Tần Kham suy nghĩ hồi lâu, thở dài: "Cái ta hiện tại thiếu nhất là thời gian, tính ngày thì An Hóa vương cũng nên phát động rồi, tiếc là Cam Túc cách kinh sư quá xa, tin tức nhất thời không đến được kinh sư mà đao của Lưu Cẩn thì đã treo trên đầu ta, ta nếu bị lột tước, Lưu Cẩn tất nhiên sẽ không để cho ta sống sót..."
"Nếu xin bệ hạ kéo dài thêm mấy ngày..."
Tần Kham thở dài: "Kéo dài không được nữa đâu, bệ hạ đã giúp ta chống đỡ vất vả lắm rồi."
Đinh Thuận có chút đăm chiêu nghĩ: "Hầu gia, ngài nói xem bệ hạ liệu có biết tất cả những việc này đều là Lưu Cẩn ở sau lưng giở trò quỷ không?"
Tần Kham cười khổ: "Có lẽ biết, cũng có lẽ không biết, cho dù bệ hạ trực diện quát hỏi Lưu Cẩn thì chỉ sợ Lưu Cẩn cũng sẽ không thừa nhận, ở ngoài mặt, hiện giờ hăng nhất là lquan văn, không hề có liên quan gì với Lưu Cẩn."
"Hầu gia, không bằng tìm cớ tạm thời rời kinh tránh họa đi, qua vài ngày, đợi quân báo bên Cam Túc đưa đến kinh sư, thế công thủ của Hầu gia và Lưu Cẩn đổi cho nhau, khi đó Hầu gia lại hồi kinh thu thập tên chó thiến này."
Tần Kham lắc đầu: "Vẫn không ổn, rời kinh cũng có nghĩa là không thể nắm trong tay tình thế kinh sư, không thể ứng đối các loại biến hóa kịp thời, chung quy vẫn hại nhiều hơn lợi."
Đinh Thuận càng lo lắng, giết người phóng hỏa hắn làm được, nhưng nghĩ kế thì hắn không phải là tài năng.
Tần Kham cầm chén trà lên uống một ngụm, nói: "Cái chúng ta hiện tại cần nhất là thời gian, cho nên phải nghĩ biện pháp để Lưu Cẩn và các đại thần tạm thời yên tĩnh một đoạn thời gian, đợi cho quân báo của Cam Túc nhập kinh, khi đó ta sẽ có thể hóa bị động thành chủ động."
"Hầu gia làm thế nào để Lưu Cẩn và các đại thần yên tĩnh lại?"
Tần Kham không đáp mà hỏi ngược lại: "Là đối thủ lâu năm mà ta vẫn chưa cẩn thận lưu ý về gia thế bối cảnh của Lưu Cẩn, Đinh Thuận, phương diện này ngươi đã điều tra chưa?"
"lão già thiến đó là tử địch của Hầu gia, thuộc hạ sao dám không điều tra."
"Nói đi."
"Vâng, Lưu Cẩn vốn họ Bàn, quê ở Hưng Bình Thiểm Tây, về sau được một thái giám tên là Lưu Thuận thu dưỡng, mới đổi thành họ Lưu, sau khi được vào cung thì lấy tên là Lưu Cẩn, người này giỏi vuốt mông ngựa, để lấy lòng thái giám cha nuôi của hắn, không chỉ đổi họ mình, ngay cả ca ca và cháu trai hắn cũng đổi thành họ Lưu, ca ca hắn tên là Lưu Cảnh Tường, cháu trai hắn tên là Lưu Nhị Hán, hiện tại Lưu Cảnh Tường ở kinh sư làm Cẩm Y vệ đề đốc hoành hành ngang ngược, Lưu Nhị Hán thì vào Quốc Tử Giám đọc sách, lão Lưu gia đây là muốn phát."
"Còn gì nữa?"
" Lưu Cẩn vuốt mông ngựa rất triệt để dứt khoát, lúc ấy hắn ở trong cung không quyền không thế, để nịnh bợ thái giám cha nuôi họ Lưu, đổi họ còn không tính, không ngờ mộ của cha mẹ thân sinh cũng dời về phủ Hà Gian, gia hương của lão thái giám, cũng không biết là cha mẹ hắn có tức giận đến đội nóc quan tài đứng dậy hay không?"
Tần Kham thờ ơ gật gật đầu, lập tức bỗng nhiên ngẩn người: "Chậm đã, mộ của cha mẹ Lưu Cẩn đã dời tới phủ Hà Gian?"
