Kinh sư gần đây rất náo nhiệt.
Náo nhiệt bắt đầu từ lời đồn Tần Kham diệt Hoa Sưởng, rồi sau đó hết việc này tới việc khác phát sinh, khiến các triều thần ứng phó không nổi.
Vây cánh của Lưu Cẩn cổ động một đám thanh không rõ chân tướng quỳ trước Thừa Thiên môn mà khóc lóc, cố gắng cầu Chu Hậu Chiếu nghiêm trị hung thủ giết người, Chu Hậu Chiếu thì đóng chặt cửa cung trốn không chịu ra, các đại thần không hề tức giận, hôm nay quỳ xong rồi ngày mai lại tới quỳ tiếp, ngày qua ngày, so với vào miếu Bồ Tát còn thành kính hơn.
Án Hoa Sưởng còn chưa có kết quả, kinh sư lại xảy ra một sự kiện, một sự kiện có liên quan tới phong lưu.
Chuyện không lớn, nhưng rất ầm ĩ, bởi vì chuyện phong lưu này có liên quan tới hai vị đại lão triều đường, một người là Lý Đông Dương, người kia là Bảo Quốc công Chu Huy.
Sự thật chứng minh Tần Kham không nói bậy, sau khi Lý Đông Dương nổi giận đùng đùng rời khỏi Tần phủ, về nhà lập tức lệnh cho gọi con thứ hai là Lý Triệu Tiên tới, đe dọa, giận giữ lại thêm một cái gậy gỗ tay như cổ tay, Lý Triệu Tiên sợ tới mức thất hồn lạc phách cuối cùng cũng nói ra sự thật.
Đúng như những gì Tần Kham nói, vào tết Nguyên Tiêu Lý Triệu Tiên và cháu gái của Bảo Quốc công Chu Huy ngắm đèn ở phố phường kinh sư, hai người gặp gỡ làm quen, Lý Triệu Tiên tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, diện mạo cũng tuấn lãng phong lưu, một đôi mắt như điện câu hồn đoạt phách, lên thanh lâu tuyệt đối có thực lực chơi gái không phải trả tiền, người phong lưu anh tuấn như vậy, lại cố ý dụ dỗ trêu đùa, một tiểu cô nương mười lăm tuổi sao có thể đỡ được?
Thế là hai người nhất kiến chung tình, hai ba tháng sau, dưới hoa ngôn xảo ngữ của Lý Triệu Tiên, cháu gái của Bảo Quốc công hồ đồ thân, ai ngờ thương pháp của Lý Triệu Tiên rất tốt, một phát là trúng, thế là chỉ một lần mà đã làm tiểu cô nương nhà người ta hoài thai.
Mang thai vốn là việc vui, Lý Đông Dương và Bảo Quốc công Chu Huy cũng môn đương hộ đối, chuyện tuy nói truyền ra thì làm hai nhà mất hết mặt mũi, nhưng dù sao cũng miễn cưỡng xem như là một mối lương duyên tốt đẹp, nhưng mà chuyện hỏng là hỏng ở chỗ, Lý Triệu Tiên không chỉ đã sớm thành thân, hơn nữa còn có trai có gái, đường đường là cháu gái của Bảo Quốc công, sao có thể gả cho Lý gia làm tiểu thiếp?
Lý Đông Dương từ trong miệng nhi tử biết được đoạn nghiệt duyên này thì tức giận đến râu trắng dựng ngược, gầm rút cầm gậy đuổi giết Lý Triệu Tiên trong vườn, lần này thì xuống tay thật sự, vợ già của Lý Đông Dương sợ quá ở bên cạnh gạt lệ năn nỉ, Lý Đông Dương lại không thèm để ý, đánh cho nhi tử hấp hối mới dừng tay.
Không thể trách Lý Đông Dương chuyện bé xé ra to, hắn là đại nho đương thời, lại là nội các Đại học sĩ, bất kể là ở sĩ lâm hay là giới học thuật đều có danh vọng cực cao, ngay cả hậu đại của Khổng lão phu tử cũng kết thân gia với hắn, ai ngờ nhi tử lại làm ra chuyện trăng hoa bại hoại như vậy, Lý Đông Dương thực sự muốn giết hắn.
Nhi tử cũng đánh rồi, giận cũng trút rồi, Lý Đông Dương trong phủ trong phủ nghĩ ngợi, bụng của cháu gái Bảo Quốc công to dần, chuyện không thể giấu được nữa, chuyện sai cũng làm rồi, chỉ có thể bỏ cái mặt già xuống tới phủ Quốc Công bồi tội Chu lão gia tử.
Túm Lý Triệu Tiên mặt mũi bầm dập mới vừa ra cửa, ai ngờ ngoài Lý phủ đã có một đội binh mã lặng lẽ bao vây, tập trung nhìn, chính là thị vệ của phủ Quốc Công, Bảo Quốc công Chu Huy rõ ràng đang đứng ngoài Lý phủ, đang định hạ lệnh cho thị vệ phá cửa.
