Rất khó tưởng tượng một vị hoàng đế Đại Minh chuyển nhà không ngờ lại chuyển một cách bình dân hóa như vậy, rất nhiều thứ đều là Chu Hậu Chiếu, Tần Kham cùng với đám người Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh tự mình động thủ khuân vác, từ cung Càn Thanh khiêng ra cửa điện, xuống ngọc đài, lên xe ngựa đỗ ngoài cung đình, các hoạn quan hoặc võ sĩ cấm cung gấp đến độ giậm chân, tiến lên muốn đỡ thì bị Chu Hậu Chiếu một cước đá văng.
Cảnh tượng rất ấm áp, Tần Kham nhớ mang máng kiếp trước khi còn là nghiệp vụ viên giúp bạn bè chuyển nhà, hai ba người chuyển đồ vật lên xe bánh mỳ, chuyển tới nhà mới cũng chả dọn dẹp, đóng cửa rồi hò nhau ra quán nước ăn nhậu chúc mừng, uống say rồi thì ai về nhà nấy, nói là chuyển nhà, nhưng giống một lần bạn bè tụ tập hơn.
Sống lại làm người, Tần Kham lại tìm được loại cảm giác đơn giản ấm áp này.
Đồ linh tinh không ít, chất đầy bốn chiếc xe ngựa to, Chu Hậu Chiếu vẫn làm không biết mệt, đầm đìa mồ hôi nhưng vui vẻ ra mặt, từ trong ra ngoài lộ ra một loại cảm giác thoải mái thực sự, từ sau khi Hoằng Trì đế qua đời, hoàng cung mang tới cho Chu Hậu Chiếu áp lực rất nặng nề, cho đến hôm nay, cái lồng chim đẹp đẽ quý giá hào hoa xa xỉ này cuối cùng cũng mở ra một khe hở, chim bị nhốt trong lồng cuối cùng cũng xung phá khe hở này, vút bay về phía chân trời.
Cốc Đại Dụng gầy yếu nhất, chuyển đồ được mấy lượt thì không chịu nổi, thở hổn hển cầu xin: "Bệ hạ, hoạn quan cung nữ cung nữ trong cung đâu chỉ có vạn người, bệ hạ vì sao muốn tự mình chuyển? Lão nô... Lão nô thật sự không chịu nổi nữa rồi."
Chu Hậu Chiếu cười hì hì, không đáp lời.
Tần Kham cũng mệt quá rồi, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Cốc công công, bệ hạ coi chúng ta là thân nhân mới muốn chúng ta tự mình động thủ, người bên ngoài nào có được ân sủng này, Báo Phòng là ngôi nhà chân chính của bệ hạ, ngôi nhà chân chính cần thân nhân bằng hữu chân chính tự mình chuyển, người ngoài chỉ cần chạm tay vào, Báo Phòng chẳng phải lại thành một hoàng cung khác à?"
Cốc Đại Dụng ngẩn người, nhìn Tần Kham với vẻ mê man.
Chu Hậu Chiếu nhìn Tần Kham đầy vui mừng, cười nói: "Vẫn là người hiểu trẫm nhất, không sai, nhà của trẫm, phải do trẫm và thân bằng tự mình chuyển, đây mới là sự khởi đầu tốt."
Đám người Cốc Đại Dụng Trương Vĩnh vẫn mê man.
Đối với thái giám mà nói, tâm tư của Chu Hậu Chiếu quả thật không dễ nắm bắt, trong lòng bọn họ, hoàng đế có quyền thế, chí tôn cao quý, trời sinh nên vênh mặt hất hàm sai khiến, bọn họ thậm chí không hiểu Báo Phòng có ý nghĩa quan trọng thế nào đối với Chu Hậu Chiếu, bọn họ cho rằng Báo Phòng chỉ là một tòa hành cung Chu Hậu Chiếu hứng trí xây nên, chứ không biết nó là ngôi nhà chân chính của Chu Hậu Chiếu, một chốn nhạc thổ không có phân tranh không có áp lực.
Hơn mười chiếc xe ngựa chở đầy gia sản quan trọng của Chu Hậu Chiếu, hơn hai ngàn võ sĩ cấm cung vây quanh Chu Hậu Chiếu và xe ngựa, mọi người chậm rãi tiến tới Báo Phòng ở cửa Tây Hoa.
Tới cửa Thừa Thiên, cửa cung nặng nề cổ xưa từ từ mở ra, Chu Hậu Chiếu ngồi trong ngự liễn, nghe tiếng bánh xe chuyển động chầm chậm, tâm tình bỗng dưng trở nên vui vẻ.
