Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 459 - Chương 490: Chuyển Nhà Tới Báo Phòng

Chương 490: Chuyển nhà tới Báo Phòng

Các quan văn Không sợ chết triệt để bị chọc giận, hết việc này tới việc nọ, toàn là không thoát được liên quan tôi hai tên siêu cấp gian nịnh Lưu Cẩn và Tần Kham này, Đại Minh huy hoàng ta rốt cuộc làm sao vậy? Cục diện phục hưng Hoằng Trị vừa thấy sơ hình, quốc triều bất hạnh, yêu nghiệt liên tục xuất hiện, quân là hôn quân, thần là nịnh thần, cục diện đang tốt đẹp bị phá hủy, hiện giờ ngay cả lăng mộ cha mẹ cũng dám xây theo quy cách đế vương, Lưu Cẩn thực sự cho rằng mình đứng trên kim điện thì là lập hoàng đế, có thể lấy thúng úp voi sao?

Các quan văn kinh sư Đại Minh rơi vào cảnh bề bộn, bọn họ bận vội vàng viết tấu chương hạch tội, nội dung hạch tội vô cùng giống nhau, theo khẩu vị yêu thích của y mà phân biệt.

Có người lấy án Hoa Sưởng ra nói, có người đem chuyện hữu phó Đô Ngự Sử Trương Càn ra nói, mà nhiều hơn thì là chuyện Lưu Cẩn xây mộ tổ, chuyện này kể ra thì nghiêm trọng hơn so với Tần Kham giết người, giết triều thần có thể nói là ngang ngược, sửa mộ tổ thành quy cách đế vương, đó quả thực chính là ngang nhiên mưu phản.

Đương nhiên, trong tiếng mắng chửi phẫn nộ của quần chúng, cũng có một số quan văn đi lối tắt, không quan tâm tới giết người cũng không quan tâm tới xây mộ, lại coi việc của hai vị hai vị Lý Đông Dương và Chu Huy là quan trọng, nói tóm lại, mấy ngày nay trên triều đường có người vui có người sầu, điểm giống nhau chính là, mọi người đều rất bận.

Ba ngày sau, phiên tử Tây Hán Lưu Cẩn phái tới phủ Hà Gian đã trở lại, bẩm báo tình huống cụ thể xây mộ với Lưu Cẩn.

Hiển nhiên, Hầu gia làm việc tốt không muốn để lại hơi thô ráp, cái gọi là lăng tẩm quy cách đế vương trên thực tế chỉ là ở mấy chỗ mấu chốt sửa một ít, ví dụ như trên mộ bia có thêm Cửu Long thạch điêu, hai bên cửa vào lăng mộ bố trí thêm ngựa đá, tượng binh, trên mộ phần khắc rồng cuốn, đan phượng, chỗ dễ nhận thấy nhất là mộ bia đã bị thay đổi, trừ "Tiên cố khảo tỷ đàm vinh phu phụ", chỗ trên lạc khoản còn khắc thêm một danh hiệu rất chết người: "Hiếu tử: Đại Minh Chính Đức cửu thiên tuế, Lưu Cẩn, lập."

Ngựa đá, tượng binh, bàn long, đan phượng.... Mấy thứ này chỉ có hoàng đế mới có tư cách dùng, phiên tử Tây Hán lại tìm thấy ở lăng mộ cha mẹ Lưu Cẩn.

Tần Hầu gia làm công trình có chút qua loa, chất lượng công trình rất kém, thạch điêu, bình phiến, những thứ này không biết là từ chỗ nào chuyển tới trong đâu, chỗ sửa đều là dùng đất cát trộn bừa rồi sau đó trát lên, gió thổi qua là rụng, thật sự là công trình bã đậu, dù sao cũng chỉ có thời gian hai ba ngày, không thể thực sự sửa thành một lăng tẩm đế vương, cái gọi là quy cách đế vương, đó là lâm thời thêm mấy thứ chết người lên mộ, mấy thứ này người bình thường chỉ dùng một thứ thôi đã là tội lớn mất đầu xét nhà rồi, Tần Hầu gia rất rộng rãi, cho Lưu Cẩn Lưu Cẩn dùng tất.

Không thể câu thông với người chết là sự nuối tiếc, cũng không biết cảm thụ của cha mẹ Lưu Cẩn ở dưới cửu tuyền là thụ sủng nhược kinh hay là định nửa đêm báo mộng chửi rủa.