Lý Đại học sĩ bị Bảo Quốc công vây chặt ngoài cửa, chuyện quá trùng hợp, trùng hợp tới mức khiến người ta không dám tưởng tượng, vừa mới chuẩn bị tới cửa bồi tội, người ta đã đánh tới cửa nhà, xem ra tựa hồ cũng vừa biện cái chuyện khiến hai nhà xấu hổ này.
Chuyện này rất đáng để nghiền ngẫm, trên đời không có nhiều sự trùng hợp như vậy, trùng hợp quá quỷ dị chỉ có thể chứng tỏ phía sau có âm mưu, Bảo Quốc công sao lại biết cháu gái bị Lý Triệu Tiên đánh cho to bụng, lại vừa hay chặn cửa nhà Lý Đông Dương mà khởi binh vấn tội, nếu nói phía sau không có người giở trò thì ai mà tin được?
Lý Đông Dương là người cầm đầu đại học kiêm văn đàn đương triều, Chu Huy là huân quý Đại Minh truyền mấy đời, thường ngày hai người gặp mặt thì khách khách khí khí, huynh trưởng đến hiền đệ đi, không phải người một nhà mà là hơn hẳn người một nhà, song hôm nay thực sự thành người một nhà rồi thì sắc mặt của Chu Huy rất khó coi, Lý Đông Dương cười khổ chưa kịp chắp tay hành lễ thì Chu Huy chẳng nói chẳng rằng đấm một phát vào mặt Lý Đông Dương, gia phó hộ viện của Lý phủ thấy lão gia không ngờ bị người ta đánh, quát mắng cầm gậy gộc chạy đến, hỗn chiến với thị vệ của Chu Huy, trước cửa Lý phủ trong nhất thời cát bay đá chạy, trời đất mù mịt.
Trên đạo lý thì đứng không vững, luận võ lực thì còn xa mới bằng Chu lão gia tử thống lĩnh kinh sư mười hai đoàn doanh, Lý Đông Dương ăn quả đắng, mặt mũi bầm dập địa Chu Huy túm cổ áo, hầm hầm muốn lôi vào cung cáo ngự trạng, hai tốp nhân mã thì vừa đi vừa đánh, đánh tới tận cửa Thừa Thiên, một đám đại thần đang quỳ trước cửa Thừa Thiên thỉnh cầu tru sát Tần Kham, kết quả vừa thấy hai vị đại lão, các đại thần bất kể là đang vô cùng đau đớn hay là khóc chứa chan nhất thời đều hoàn toàn thất thần.
Cửa cung vốn đã bị Chu Hậu Chiếu hạ lệnh đóng chặt, không cho phép bất kỳ ai ra vào, nhưng thân phận của Chu Huy và Lý Đông Dương thì khác, lại nghe hoạn quan nội thị hai người hai người đánh nhau mà tới, tựa hồ không liên cantới án diệt môn của Hoa Sưởng, Chu Hậu Chiếu trời sinh thích náo nhiệt không nhịn được, Quốc Công gia đương triều đánh Đại học sĩ đương triều, cảnh tượng hiếm lạ cỡ nào, nếu không kiến thức một phen thì chẳng phải là hối hận cả đời à? Lập tức Chu Hậu Chiếu hạ chỉ mở cửa cung, chỉ cho hai người vào cung, người bên ngoài thì không được vào, các đại thần thích quỳ thì cứ cho họ quỳ.
Lý Đông Dương và Chu Huy một đường đánh mắng vào cung, cửa cung lại rầm một tiếng đóng chặt, các đại thần quỳ ngoài cửa Thừa Thiên ngơ ngác nhìn nhau, chả ai hiểu gì.
Tốc độ truyền bá của Bát quái là kinh người, huống chi ngoài cửa Thừa Thiên thị vệ và hộ viện của Chu gia, Lý gia vẫn ác chiến say mê, rất nhanh các đại thần liền biết nguyên nhân của sự việc.
Lần này không khí ngoài cửa Thừa Thiên rất quái dị.
Một đám đại thần chính nghĩa lẫm nhiên lo cho nước lo cho dân, cả người hạo thiên chính khí bắn tứ tung đang quỳ trước cửa cung thỉnh nguyện, khóc tới khô cả nước mặt thỉnh cầu nghiêm trị hung thủ giết người, không khí hiện trường nhiệt liệt cảm động biết bao, kết quả nửa đường giết ra Trình Giảo Kim, Đại học sĩ và Quốc Công gia đương triều đánh nhau mà tới, khiến không khí cảm động và bi thương tại hiện trường bay biến sạch.
Quan nhi Đại Minh cũng có truyền thống tốt đẹp là hay đánh nhau, mà truyền thống này nếu nói tới gốc, đại thể có thể quy kết ở đại hành kỳ đạo của nho gia Lý học, nhưng mà hỏa hậu của Lý học Đại Minh lại hiềm hơi quá.