Vừa ra khỏi cửa cung thì thấy trên quảng trường ngoài cửa Thừa Thiên, hơn trăm đại thần đang hơn trăm, người cầm đầu chính là nội các Đại học sĩ Dương Đình Hòa, Lại bộ Tả thị lang Vương Ngao.
Chu Hậu Chiếu ngồi trong xa liễn ngây người một thoáng, vội vàng lệnh cho xa liễn dừng lại, Chu Hậu Chiếu bước ra khỏi xa liễn, cúi người tự mình đỡ Dương Đình Hòa dậy, kinh ngạc nói: "Dương tiên sinh, ngươi tới đây làm gì?"
Dương Đình Hòa thở dài bi thương: "Thần vốn cho rằng Báo Phòng chỉ là hành cung lâm thời của bệ hạ, chứ không biết bệ hạ sau này không ngờ muốn ở lâu dài tại Báo Phòng."
Chu Hậu Chiếu ở trước mặt Dương Đình Hòa vẫn có chút sợ hãi như đệ tử xuân phường năm đó.
"Dương tiên sinh, trẫm lúc trước trên kim điện tuyên bố muốn xây Báo Phòng đã nói rồi, sau khi Báo Phòng xây thành trẫm sẽ vào đó ở lâu dài."
Dương Đình Hòa thở dài: "Bệ hạ, còn nhớ lúc trước khi ở xuân phường thần có một lần tự tay dùng thước phạt người không?"
"Trẫm tất nhiên nhớ rõ."
"Sau này thần có nói với bệ hạ, hy vọng bệ hạ tương lai đừng vứt bỏ thiên hạ. Thần hôm nay hỏi lại một lần, bệ hạ, người thực sự sẽ không vứt bỏ thiên hạ chứ?"
Chu Hậu Chiếu ngơ ngẩn một lúc, không đáp mà hỏi lại: "Dương tiên sinh, hiện giờ thần quyền triều đường quá cao, trong ngoài mọi việc trẫm đều không thể tự chủ, trẫm nói gì làm gì, luôn sẽ dẫn tới sự quát mắng của cả sảnh đường, trẫm muốn hỏi tiên sinh, là trẫm vứt bỏ thiên hạ hay là thiên hạ vứt bỏ trẫm? Xã tắc Đại Minh này còn là của trẫm nữa không?"
Nói xong Chu Hậu Chiếu vẻ mặt buồn bã, lộ ra một cỗ mê mang đối với tương lai.
Chu Hậu Chiếu trẻ tuổi không biết nói chuyện, lời nói ss có thể nói là cực kỳ tru tâm, làm Dương Đình Hòa và các đại thần phía sau rầm một tiếng quỳ xuống đất, Dương Đình Hòa liên tiếp dập đầu, lão lệ tung hoành.
" Bệ hạ sao lại nói vậy? Sao lại nói vậy! Chúng thần không phải là thiện quyền, chúng thần chỉ muốn tận tâm phụ tá bệ hạ làm một đấng quân chủ anh minh, cho dù có biện hộ phản đối, nhưng bản tâm vẫn chỉ là hy vọng Đại Minh ta bớt lạc lộ, bớt phải trả những cái giá không đáng, bệ hạ nếu lòng mang oán thán, bảo chúng thần biết làm sao? Thần xin bệ hạ ban chết!"
Chu Hậu Chiếu chẳng buồn để ý tới tiếng gào khóc của đám đại thần, ngẩng đầu nhìn trời xanh thăm thẳm, trong mắt tràn ngập vẻ cô đơn.
"Dương tiên sinh, trẫm cũng có khát vọng, khát vọng của trẫm không hề kém hơn bất kỳ một vị Để Trụ chi thần nào của các ngươi, trẫm rất muốn vào lúc sinh thời sáng lập một phen sự nghiệp to lớn, phụ hoàng và rất nhiều lão thần dốc hết tâm huyết cả đời, để lại một cục diện phục hưng tốt đẹp cho trẫm, trẫm hy vọng tạo ra một thịnh thế không kém Đường Hán, nhưng mà mỗi khi trẫm muốn bước ra một bước nho nhỏ, các ngươi liền bức lui trẫm một bước, mỗi một quyết định trẫm làm ra các ngươi đều không chút lưu tình bác bỏ, văn võ cả triều không hề cố kỵ nói kim thượng ngu ngốc, trẫm không muốn ngu ngốc, nhưng Dương tiên sinh, văn võ chư thần có cho trẫm cơ hội để không thành ngu ngốc hay không?"
Chu Hậu Chiếu càng nói càng nghẹn ngào, cuối cùng lệ rơi đầy mặt, đám người Dương Đình Hòa cũng gào khóc dập đầu liên tiếp, miệng nói tội chết.