Không chỉ như vậy, càng chết người hơn là danh hiệu trên lạc khoản: "Cửu thiên tuế". Bình thường mà nói, nếu không phải tự nguyện sống đến tuổi này, nếu không phải là hoàng đế đương triều tự mình phong, dám tự xưng cửu thiên tuế phải có tâm lý chuẩn bị xét nhà chém đầu, danh hiệu này trên mộ bia thực sự là vừa tru nhân vừa tru tâm, Lưu Cẩn biết mà cả người túa mồ hôi, mềm nhũn vô lực, một loại cảm giác nguy cơ cực lớn cuối cùng cũng xuất hiện trong lòng vị nội tướng Đại Minh quyền thế ngập trời này.

Không cần hoài nghi, người có thể lừa chết hắn như vậy, phóng mắt khắp thiên hạ, thiên hạ Tần Kham ra thì còn có ai nữa?

Lưu công công giận dữ phái một tốp phiên tử Tây Hán ra, chẳng cố kỵ tới động mộ cha mẹ, trước tiên hủy những thứ chết người này đi đã, nếu không để sơ hở này cho các triều thần nắm, e là ngay cả bệ hạ cũng không thể giữ được hắn, có lẽ không chỉ là không thể giữ được hắn, bệ hạ càng có khả năng là không muốn giữ hắn.

Triều đường là một mảng hỗn loạn, kinh sư xảy ra nhiều chuyện như vậy, các đại thần rất bận, hơn nữa bọn họ đại khái cũng Chu Hậu Chiếu đối với Chu Hậu Chiếu, quỳ trước cửa Thừa Thiên nhiều ngày như vậy cũng chẳng thấy tiểu hôn quân triệu kiến họ, có thể thấy được là chuyện không thể thành.

Sự trầm mặc của trầm mặc cũng đại biểu cho một loại thái độ, bất kể là hạch tội Tần Kham hay là hay tội Lưu Cẩn, đều không dễ dàng lật độ được họ, trừ phi lấy ra được chứng cớ.

Chứng cớ thật hay chứng cớ giả đều không quan trọng, quan trọng là, những chứng cớ này có thể đưa lên mặt bàn, có thể lật đổ gian thần.

Sự thật chứng minh, trong triều đường Đại Minh này, kẻ địch của Tần Kham cũng không chỉ có một mình Lưu Cẩn, mặt khác, kẻ địch của kẻ địch lại càng không chỉ có một Tần Kham, không biết có bao nhiêu đang ban đêm trằn trọc, suy nghĩ cách lấy mạng họ.

Tần Kham bày kế đạo loạn nước xuân, chuyện còn lại cho dù hắn không làm, tự ắt có người làm, Tần Kham đã cung cấp một cái cớ tuyệt hảo cho người khác, những quan văn này nếu không biết nắm lấy nó, thật uổng cho trải qua nhiều năm sóng gió trên triều đường như vậy.

Quy cách Biết được cha mẹ cha mẹ Lưu Cẩn đã dùng quy cách đế vương, ngay đêm hôm đó, Tả Đô ngự sử Đỗ Hoành đăng môn bái phỏng mấy vị đại thần, trong đó bao gồm nội các Đại học sĩ Dương Đình Hòa, Hữu Đô ngự sử Đồ Dung, Lễ bộ thượng thư Trương Thăng, Lại bộ Tả thị lang Vương Ngao...

Sóng gió chưa lặng, nước ngầm sôi sục, rất nhiều danh thần thời Hoằng Trị Chính Đức lặng lẽ tụ tập.

Quốc triều dưỡng sĩ để làm gì? Gió mưa định phong ba!

Chu Hậu Chiếu sắp chuyển nhà rồi.

Từ xưa đến nay, hoàng đế chuyển nhà không ít, đều là từ cung điện này chuyển đến cung điện kia, nói là chuyển nhà, kỳ thật chỉ là di giá.

Chu Hậu Chiếu thì khác, hắn là chuyển nhà thực sự.

Báo Phòng đã xong rồi, Khâm thiên giám giám chính Mạc Đạo Duy còn chưa bấm đốt ngón tay tính ngày hoàng đạo, Chu Hậu Chiếu đã khẩn cấp lệnh cho hoạn quan cung nữ thu thập hành trang, lại vào cung Từ Ninh thông báo một tiếng với hai vị Thái Hậu, chuyện đã coi như xong.