"Đúng, lão thái giám Lưu Thuận đó vốn là người phủ Hà Gian, sau khi bị bệnh thì được chôn ở nguyên quán, Lưu Cẩn lúc lão còn sống đã xu nịnh hứa nguyện, nói với lão rằng nhất định sẽ dời mộ cha mẹ ình về đó, tương lai lão thái giám trăm tuổi thì làm bạn với hắn, tận hết hiếu tâm."
Tần Kham lẩm bẩm nói: "Thế đạo này sao vậy, động chút là dời mộ cha mẹ mình, không sợ báo ứng à, Liêu Đông Lý Cảo như thế, Lưu Cẩn cũng thế."
Đinh Thuận an ủi nói: "Phàm là người xấu đều sẽ dời mộ."
Ánh mắt Tần Kham nhìn hắn với vẻ bất thiện.
Đinh Thuận cả kinh, lập tức tự tát cho mình một phát. Hắn bỗng nhiên nhớ ra, mộ tổ nhà Tần Hầu gia cũng dời rồi, hơn nữa còn là tự Đinh Thuận hắn dời."
Hai người trầm mặc hồi lâu, mắt Tần Kham bỗng nhiên chớp chớp, rất nhanh khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy tà vị.
Mí mắt Đinh Thuận giật giật, mỗi lần nhìn thấy kiểu cười này của Hầu gia, liền có nghĩa là ý đồ xấu trong bụng Hầu gia đã xuất hiện.
"Hầu gia có chủ ý rồi à?"
Tần Kham chậm rãi nói: "Đinh Thuận, ngươi làm giúp ta một chuyện..."
Đinh Thuận lắp bắp nói: "Hầu gia... Ngài sẽ không lại muốn dời mộ nhà Lưu Cẩn chứ? Thuộc hạ cứ đào mộ mãi, rồi sẽ gặp báo ứng đó."
Tần Kham cả giận nói: "Nói bậy! Bản hầu sao lại làm ra loại chuyện thất đức này?"
Đinh Thuận: "..."
"Lần này không bảo ngươi đi đào mộ, ngược lại, ta muốn ngươi đi xây mộ."
Đinh Thuận càng ngạc nhiên hơn: "Xây mộ?"
"Đúng, xây mộ giúp Lưu công công, sinh ra nhi tử như vậy như vậy, cha mẹ Lưu công công dưới cửu tuyền nhất định là không thể an bình, ngươi đi giúp Lưu công công tận hiếu tâm, thuận tiện cũng tích âm đức cho mình, dù sao trước kia ngươi cũng từng đào mộ nhà Lý Cảo mà."
Đinh Thuận đầu đầy mờ mịt: "Hầu gia... Ngài hiện giờ đang lâm vào tình thế nguy hiểm, sao lại đột nhiên muốn đi xây mộ cho Lưu Cẩn?"
Khóe miệng Tần Kham cong lên, hạ thấp giọng nói: "Đi xây mộ cho Lưu Cẩn là có chú ý, nhất định phải xa hoa, phải khí phái, tốt nhất là xây thành quy mô lăng tẩm đế vương, sau đó chôn ít long bào, ngọc tỷ, kim đao gì gì đó, cuối cùng phái người khoái mã về kinh sư..."
Đinh Thuận phúc chí tâm linh, mừng rỡ tiếp lời: "... Rải lời đồn khắp thành! Nói Lưu Cẩn hắn muốn tạo phản, cha mẹ hắn đã được Lưu Cẩn lén tôn là thái thượng hoàng và hoàng thái hậu."
Tần Kham không vui nói: "Sao lại là lời đồn! Có chứng cứ xác thực cơ mà, vàng thật không sợ lửa, triều đình bất luận phái ai đi tra thì cũng đều có thể cũng có thể chứng cớ, tâm tư tạo phản của Lưu công công là khảo nghiệm đã qua chứng thực, việc này phải làm thật lớn, Lưu Cẩn cải chính tin nhảm, nội các gửi công văn hỏi quan phủ địa phương, một hồi qua lại ít nhất cũng phải năm sáu ngày, khi đó chắc quân báo Cam Túc cũng đến kinh sư rồi."
Đinh Thuận mừng rỡ: "Hầu gia cao minh! Lòi ra cái chuyện chết người này, Lưu Cẩn bận bác bỏ tin đồn, nội các bận hạ lệnh cho quan phủ địa phương điều tra, huống chi chuyện này đem so sánh thì còn nghiêm trọng hơn án cả nhà Hoa Sưởng bị giết, hỏa lực của các triều thần tất nhiên sẽ toàn bộ chuyển tới người Lưu Cẩn, chúng ta thì trốn ở bên cạnh Lưu Cẩn náo nhiệt, thuận tiện chờ quân báo Cam Túc."
