Dùng lời kiếp trước mà nói thì Lý học Đại Minh đã dần dần đi theo lộ tuyến cấp tiến chủ nghĩa tả khuynh, tuyệt đại bộ phân khi các đại thần cãi nhau không có kết quả, thế là bọn họ bắt đầu đánh ra chân lý mà mình thờ phụng, cho nên làm quan ở Minh triều không chỉ cần học thức trác tuyệt và tài ăn nói đỉnh cao, đồng thời cũng phải có một thân công phu chịu đòn tốt.
Nếu trận chiến này của Lý Đông Dương và Bảo Quốc công là vì quốc gia và vì người dân mà đánh, các đại thần nhất định sẽ cao hứng phấn chấn ủng hộ trợ uy cho hai người, nhưng bát quái vừa truyền ra, không ngờ là vì một sự kiện phong lưu hồng phấn mà đánh nhau, tất cả đại thần giống như nuốt phải một quả trứng thối, sắc mặt trở nên phi thường khó coi.
Chúng ta ở đây là vì công lý chính nghĩa, vì xã tắc Đại Minh đang bấp bênh mà khóc tới gió thảm mưa sầu, các ngươi lại vì chuyện nữ nhân mà đánh tới đầu rơi máu chảy, càng khiến người ta khó có thể chấp nhận là, vị hoàng đế trốn tít trong thâm cung kia đối với những đại thần đang khóc cầu trừ gian cho xã tắc này thì mặc kệ, lại để hắn hai tên gia hỏa vì chuyện trong háng nữ nhân mà đánh nhau đó đi vào.
Đây đã không chỉ là phẫn nộ, mà quả thực là buồn nôn.
Lý Đông Dương va Chu Huy không quan tâm, một đường vừa đi vừa đánh, từ Nam Thiên môn đánh tới Bồng Lai đông lộ, các đại thần ngoài cửa cung vốn nhiệt huyết sôi trào, đồng thanh hô khẩu hiệu thỉnh cầu trừ gian mất sạch hứng thú, nhìn nhau một cái, từ trong ánh mắt của mọi người nhận được tín hiệu đồng dạng.
Có quỳ nữa cũng vô ích, rút đi, bên ngoài có nhiều bách tính xem náo nhiệt như vậy, có thể khẳng định cái các bách tính muốn nhìn không phải là những đại thần này vì nước vì dân như thế nào, bọn họ là thích xem việc Đại học sĩ và Quốc Công đánh nhau vì thứ trong đũng quần nữ nhân.
Hai sự việc có tính chất hoàn toàn bất đồng chạm nhau lập tức sinh ra phản ứng hóa học, các đại thần bỗng nhiên cảm thấy hứng thú rã rời với việc hạch tội Tần Kham, không vì nguyên nhân khác, là bị Lý Đông Dương và Chu Huy làm mất hứng, vốn là một sự kiện chính nghĩa mà đụng phải hai lão già này liền biến vị.
Vốn là Lý Đông Dương và Chu Huy giết kết phong cảnh, nhưng từ trong ánh mắt của các bách tính đang vây xem cho thấy, rõ ràng là đám đại thần vì nước vì dân bọn họ giết phong cảnh, làm hỏng hứng thú ngóng chuyện trong đũng quần của người ta. Các đại thần không thể chấp nhận sự chênh lệch tâm lý cực lớn này.
Đứng dậy đầu tiên là mấy thanh lưu bị vây cánh của Lưu Cẩn mê hoặc kích động, sau khi đứng dậy thì dùng tay áo ra sức vỗ tro bụi bám ở vạt áo và đầu gối, trong phạm vi mấy trượng lập tức bay lên một trận bụi mù, các đại thần đang quỳ đại thần không nhịn được, đều ho sặc sụa rồi đứng dậy, sau đó... cùng nhau phủi bụi, tức khắc ngoài cửa Thừa Thiên tự dưng bộc lên một trận bụi màu vàng, giống như yêu phong, mấy chục đại thần mặt xám mày tro từ trong bụi mù đi ra, ai nấy phụng phịu, trong mắt lộ hung quang giống như xã hội đen đi đòi nợ, sau khi chào hỏi nhau thì tốp năm tốp ba về nhà.
Lưu Cẩn ngàn vạn lần không ngờ các đại thần quỳ trước cửa Thừa Thiên thỉnh nguyện lại xảy ra kết quả như vậy, sau khi nghe tin thì không khỏi vô cùng kinh ngạc, tiếp theo thì nổi trận lôi đình, vốn đã sắp thành công, mắt thấy bệ hạ cũng sắp chống đỡ không nổi áp lực của các triều thần, nửa đường không ngờ lại thò ra việc này, làm các đại thần lập tức xì hơi, một tia dự cảm nguy hiểm không thể ngăn cản xuất hiện trong đầu Lưu Cẩn.
