"Nếu ngôn quan thượng sớ hạch tội bị bãi quan, chứng tỏ lúc ấy tiên đế đã biết án này là án oan, vì sao còn bắt Trình Mẫn Chính trí sĩ, lại lệnh cho triều đình trọn đời không được thu dụng Đường Dần và Từ Kinh?"
Lý Đông Dương thở dài: "Tệ án khoa khảo Năm đó quá xôn xao, đều biết đều biết, các sĩ tử không rõ chân tướng, giận dữ không ngừng tụ hội biện hộ, sĩ tử thiên hạ và triều đình dần thành thế cách đức ly tâm, cho dù biết Đường Dần và Từ Kinh bị oan, nhưng những sĩ tử này chịu nghe sao? Tiên đế trị quốc không thể không dựa vào văn nhân sĩ tử, không thể bởi vì tiền đồ của hai người mà làm xã tắc Đại Minh dao động."
Tần Kham cười lạnh nói: "Cho nên, lão đại nhân sau khi nghiền ngẫmra thượng ý thì để bình ổn sự tức giận của nhiều người, thế là quyết đoán hủy đi tiền đồ của Đường Dần và Từ Kinh, vứt tốt giữ soái, rất cao minh."
Lý Đông Dương nhìn xoáy vào hắn, nghiêm trang nói: "Tần Kham, tình huống lúc đó, nếu ngươi là lão phu, nên xử trí như thế nào?"
Tần Kham khựng lại, không nói được gì.
Thiên hạ không có chuyện vẹn toàn đôi bên, rất nhiều chuyện dù nắm trong tay cũng phải quyết định từ bỏ, tệ án khảo khảo năm đó, nếu đổi là Tần Kham tới xử trí, chắc nói vậy lựa chọn như vậy.
Đứng trên độ cao xã tắc mà nhìn, thị phi trắng đen không còn là quan trọng, giữ hay bỏ, chỉ xem bên nào nặng bên nào nhẹ mà thôi. Đường Dần và Từ Kinh đã chú định trở thành vật hi sinh của án này.
Lý Đông Dương thấy Tần Kham không nói gì, hắn thở dài, trên mặt lại lộ ra mấy phần xấu hổ.
Lý Đông Dương đời này chưa từng hại người, làm người cũng tốt mà làm quan cũng tốt, đều đường đường chính chính, chỉ độc có đối với Đường Dần và Từ Kinh là hắn áy áy trong lòng, áy náy thì áy náy, nhưng mà nếu quay lại tám năm tước rồi bắt hắn lựa chọn lại, Đường Dần và Từ Kinh vẫn phải gánh kết cục đồng dạng.
Thở dài, Lý Đông Dương cười nói: "Không ngờ qua tám năm, ngươi lại lôi cố sự này ra, phúc thẩm cũng được, tám năm qua rồi, cũng nên trả lại cho Đường Dần và Từ Kinh một cái công đạo."
Tần Kham hừ một tiếng nói: "Triều đình nợ Đường Dần, ta giúp hắn đòi lại."
Lý Đông Dương thở dài: "Đòi lại không dễ đâu, vì án này, hiện giờ ngay cả bản thân ngươi cũng bị hãm hại, ngươi có biết lời đồn bên ngoài đã thành thế nào rồi không? Án Hoa Sưởng diệt môn vẫn chưa đủ để triều đường kinh sư chuyện bé xé ra to, hơn phân nửa là Lưu Cẩn ở phía sau xúi giục, hảo thủ đoạn của Lưu Cẩn khá lắm, quả thực là bộ bộ sát cơ."
Xoay chuyển ánh mắt, Lý Đông Dương nhìn Tần Kham với vẻ chờ mong: "Ngươi sẽ ứng đối như thế nào?"
Tần Kham thản nhiên nói: "Tru trừ Lưu Cẩn, tình thế nguy hiểm tự giải thôi."
Hai mắt Lý Đông Dương sáng ngời, vẻ mặt trở nên kích động: "Hảo tiểu tử, ngươi quả nhiên muốn trừ Lưu Cẩn."
Nói xong Lý Đông Dương đứng lên, ở tiền đường chắp tay sau lưng hưng phấn đi qua đi lại, lập tức người khựng lại, hạ thấp giọng nói: "Chuyệ liên quan tới tính mạng của rất nhiều người, ngươi có nắm chắc không?"
"Không nắm chắc."
