Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 457 - Chương 488: Cuồng Ngạo Ngang Ngược

Chương 488: Cuồng ngạo ngang ngược

Lưu Cẩn là ti lễ giám chưởng ấn, tất cả sự kiện trọng đại phát sinh ở Đại Minh đều do một lời cuối cùng của hắn mà quyết, hắn không thể mỗi ngày chỉ suy nghĩ đối phó Tần Kham, đại bộ phận tinh lực của hắn phải để trên quốc sự.

Trương Thải và Tiêu Phương cũng ngồi trong ti lễ giám, ba người hiện tại đang thảo luận về đề tài mẫn cảm nhất, thanh tra quân truân.

Bọn họ không biết ở ngoài ngàn dặm xa An Hóa vương tạo phản cũng chính là vì tân chính này của Lưu Cẩn, đối với Lưu Cẩn khát vọng dùng chiến tích để hòng giành được sự nhìn với cặp mắt khác xưa của bệ hạ và các triều thần mà nói, tân chính là nhất định phải thi hành, bất kể người khác cho rằng nó hoang đường ngây thơ như thế nào, tân chính chung quy vẫn là thành tựu lớn nhất trước mắt của Lưu Cẩn.

Mắt thấy đối thủ một mất một còn Tần Kham sắp ngã ngựa, tâm tình của Lưu Cẩn rất không tồi, song Trương Thải hôm nay lại mang theo mấy phần lo lắng.

"Thanh tra quân truân, đo đạc thổ địa vệ sở, việc này phải mau thi hành, ngoài ra còn có một việc.." Dư quang ở khóe mắt Lưu Cẩn liếc Tiêu Phương và Trương Thải một cái, cười nói: "Quan phủ địa phương của Đại Minh chúng ta là một cục diện rối rắm, hai năm nay Tây Hán thu được tin tức, quan phủ địa phương cướp đoạt của dần, thu thuế ngặt nghèo, nô dịch bách tính, tham ô quan khố, những chuyện chó má này cũng không ít, hừ! Mất mười năm gian khổ học tập mới giành được sự phong quang ngày nay, làm quan rồi thì quên hết lúc trước từng chịu khổ như thế nào, cũng quên mất bọn họ cũng từng là dân đen, không chút cố kỵ cướp của dân làm của riêng, ức hiếp gia hương, những kẻ này là gì?... Là sâu mọt! Là bại hoại! Làm quan cùng điện với chúng là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời này của Tạp gia!"

Lưu Cẩn càng nói càng trở nên kích động, mặt già nhanh chóng đỏ lên, bộ dạng ghét ác như thù rất có thần vận tinh túy của quan văn.

Tiêu Phương và Trương Thải nhìn nhau, sau đó rất bí ẩn đồng thời ném ánh mắt khinh bỉ về phía Lưu Cẩn.

Trên đời này ai cũng có tư cách mắng tham quan, chỉ độc có Lưu công công ngươi là không có tư cách, toàn bộ Đại Minh có ai tham nhiều bằng ngươi? Rõ ràng là đại ca trong đội ngũ tham quan, không ngờ lại không biết xấu hổ nói làm quan cùng điện với họ là sỉ nhục.

Tiêu Phương già tới thành tinh rồi, bất luận Lưu Cẩn kích động như thế nào hắn vẫn bất động như núi.

Đợi cho khí tức của Lưu Cẩn ổn định rồi, Tiêu Phương vuốt râu cười nói: "Lưu công bớt giận, Lưu công bỗng nhiên nhắc tới đủ loại tệ đoan của quan phủ địa phương, không biết có tính toán gì không?"

Lưu Cẩn cầm chén trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới từ từ nói: "Tạp gia cảm thấy, các quan văn địa phương đều không đáng tin cậy, rất khiến người ta lo lắng, những sâu mọt triều đình này hàng năm bòn rút bao nhiêu ngân lượng của quốc khố nội khố? Ngược lại, thái giám chúng ta thì khác, thái giám không có hậu đại, lại là gia nô của thiên gia, một lòng một dạ báo ân hoàng thượng, có thể nói vừa thành thật lại vừa siên năng."