Hai vị Thái Hậu biết rõ tính tình của Chu Hậu Chiếu, định khuyên hắn mấy câu, chỉ là Chu Hậu Chiếu rất bức thiết mà dọn ra khỏi tòa cung điện lạnh lẽo không có sinh khí này, Thái Hậu bất khuyên như thế nào cũng không khuyên được, cuối cùng đành thở dài một tiếng, mặc kệ hắn muốn làm sao thì làm.

Không cao hứng nhất phải kể tới Hạ hoàng hậu, vốn Chu Hậu Chiếu khi xây Báo Phòng nàng ta cũng không phản đối, khi chưa xuất giá Hạ hoàng hậu đã học lớp tam tòng tứ đức rất giỏi, biết rõ trong dân gian coi chồng là trời, quốc quân một triều thì càng không cần phải nói, cho nên bất kể Chu Hậu Chiếu ở trong cung làm gì, tìm mọi cách cự tuyệt không viên phòng với nàng ta, Hạ hoàng hậu đều im lặng không nói gì, vợ chồng hai năm như hình đồng mạch lộ.

Vốn cho rằng Chu Hậu Chiếu sau khi xây Báo Phòng xong cho dù muốn chuyển nhà thì cũng sẽ mang nàng ta theo cùng, ai ngờ cho tới trước ngày chuyển nhà, Hạ hoàng hậu mới ngạc nhiên biết được, Chu Hậu Chiếu lần này chuyển nhà căn bản là không có ý cho nàng ta đi cùng. Sau này hai vợ chồng xem như là triệt để ở riêng, Hạ hoàng hậu không được sủng hạnh, về sau nếu hai người ở riêng hai nơi, ý đồ muốn sinh Long tử cho Chu Hậu Chiếu để giữa địa vị của mình chẳng phải là triệt để thất bại à?

Hạ hoàng hậu lúc này mới hoảng quá, vội vàng chạy đến cung Từ Ninh quỳ gối khóc lóc kể lệ trước mặt hai vị Thái Hậu là Chu Hậu Chiếu bạc tình bạc nghĩa, hai vị Thái Hậu nghe mà to cả đầu, thấy Hạ hoàng hậu khóc như hoa lê trong gió, ý trong ý ngoài rõ ràng là oán than Chu Hậu Chiếu, Thái hoàng Thái hậu Vương thị và Thái Hậu Trương Thị cố gắng an ủi hồi lâu, nhưng trong lòng trong lòng dần dần cảm thấy không vui với vị hoàng hậu này.

Hai vị Thái Hậu đều là người từng trải, hơn nữa tư tưởng rất truyền thống, đối với sinh hoạt phu thê không bình thường của đôi này Chu Hậu Chiếu vốn là đã cảm thấy bất mãn, loại bất mãn này tất nhiên không thể trách Chu Hậu Chiếu được, chỉ trách Hạ hoàng hậu ngay cả lấy lòng trượng phu của mình như thế nào cũng không biết, không ngờ còn có mặt mũi chạy tới chỗ họ cáo trạng.

Đuổi Hạ hoàng hậu đi rồi, trong cung Càn Thanh, Chu Hậu Chiếu đang hô to gọi nhỏ bận rộn chỉ huy tiểu hoạn quan chuyển nhà.

Bận việc không chỉ là hoạn quan trong cung, mà ngay cả Tần Kham cũng được triệu tới.

Trong cung Càn Thanh Người đến người đi bận rộn, Tần Kham một tay ôm bình sứ, cười khổ liên tục.

"Bệ hạ, thần tốt xấu gì cũng là quốc hầu ngự phong, ngài bảo thần đến làm cái loại chuyện cu li này. Có phải có chút đại tài tiểu dụng hay không?"

Chu Hậu Chiếu đầu đầy mồ hôi, cố sức ôm một cái thùng gỗ lớn, đám người Cốc Đại Dụng, Khưu Tụ, Mã Vĩnh Thành phía sau cũng hai tay ôm đầy đồ, vẻ mặt mọi người rất bất đắc dĩ.

Lườm Tần Kham một cái, Chu Hậu Chiếu hậm hực nói: "Quốc hầu thì sao? Trẫm còn là quốc quân đương triều này, cũng phải chuyển đồ với các ngươi đấy thôi."

Trương Vĩnh ôm một cái thùng lớn lảo đảo đi qua trước mặt Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên nhấc chân đạp một cước vào mông Trương Vĩnh: "Nhẹ tay chút! Trong thùng là mười mấy nghiên mực Đoan Khê phụ hoàng sưu tập cho trẫm đấy, làm hỏng là trẫm hoạn ngươi thêm lần nữa."

Bình Luận (0)
Comment