Đánh chết Lưu Cẩn cũng không tin, chuyện của Lý Đông Dương và Chu Huy là trùng hợp.
Kế hoạch của Lưu Cẩn là một chuỗi các âm mưu nối liền, bất kỳ một đốt nào cũng không được xảy ra lầm mỗi, cho dù chuyện của Lý Đông Dương và Chu Huy ngoài mặt chỉ như một khúc nhạc đệm, nhưng Lưu Cẩn vẫn cảm thấy rất bất an.
Ám ảnh mà Tần Kham lưu lại cho hắn quá sâu, bất kỳ tiểu biến số nhỏ nào cũng đều khiến hắn không thể không hoài nghi là Tần Kham ở sau lưng giở trò.
Đương nhiên, Lưu công công rất cơ trí, hắn không đoán sai.
Vạch kế hoạch rất lâu, thành bại là ở một cú này, Lưu Cẩn không thể cho phép có bất kỳ biến số nào xảy ra.
Thế là Lưu Cẩn bắt đầu kéo cừu hận cho Tần Kham.
Sau ngày Lý Đông Dương và Chu Huy đánh nhau, kinh sư lại truyền ra tin tức khiến người ta khiếp sợ, hữu phó Đô Ngự Sử Trương Càn đêm qua bị người ta vào phủ ám sát trong thư phòng, người trúng sau đao mà chết, một đao trí mạng xuyên tim.
Năm Chính Đức thứ hai tựa hồ là thời buổi rối loạn, sóng này chưa lặng, sóng kia đã nổi.
Án Hoa Sưởng diệt môn còn chưa có kết quả, nháy mắt đã lại Trương Càn bị ám sát,
Tình tự đang có hiện tượng dần dần bình tĩnh của các đại thần lại lập tức trở nên phẫn nộ, loại cảm xúc phẫn nộ này so với án diệt môn của Hoa Sưởng còn sâu hơn.
Ánh mắt của Mọi người lại bất giác hướng về Tần Kham.
Mọi người đều biết, trong án Hoa Sưởng diệt môn, thanh âm thỉnh cầu Chu Hậu Chiếu nghiêm trị hung thủ lớn nhất chính là của Trương Càn, sau mấy ngày hắn lại bị người ta vào phủ ám sát, nếu nói không phải Tần Kham đầu tên, đánh chết bọn họ cũng không tin.
Không có ai cẩn thận suy ngẫm huyền cơ phía sau chuyện này, khi Tần Kham đang nằm ở trung tâm gió lốc cất bước gian nan, hắn sao có thể mạo hiểm sai thuộc hạ ngang nhiên ám sát Trương Càn? Ai mong chụp chậu cứt lên đầu mình chứ/
Nhưng mà có quan niệm vào trước là chủ, các đại thần lại không cảm thấy Tần Kham làm như vậy thì có gì là alj. Thanh danh của Tần Kham tại triều đường cũng không tốt, các quan văn đều coi hắn là gian nịnh, đã là gian nịnh thì có chuyện ngang ngược gì mà không làm được? Lưu Cẩn hai năm nay trượng sát, chém đầu, trọng gia, rất nhiều thủ pháp, hại chết nhiều đại thần như vậy, hắn có cố kỵ gì đâu? Nếu Tần Kham và Lưu Cẩn là gian nịnh cùng một cấp bậc, hắn ngang nhiên ám sát Trương Càn thì việc gì phải cố kỵ?
Một sự kiện, hai kết luận, từ logics mà nói thì đều rất khớp nhau.
Đối với kè thù chính trị nói giết là giết, Đại Minh lập quốc hơn trăm năm, chưa từng có hạng người ngang ngược tàn nhẫn như vậy. Thời Vĩnh Lạc khi đại gian thần Kỷ Cương đối phó đối thủ cũng không dám trắng trợn như vậy.
Lần này không đợi vây cánh của Lưu Cẩn kích động, các đại thần tụ tập tự phát, quy mô đại thần quỳ ngoài cửa Thừa Thiên tăng nhiều, chừng hơn hai trăm người, mục đích của bọn họ rất đơn giản, Tần Kham phải chết! Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép một kẻ tùy thời tùy chỗ có thể giết bọn bọ được sống.
Dưới mưu đồ của Lưu Cẩn, tiếng hô yêu cầu Chu Hậu Chiếu nghiêm trị Tần Kham tiếng hô cũng đạt tới đỉnh phong.
Trong Ti lễ giám đàn hương quanh quẩn, căn phòng lộ ra vẻ cổ xưa thoạt nhìn thì căn bản không hề giống đầu mối quyền lực của một đế quốc, ngược lại có vài phần hương vị phật đường.
Nhưng mà người ngồi trong ti lễ giám không giới sát cũng không ăn chay, mà dưới tay toàn có bao mạng người.