Hai má Tiêu Phương và Trương Thải giật giật.

Lời này càng nói càng nghịch nhĩ, thái giám là mặt hàng gì chẳng lẽ người trong thiên hạ chưa rõ à, ngươi có tự khen đến mấy cũng vô cùng, trắng đen ở tại lòng người, ngươi có bản lĩnh đảo lộn nó sao."

"Không biết ý tứ của Lưu công là..."

Lưu Cẩn trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Tạp gia định cất nhắc địa vị của thái giám trấn thủ tại địa phương, đưa lên đồng cấp với tuần phủ, sau này chuyện ở địa phương, bất kể là vệ sở, chính vụ, pháp độ vân vân, mọi người đều cùng thương lượng, đều cố kỵ, giám sát lẫn nhau, quan phủ địa phương ít nhiều cũng phải thu liễm một chút, nội khố của bệ hạ hàng năm cũng có thể thu thêm một chút, tránh cho lão già Mã Vĩnh Thành cả ngày ở trước mặt Tạp gia khóc than, khiến Tạp gia phiền lòng."

Tiêu Phương và Trương Thải ngẩn người, bọn họ cuối cùng cũng minh bạch ý tứ của Lưu Cẩn, không ngờ là mưu cầu phúc lợi, tranh giành địa vị cho thái giám.

Thái giám Trấn thủ nhúng tay vào tam quyền quân chính, tư pháp của địa phương, thế... Thiên hạ chẳng phải đại loạn à?

Sắc mặt Tiêu Phương và Trương Thải lập tức trở nên có chút khó coi.

Bọn họ dựa vào ôm đùi Lưu Cẩn mà leo lên thì không phải là giả, bọn họ là hoạn đảng bị cả triều công nhận cũng không giả, nhưng mà xuất thân của bọn họ lại là quan văn, cái giấu mà tập đoàn quan văn đóng vào trong lòng họ là cả đời cũng không thể xóa được, quyết định hoang đường này của Lưu Cẩn không nghi ngờ gì nữa đã chạm tới điểm mấu chốt của Tiêu Phương và Trương Thải.

Tiêu Phương nén được, nhưng Trương Thải dù sao cũng còn trẻ tuổi, không nhịn được đứng lên hô: "Lưu công không được đâu! Xin nghĩ lại đi."

Sắc mặt Lưu Cẩn lập tức có chút âm trầm: "Lời ấy của Thượng Chất là có ý gì?"

Trương Thải dứt khoát nói: "Lưu công, hạ quan cảm thấy, không chỉ chuyện bát thái giám trấn thủ phải cân nhắc, thanh tra quan khố, thanh tra thổ địa, thanh tra quân truân trong tân chính cũng phải cân nhắc, hạ quan càng lúc càng cảm thấy mấy điều này hình như không ổn."

"Không ổn?" Thanh âm của Lưu Cẩn bất giác trở nên sắc nhọn: "Thượng Chất, ngươi phải hiểu rõ, những tân chính Tạp gia thi hành, một bộ phận rất lớn đều là ngươi nghĩ giúp Tạp gia! Hôm qua nói được, hôm nay nói không, lưỡng lự như vậy, ngươi coi quốc sự đình là trò đùa à?"

Trương Thải thấy Lưu Cẩn gần đây đã dần dần sinh ra bất mãn đối với hắn, chỉ vì gần đây Trương Thải thực sự đã làm Lưu Cẩn có chút thất vọng, từ sau khi cất nhắc hắn lên vị trí Lại bộ thượng thư, Trương Thải càng lúc càng nghiêng về phía tập đoàn quan văn, mấy lần thương nghị quốc sự, ý kiến đều trái ngược với Lưu Cẩn, Lưu Cẩn càng lúc càng không vui với hắn.

Lời thật thì khó nghe, nhưng Trương Thải không thể không nói, bởi vì hắn và Lưu Cẩn đã cùng lên một thuyền, thuyền nếu chìm, mọi người chẳng ai thoát được.