"Kế hoạch của ngươi thế nào? Nói ra để lão phu tham tường cho ngươi."
"Tìm cao thủ một đao đâu chết Lưu Cẩn, sau đó chạy trốn."
Lý Đông Dương: "......"
Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Có phải có chút cẩu thả hay không?"
"Quá cẩu thả..." Lý Đông Dương thở dài: "Có biện pháp tinh tế hơn chút không?"
"Trước tiên hạ độc rồi sau đó một đao đâm chết hắn?"
Lý Đông Dương chỉ vào Tần Kham, cả giận nói: "Lão phu có thể nghe được một câu nói thật ở chỗ ngươi hay không? Đối với lão phu mà ngươi còn đề phòng, quả nhiên là đồ hỗn trướng."
Tần Kham thở dài, không thể không nói thật: "Lão đại nhân có biết Cam Túc An Hóa vương muốn phản không?"
Lý Đông Dương kinh hãi, tuy rằng hắn là Đại học sĩ nội các, nhưng bình thường chỉ xử lý quốc sự chính vụ, tin tức An Hóa vương mưu nghịch còn chưa truyền tới kinh sư, mà người biết trước được tin tức An Hóa vương muốn phản trừ Chu Hậu Chiếu, Lưu Cẩn, Tần Kham ba người ra thì cũng chỉ có mấy võ quan Hán Vệ tiếp xúc với việc này biết, dù sao cũng là một đại sự chết người, trước khi chuyện chưa phát sinh, không ai dám nói lung tung cả.
"An Hóa vương muốn mưu nghịch?" Lý Đông Dương hít một hơi lạnh: "Đại sự Như vậy ngươi sao không báo trước cho nội các?"
"Bệ hạ đã biết rồi."
Lý Đông Dương cả giận nói: "Bệ hạ biết, Hán Vệ các ngươi cũng biết, chỉ độc có nội các và triều thần là chẳng hay biết gì, tên hỗn trướng Tần Kham ngươi rốt cuộc có chủ ý gì? Ồ, chẳng lẽ ngươi muốn dùng việc này làm cơ hội tru trừ Lưu Cẩn?"
"Lão đại nhân đúng là quá thông minh."
Lý Đông Dương bỗng nhiên bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn chăm chú Tần Kham, thật lâu sau, vuốt râu chậm rãi gật đầu: "Lão phu đã hiểu."
Tần Kham cười nói: "Khóa vàng của Lão đại nhân hôm nay không phải là tặng phí chứ?"
"Không phí."
Nụ cười của Tần Kham dần dần mang theo mấy phần tà vị: "Lão đại nhân nếu cho thêm mấy cái xích vàng nữa, chỗ vãn bối còn có tin tức hot hơn, vui vẻ hơn để bẩm báo."
Lý Đông Dương lại mất bình tĩnh rồi, vội vàng nói: "Tiểu tử ngươi ít nhiều gì cũng đường đường là quốc hầu, tại sao lại cứ thích vật vàng bạc như vậy, còn tin tức gì thì mau mau nói ra đi."
" Theo mật thám Cẩm Y vệ tiềm phục ở nhà ngài bẩm báo, nhị công tử Lý Triệu nhà ngài tết Nguyên Tiêu năm ngoái buổi tối đi dạo ngắm đèn, quen được tiểu tôn nữ mà Bảo Quốc công Chu lão công gia thương yêu nhất, hai người nhất kiến chung tình, thầm ước hẹn cả đời, hiện giờ tiểu tôn nữ của quốc công gia đã mang thai hai tháng, hai người trẻ tuổi lại không dám nói với trưởng bối hai bên, mỗi ngày dùng nước mắt rửa mặt, ngay cả mật thám Cẩm Y vệ theo dõi cũng không nhịn được mà rơi nước mắt vì đôi uyên ương si tình số khổ này... Tin tức này có tính là hot không? Có vui không? Nói tới đây, vãn bối phải chúc mừng lão đại nhân, chúc mừng lão đại nhân sắp có cháu.... Tiểu cô nương Mười lăm tuổi mà lệnh công tử cũng nhẫn tâm xuống tay, cầm thú, tài cao gan cũng lớn."
Lý Đông Dương như bị sét đánh, ngơ ngẩn ngồi trên ghế một lúc vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Lý Đông Dương rời khỏi hầu phủ, trước khi đi hổn hển thuận tay nhặt một cây gậy gỗ to bằng cổ tay ở tiền viện Tần phủ, đằng đằng sát khí lao về nhà.
