránh né, ôm nữ nhi Tần Nhạc đi thong thả ra tiền đường, rồi mới lộ một nụ cười có lỗi với Lý Đông Dương, ý bảo tay mình đang bế con nên không thể hành lễ.
Lý Đông Dương nhìn thấy Tần Nhạc cũng cao hứng vô cùng, cẩn thận bế lấy chơi một lúc, lại từ trong ngực lấy ra một một cái xích bạc nặng tầm hai lạng đeo lên cái cổ trắng nọn của Tần Nhạc.
Hành động này dẫn tới sự khinh bỉ của Tần Hầu gia.
Xuất thân của Lão gia hỏa này Tần Kham biết rất rõ ràng, tuy nói thường ngày cũng không tham ô, nhưng tốt xấu gì cũng làm Đại học sĩ nội các nhiều năm, băng lửa lưỡng kình của kinh quan và ngoại quan hàng năm hắn tước giờ không hề cự tuyệt, huống chi nữ nhi của hắn gả cho hậu đại đích hệ của Khổng Tử là Thánh Diễn Công, Thánh Diễn Công chính là đại địa chủ số một số hai của Đại Minh.
Của cải dày như vậy, không ngờ chỉ tặng có cái xích bạc hai lạng.
Tần Kham rất muốn ở ngay trước mặt Lý Đông Dương cầm cái xích bạc ướm thử trong tay, rồi một hơi thổi cho nó bay theo gió, làm nhục Lý Đại học sĩ một phen, song lại nghĩ tới tình cảnh bốn bề thọ địch của mình hiện giờ, thật sự không nên đắc tội với Lý Đông Dương.
Phân phó nha hoàn bế nữ nhi vào nội viện, trong tiền đường chỉ còn lại có Tần Kham và Lý Đông Dương cùng với hai nha hoàn thị hầu.
Thấy Tần Kham khểnh chân nhàn nhã nhấm trà, Lý Đông Dương cũng ngồi xuống cần chén trà lên uống một ngụm, ngụm đầu tiên vừa vào miệng, Lý Đông Dương bỗng nhiên "phù" một cái phun ra, tiếp theo cười ha ha, vừa cười vừa dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Tần Kham.
Tần Kham bị phản ứng của Lý Đông Dương làm cho sợ ngây người, ngây ra một lúc rồi cười khổ nói: "Phản ứng của Lý lão đại nhân.... Chẳng lẽ trúng phải Hàm tiếu bán bộ điên? Không giấu gì ngài, hung phạm Đường Dần ở ngay trong phủ ta."
Lý Đông Dương cười tới không thở nổi, chỉ vào Tần Kham nói: "Lão phu là cười cái tính thế lợi của ngươi, khi lão phu đăng môn ngươi vẻ mặt vui mừng, cho tới khi lão phu lấy ra cái xích hai lạng thì sắc mặt của ngươi so với đá nhà xí còn thối hơn, Tần Kham à Tần Kham, triều thần ai cũng nói ngươi là ngụy quân tử, lão phu thì thấy, ngươi chính là chân tiểu nhân."
Ngụy quân tử và chân tiểu nhân tất nhiên đều không phải là lời hay ý đẹp gì, Tần Kham đỏ mặt, xoa xoa mặt rồi lẩm bẩm nói: "ta thực sự biểu hiệnrõ như vậy sao?"
Lý Đông Dương càng cười to hơn: "Nếu không phải lão phu là Đại học sĩ đương triều, chỉ sợ ngươi sớm đã bưng trà tiễn khách rồi?"
Tần Kham lườm hắn một cái, phát hiện với Lý Đông Dương càng lúc càng thân quen, lão đầu nhi này xem ra càng không giống người tốt.