Cắn chặt răng, Trương Thải nói: "Lưu công, hạ quan gần đây luôn cảm thấy mí mắt cứ giật giật, lo là sắp xảy ra đại sự gì, Lưu công, chúng ta có phải nên thu liễm một chút không? Tân chính của Lưu công hạ quan lúc trước đề cập qua mấy kiến nghị, song hôm nay nghĩ lại, thấy chỗ dở rất nhiều, mà chỗ dở lớn nhất, chính là tân chính của chúng ta đã chạm tới lợi ích của quá nhiều người, nếu không dừng cương trước bờ vực, chỉ sợ kết cục khó lường."

Ngửa mặt lên trời ngửa mặt lên trời cười to: "Tạp gia chạm tới lợi ích của ai? Có gan thì đến tìm Tạp gia mà nói! Chính lệnh đều xuất phát từ ti lễ giám, đại quyền sinh sát cũng nằm hết trong tay Tạp gia, văn võ công khanh cả triều, ai dám không cụp mắt khom lưng với Tạp gia? Trương Thải. Tạp gia hỏi ngươi. Ta phải vì ai mà dừng cương trước bờ vực?"

Những lời nói cuồng ngạo đến cực điểm làm Tiêu Phương và Trương Thải hoảng sợ biến sắc, tim như chìm vào đáy cốc.

Hai người trải nhiều mưa gió hiểu rất rõ, trên quan trường triều đường, nếu một người cuồng ngạo tới mức này, cái đợi hắn không phải là gia quan tấn tước, mà là cương đao của đao phủ! Càng cuồng ngạo thì cách ngày diệt vong càng gần!

Trán Trương Thải đã lấm tấm mồ hôi, môi mấp máy, muốn nói thêm mấy lời trung ngôn khó nghe, nhưng miệng vừa há thì thấy bên ngoài một tiểu hoạn quan hộc tốc chạy vào.

Tiểu hoạn quan chạy tới mồ hôi đầm đìa, sau khi vào phòng thì vội vàng thi lễ rồi nói: "Lão tổ tông, không ổn rồi."

Lưu Cẩn sợ tới mức đuôi lông mày dựng ngược, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là phải chăng chuyện hơn hai trăm vị đại thần ở cửa Thừa Thiên thỉnh nguyện tru sát Tần Kham có phải lại xảy ra biến cố gì hay không.

"Thừa Thiên có biến à?" Lưu Cẩn nhìn chằm chằm tiểu hoạn quan rồi vội vàng hỏi.

"Lão tổ tông, các đại thần quỳ ở cửa Thừa Thiên giải tán rồi."

Lưu Cẩn kinh hãi: "Giải tán à? Vì sao? Bệ hạ lên tiếng rồi à?"

"Không phải, bọn họ giải tán là vì kinh sư lại có lời đồn, lời đồn lần này là nhằm vào lão tổ tông ngài."

Lưu Cẩn khiếp sợ nói: "Lời đồn gì?"

"Mộ tổ của Lão tổ tông ở phủ Hà Gian... Mộ tổ..." Tiểu hoạn quan đang thở hổn hển lấy hơi thì thấy Lưu Cẩn cả người run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh cuồn cuộn dọc theo hai má chảy xuống, giống như trúng tà.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người trong phòng, Lưu Cẩn đột nhiên vỗ đùi rít lên: "Bỏ mẹ rồi! Tạp gia quên mất, tên nghiệt súc Tần Kham này giỏi đào mộ nhà người ta lắm?"

"hả?" Ba người kinh ngạc.

Sắc mặt Lưu Cẩn tái nhợt, thân hình lảo đảo chạy đến ngoài sân ti lễ giám, rầm một tiếng quỳ xuống mặt hướng về phía tây nam, hai tay giơ cao lên trời, mang theo mấy phần khẩu âm Thiểm Tây hét lên: "Trời ơi... Cha mẹ ơi! Hai người bị tên súc sinh đó đào lên mang đi đâu rồi?"

Bình Luận (0)
Comment