Xét thấy vừa rồi Tây Nhai tiên sinh tặng một danh tác xích bạc xích vàng, Tần Kham quyết định cho không Lý Đông Dương cây gậy gỗ này.
Về phần nhị công tử Lý gia hôm nay sẽ gặp kiếp nạn thế nào, cái này không nằm trong phạm vi lo lắng của Hầu gia, kiều thể của la lị nhẹ nhàng dễ đẩy xuống giường, nhưng chịch xong thì vẫn phải trả giá đắt.
Lý Đông Dương chân trước vừa mới đi, Đinh Thuận đã từ hành lang phía trước lách vào, lén lút giơ ngón tay cái về phía Tần Kham.
"Hầu gia cao minh, ngài vô duyên vô cớ đâm chuyện của nhị công tử Lý gia ra, chắc là có thâm ý sâu sắc?"
Tần Kham nhướn mày: "Có việc thì nói đi, đừng lắm lời."
"Vâng, Hầu gia, buổi chiều lại có hơn hai mươi đại thần quỳ trước cửa Thừa Thiên không đứng dậy, thỉnh cầu bệ hạ bỏ tước vị của Hầu gia, bệ hạ đóng chặt cửa cung, hữu phó Đô Ngự Sử của Đô Sát viện là Trương Càn tức giận đến nỗi dùng đầu đập cửa, máu chảy như suối ngất tại chỗ, hành động này làm các triều thần càng phẫn nộ hơn..."
Tần Kham trong lòng trầm xuống: "Lưu Cẩn đây là từng bước bức bệ hạ vấn tội ta, bệ hạ không chống đỡ được bao lâu nữa rồi."
Đinh Thuận thở dài: "Bệ hạ đầu tiên là dừng lên triều ba ngày, lại đóng chặt cửa cung không gặp ngoại thần, hắn đối với Hầu gia có thể nói là thành tâm thành ý, nhưng tử cục này nếu không giải, bệ hạ cứ làm như vẫy cũng không phải là biện pháp, Hầu gia, mau nghĩ biện pháp đi."
Tần Kham biết Chu Hậu Chiếu là đang chống đỡ giúp hắn, Chu Hậu Chiếu cho dù đơn thuần tới mấy cũng biết chuyện lần này không tầm thường, đây là có người muốn mạng của Tần Kham, nhưng mà điều duy nhất Chu Hậu Chiếu có thể làm cũng chỉ có thể là tránh né và kéo dài, đây là một thời đại thần quyền lớn hơn quân quyền, hoàng đế không thể muốn làm gì thì làm, Chu Hậu Chiếu chỉ có thể tận sức tránh né, kéo dài vì Tần Kham.
"Phá cục chung quy vẫn phải dựa vào chính mình thôi." Tần Kham thì thầm, cảm động vì Chu Hậu Chiếu lặng lẽ gánh vác cho hắn, nhưng cũng minh bạch Chu Hậu Chiếu không chống đỡ được bao lâu nữa, hôm nay hữu phó Đô Ngự Sử dùng đầu đập cửa cung, chắc là tình cảm quần chúng càng phẫn nộ, mà Chu Hậu Chiếu thì lại không nhẫn tâm trảm sát lập uy, chuyện chắc chắn sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.
Từ lúc Chính Đức đăng cơ tới nay, đại thần quả thật đã chết không ít, nhưng rất ít có đại thần bị Chu Hậu Chiếu tự mình hạ chỉ xử tử, đời sau có rất nhiều lời bình về Chu Hậu Chiếu, nào là Ngu ngốc, hoang đường phản nghịch, dâm loạn, nhưng không ai gắn cho hắn cái mác Bạo quân, chỉ vì Chu Hậu Chiếu quả thật không phải bạo quân, hắn nhiều nhất chỉ là một thiếu niên có những ý tưởng bất đồng với đại đa số người mà thôi, thích những thứ mới mẻ, nhưng hắn không phải đồ tể, đại thần thời Chính Đức bị Chu Hậu Chiếu tự mình hạ chỉ xử tử chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tuyệt đại bộ phân đại thần đều là Lưu Cẩn giết, cũng có trong triều tranh bị đối thủ tìm cớ lật đổ.
Đinh Thuận cung kính nói: "Hầu gia cho gì phân phó? Thuộc hạ nguyện vượt lửa quá sông vì Hầu gia."