Tần Kham sau lưng Chu Hậu Chiếu lẳng lặng nhìn bóng dáng quật cường như lại đơn bạc phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình.
Hắn sống trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ cực kỳ hâm mộ của vạn chúng, nhưng lại là người đáng thương nhất trên đời.
Trên quảng trường ngoài cửa Thừa Thiên lặng ngắt như tờ, quân thần lâm vào bi tình khó có thể diễn tả.
Bên nào cũng bất đắc dĩ, bên nào cũng không thể thỏa hiệp.
Chu Hậu Chiếu xụt xịt mũi, lau vội nước mắt, ngữ khí trở nên bình tĩnh.
"Dương tiên sinh, trẫm đã quyết ý chuyển tới Báo Phòng, trẫm rời khỏi hoàng cung cũng không có nghĩa là vứt bỏ thiên hạ, trẫm chỉ muốn đổi chỗ, đổi một vị trí tốt hơn để nhìn giang sơn do trẫm cai trị. Từ hôm nay, văn võ đại thần trong ngoài tấu quốc sự đều từ Báo Phòng mà quyết, trẫm triệu kiến văn võ thần công đều ở Báo Phòng, ý trẫm đã quyết, không thể thây đổi."
Đám đại thần nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ quỳ bái: "Chúng thần tuân chỉ."
Xe ngựa vào Báo Phòng, mấy trăm hoạn quan cung nữ vội vàng ra nghênh đón, trước Báo Phòng quỳ đông nghịt người.
Trương Vĩnh dẫn người chuyển những vật quan trọng vào chủ điện Báo Phòng, Chu Hậu Chiếu đứng trước cửa lớn sơn đỏ, vẻ mặt tràn ngập mê mang.
Thấy cảm xúc của Chu Hậu Chiếu xuống thấp, Tần Kham cười nói: "Chúc mừng bệ hạ có nhà mới, bệ hạ có biết, bách tính dân gian ăn mừng dời sang nhà tốt thế nào không?"
" Ăn mừng Như thế nào?"
"Mời thân bằng, mở tiệc chiêu đãi tân khách tứ phương, đồ ăn ngon rượu ngon, đương nhiên, thân bằng tới chúc mừng nếu không phải làm người quá thất bại thì bình thường đều sẽ mừng phong bao lì xì."
Chu Hậu Chiếu nghe vậy hai mắt sáng ngời, lập tức ném đi tâm tình bi thương vừa rồi, cười nói: "Trẫm cũng muốn mời thân bằng tân khách thì sao?"
Tần Kham cười nói: "Bệ hạ cũng không cần câu nệ hình thức quá, văn võ huân quý trong kinh đâu chỉ ngàn người, mở tiệc chiêu đãi nhiều người như vậy là một chuyện phiền toái, lúc đó không biết chiêu đãi người được mời như thế nào, người được mời thì lo không biết tặng quà gì cho bệ hạ, lại hoặc là một số thanh lưu không sợ chết cố ý làm khó, nói những lời khó nghe, thần cảm thấy bệ hạ thôi thì đừng mời hỏ, chỉ cần đám người thần, Cốc công công, Mã công công chúc mừng bệ hạ một phen."
"Chúc mừng Như thế nào?"
"Bệ hạ nếu tin tay nghề của thần, thần nguyện làm ít đồ ăn mới lạ cho bệ hạ thử."
Trên bãi cỏ xanh mượt ngoài chủ điện Báo Phòng, các tiểu hoạn quan dựng một dàn nướng, trên dàn nướng đặt lò than đỏ rực, bên cạnh là bàn chải mềm, còn có dầu, muối, thì là, nước tỏi, vụn vừng. Trên dàn nướng là thịt dê, thịt lợn và thịt bò tươi được đầu bếp ngự thiện phòng cẩn thận thái mỏng như cánh ve, dùng một thanh trúc nhỏ xâu lại, chỉnh tề đặt trên dàn, rất là cảnh đẹp ý vui.
Tần Kham thủ pháp lão luyện đặt các xâu thịt lên than hoa, dùng bàn chải phết dầu cải lên, không lâu sau xâu thịt kêu lách tách, tỏa ra mùi thịt, lại rải đều muối, hồi hương, nước tỏi lên thịt, tức khắc mùi càng nồng hơn, Chu Hậu Chiếu là đế vương cũng không nhịn được mà không ngừng nuốt nước miếng, cổ họng mấp máy lên xuống, đám người Cốc Đại Dụng Mã Vĩnh Thành cũng thèm nhỏ dãi, nóng lòng muốn thử.