Đinh Thuận nói xong bỗng nhiên do dự: "Nhưng Hầu gia, Lưu Cẩn nghe được lời đồn tất nhiên sẽ phái người tới phủ Hà Gian hủy diệt chứng cớ, khi đó cái gọi là quy mô đế vương toàn bộ bị dỡ rồi, long bào kim đao chôn xuống cũng bị bọn họ mang đi hết, nội các còn chứng cớ gì mà tra?"
"Vậy càng đơn giản, tìm ngôn quan tố, Lưu Cẩn cứ nói Lưu Cẩn dời mộ cha mẹ hắn, đây chính là đại bất hiếu, chẳng những phải bắt đi diễu phố, hơn nữa phải hỏi tội, bệ hạ là con người chí hiếu thành tâm thành ý, nếu nghe thấy việc này, đảm bảo sau này gặp Lưu Cẩn càng ghét. Bất kể Lưu Cẩn có thế thoát khỏi chuyện này hay không cũng chẳng sao, quan trọng nhất là, chúng ta tranh thủ được thời gian."
Trán Đinh Thuận đã lã chã mồ hôi lạnh, Lưu công công lần này lại bị Hầu gia lừa chết rồi.
"Còn chuyện nữa."
"Hầu gia cứ phân phó."
"Phái Cẩm Y vệ chú ý kỹ Lưu Cảnh Tường, ca ca của Lưu Cẩn, cùng với hắn hắn Lưu Nhị Hán, thường ngày đừng động vào bọn họ, nhưng khi ta muốn dùng bọn họ thì ngươiphải tùy thời trói họ giải tới trước mặt ta."
"Vâng."
Ti lễ giám.
Đám vây cánh chủ yếu của Lưu Cẩn là Tiêu Phương, Lưu Vũ, Trương Thải, Trương Văn Miện tề tụ một chỗ.
Bố cục tới nước này, Lưu Cẩn cảm thấy mình gần như sắp thấy được bóng dáng của sự thành công rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi, cho nên lúc này càng không thể lơ là.
"Lưu công, bệ hạ vẫn tránh không gặp triều thần, chuyện này cứ giằng co thì mọi người đều không có lợi gì, chúng ta nghĩ biện pháp phá vỡ cục diện bế tắc đi." Chức quan của Trương Văn Miện thấp nhất, nhưng là kẻ thích nổi bật nhất, chuyện gì cũng thích lanh chanh nói trước.
Tiêu Phương, Lưu Vũ là lão bánh quẩy quan trường, vuốt râu nhắm hờ mắt không nói gì, giống như đang ngủ.
Trương Thải hiện giờ cũng đã lên làm Lại bộ thượng thư, đối với tên phụ tá Trương Văn Miện bên cạnh Lưu Cẩn này cũng không vừa mắt, ánh mắt khinh miệt liếc hắn một cái, không nói gì.
Lưu Cẩn cười nói: "Bệ hạ nhẫn nãi cũng mấy ngày rồi, nhưng chúng ta không chờ được ngày này, tính ngày thì An Hóa vương chỉ sợ đã cử binh, chắc quân báo đang trên đườngtới kinh sư, chờ quân báo vào kinh sư rồi, sự chú ý của văn võ cả triều sẽ toàn bộ chuyển qua chuyện bình định phản loạn, khi đó bố cục Tạp gia vất vả lập ra để dồn Tần Kham vào chỗ chết e là sẽ thất bại, cho nên Tạp gia không thể chờ được! Nhất định phải kéo ngã Tần Kham trong vòng ba ngày."
"Bệ hạ cứ ém việc này xuống thì phải làm sao?"
Lưu Cẩn nghĩ nghĩ, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang: "Hiện giờ triều thần hạch tội Tần Kham găng nhất là ai?"
"Hữu phó Đô Ngự Sử Trương Càn, chiều này vì cầu cầu bệ hạ nghiêm trị Tần Kham, Trương Càn đập đầu vào cửa cung hôn mê."
"Rất tốt, đêm nay phái người lẻn vào phủ Trương Càn, sau đó.." Lưu Cẩn Lưu Cẩn động tác cứa cổ.
Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn cười lạnh nói: "Khi Tần Kham bốn bề thọ địch, người cao giọng nhất yêu cầu nghiêm trị Tần Kham chết trong phủ, văn võ cả triều sẽ nghĩ thế nào? Khi đó bệ hạ còn ngồi yên được không?"