Tần Kham thở dài, nói: "Nghe nói thời Đường triều có điển cố rất nổi danh, có vị sứ tiết Vân Nam phụng lệnh của quốc vương địa phương dâng một con thiên nga vào Trường An cho Đường hoàng, nửa đường thiên nga bay mất, sứ tiết vừa tức lại vừa sợ, cuối cùng chẳng biết làm sao, đành chỉ tặng mấy cái lông ngỗng cho Đường hoàng, ngoài ra còn đề một bài thơ thối hoắm, câu cuối cùng của bài thơ là 'lễ nhẹ nhưng tình ý nặng, ngàn dặm tặng lông ngỗng'"
Lý Đông Dương cười nói: "Ồ? ? Ý của ngươi là, xích bạc mà lão phu tặng giống như là lễ nhẹ mà tình ý nặng?"
Tần Kham thở dài: "Lão đại nhân hiểu lầm rồi, ý tứ của ta là, người tặng lễ thực sự không biết xấu hổ..."
Lý Đông Dương lại cười ha ha, thuận tay từ trong ngực lấy ra một cái xích vàng phân lượng không nhẹ đưa cho Tần Kham: "Cầm đi, cho đứa bé đeo, lão phu nếu không lấy ra, không biết sẽ bị ngươi tổn hại tới mức nào."
Tần Kham rất nhanh nhận lấy xích vàng, đặt lên lòng bàn tay áng chừng, lập tức mặt mày hớn hở, hô to ra ngoài: "Người đâu, đổi trà cho lão đại nhân, mang trà cống Long Tĩnh tới đây."
Đãi ngộ đề cao, ngay cả trà cũng thơm hơn nhiều.
Lý Đông Dương chậm rãi uống trà, nhìn Tần Kham nói: "Lời đồn Bên ngoài càng lúc càng sôi sục, ngươi hình như lại không lo chút nào?"
Tần Kham thở dài: "Lo thì được gì? Hiện giờ tình thế kinh sư ta đã không thể nắm trong tay nữa rồi."
Đôi mắt cơ trí của Lý Đông Dương giống như nhìn thấu sương mù: "Phía sau vụ án này là tranh đấu giữa ngươi và Lưu Cẩn?"
"Đúng."
Lý Đông Dương có chút kích động: "Đấu tới nghiêm trọng như vậy, đã tới lúc không chết không thôi rồi sao?"
Tần Kham cười mà không đáp, hỏi ngược lại: "Lão đại nhân từ đầu tới cuối đều không hỏi cả nhà Hoa Sưởng bị giết có phải ta làm hay không, lão đại nhân có lòng tin đối với ta như vậy à?"
Lý Đông Dương cười nói: "Ngươi là hạng người tâm ngoan thủ lạt, điểm này lão phu biết lâu rồi, nhưng nếu nói ngươi vô duyên vô cớ đi diệt sát cả nhà người ta, lão phu tin ngươi không làm việc này."
Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Hoa Sưởng là nhân chứng trọng yếu của tệ án khoa khảo năm xưa, ta nếu muốn lật lại bản án cho Đường Dần, giết cả nhà Hoa Sưởng cũng là trong tình lý, lão đại nhân vì sao lại có lòng tin Đối với ta như vậy?"
Lý Đông Dương cười lạnh nói: "Ngươi cũng đừng quên, tệ án khoa khảo năm Hoằng Trị thứ mười ba là lão phu tự mình chủ thẩm, Hộ bộ cấp sự trung Hoa Sưởng chỉ là một tiểu nhân muốn mua danh bán thẳng, cái hắn nghe chính là gió, bất chấp tất cả mà tấu chương hạch tội, lúc ấy Trình Mẫn Chính tranh luận kịch liệt với hắn trên điện, Hoa Sưởng thường bị hỏi cho á khẩu không trả lời được, về sau tiên đế giận dữ, bãi chức của Hoa Sưởng, nếu trong tay hắn có chứng cớ, tám năm trước đã lấy ra rồi, việc gì phải giấu tới tận ngày hôm nay để các ngươi tới cửa giết hắn?"