Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 461 - Chương 492: Đấu Võ Miệng Trên Kim Điện

Chương 492: Đấu võ miệng trên kim điện

Sau khi Hỏa hậu gần được, Tần Kham cúi đầu nhìn tác phẩm của mình, hơi nhíu mày.

Tay nghề Đời trước đã thành thạo, đời này làm lại phát giác hơi ngượng tay, tác phẩm có chút không được tận ý người.

Thuận tay đưa ra một xâu thịt, Chu Hậu Chiếu vội vàng vươn tay ra muốn tiếp, thái giám tổng quản ngự thiện phòng cách đó không xa lo tới mức giậm chân bình bịch nhưng lại không dám tiến lên ngăn cản, theo quy củ, thứ hoàng đế ăn phải do hoạn quan phía dưới ăn trước để thử độc, sau khi xác định không có vấn đề mới trình lên, nhưng hôm nay... Tần Hầu gia tự mình làm bếp trưởng, bệ hạ là người đầu tiên ăn thứ, nếu trong đây có vấn đề gì, một vạn cái mạng ghẻ cũng không đủ bù.

Chu Hậu Chiếu lại không hề cố kỵ, nhận lấy xâu thịt gặm lấy gặm để, Tần Kham cũng cầm một xâu, quân thần hai người vừa uống rượu vừa ăn thịt nướng, Chu Hậu Chiếu vừa ăn vừa khen không thôi.

"Ngon! Cách ăn này rất mới mẻ, trẫm nghe nói đám phiên bang như Hồi Hột tộc ăn gì cũng ăn như thế này, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng được thưởng thức, ngon! Tần Kham, ngươi không ngờ biết món này, sao không lấy ra sớm?"

Tần Kham cười khổ nói: "Thịt xiên rất bình thường mà thôi, có phải là thứ gì ngon lắm đâu, thần nào dám bêu xấu?"

Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Ngươi quá khiêm tốn rồi, thế này sao phải là, bêu xấu rõ ràng là hiến vật quý mà, nhìn xem đám chó già ngự thiện phòng cả ngày cho trẫm ăn cái gì, quả thực là chả khác nào cám lợn, bọn họ mới gọi là bêu xấu thực sự."

Thái giám tổng quản Ngự thiện phòng từ xa nghe thấy câu này, không khỏi cả người run lên, rầm một cái quỳ xuống thỉnh tội với Chu Hậu Chiếu.

Quân thần hai người uống rượu ăn thịt xiên, Mã Vĩnh Thành Cốc Đại Dụng thì sớm không chịu nổi, ăn hết thịt xiên thì không nói, dứt khoát cũng học theo cách vừa rồi của Tần Kham, tự mình động thủ nướng thịt.

Rượu vàng vào miệng thì mềm, nhưng rất ngấm, Chu Hậu Chiếu trong lòng không vui, uống hết ly này tới ly khác, Tần Kham có lòng muốn khuyên, nhưng lời nói tới miệng lại nuốt xuống.

Thôi, vốn đã là người đáng thương, nếu ngay cả say được không được say, nhân sinh sống còn có ý nghĩ gì?

Không lâu sau, mặt Chu Hậu Chiếu đỏ ửng, hai mắt cũng lờ đờ không vẽ chuẩn tiêu cự, người lảo đảo như sắp ngã, Trương Vĩnh cuống quít vươn tay ra dìu, lại bị Chu Hậu Chiếu một cước đá văng.

Sau khi ợ một cái thật to, Chu Hậu Chiếu mắt lờ đờ, nhưng trong mắt lại cất giấu vẻ bi thương và sầu khổ.

"Tần Kham, ngươi bảo... Trẫm chuyển nhà tới Báo Phòng có sai không?"

"Bệ hạ, ngươi say rồi."

Chu Hậu Chiếu cúi đầu, nhì rượu trong như hổ phách, một giọt nước mắt rơi vào trong chén.

"Trẫm có cả thiên hạ, nên là người hạnh phúc nhất thiên hạ, không phải sao? Vì sao sau khi phụ hoàng qua đời, trẫm lại tuyệt không cảm thấy hạnh phúc đâu cả?"

Tần Kham lẳng lặng nhìn Chu Hậu Chiếu, hai năm trước đông cung Thái tử hắn mới quen vô câu vô thúc ra sao, tự tại khoái hoạt thế nào, nhưng hiện tại, hắn chỉ nhìn thấy trong một thân xác trẻ tuổi, cất giấu một trái tim sa sút.

"Bệ hạ, trong kiếp phù du, thở dài mà không hiểu vì sao mới là hạnh phúc chân chính."

Là bằng hữu, Tần Kham rất hy vọng Chu Hậu Chiếu cả đời này có thể thật sự thở dài mà không hiểu vì sao.

Thở dài có nghĩa là nếm thử khổ đau, có nghĩa là rất nhiều sự bất lực trong nhân sinh chung quy chỉ có thể nhìn nó mà không thể làm gì.

Chu Hậu Chiếu nên làm thi nhân, làm diệu thủ đánh đàn, thậm chí làm lang trung tha phương, làm tăng nhân thiền tông.. Làm gì cũng tốt hơn là làm hoàng đế, đều khoái hoạt hơn làm hoàng đế.

Tần Kham và Chu Hậu Chiếu uống rượu lại thành ra buồn, cuối cùng Chu Hậu Chiếu say mèm được đỡ về trong điện.

Tần Kham đạp ánh trăng sáng trong, lẳng lặng ra khỏi Báo Phòng, bốn phía không tiếng động, vạn tướng sĩ của ngự mã giám phân tán chung quanh Báo Phòng thủ vệ Chu Hậu Chiếu, bóng người lay động dưới bóng đêm.

Tần Kham khoanh tay mà đi, tướng sĩ đi tuần từ phía trước đi tới đều án đao khom người thi lễ với Tần Kham. Tần Kham gật đầu, đi vài bước bỗng nhiên dừng lại.

Hữu phó Đô Ngự Sử Trương Càn bị ám sát chết trong nhà, lăng mộ của cha mẹ Lưu Cẩn xây thành quy cách đế vương, này chuyện này khiến cả kinh sư xôn xao, vì sao hôm nay đế vương lại không nhắc tới một chữ? Hắn là không biết hay là không muốn nhắc tới?

Tần Kham lộ ra nụ cười thản nhiên.

Ai nói hoàng đế chỉ là thiếu niên lang vô tri?

Thiếu niên lang sớm đã trưởng thành rồi.

Đinh Thuận chờ ở ngoài Báo Phòng, thấy Tần Kham đi ra, Đinh Thuận vội vàng chạy tới đón, hạ thấp giọng nói: "Hầu gia, An Hóa vương phản rồi!"

Tần Kham gật gật đầu: "Tính ngày thì cũng nên phản rồi, là chuyện mấy ngày trước?"

"Nửa tháng trước, An Hóa vương tụ tập tam vệ của vương phủ. Giết hết quan viên thành An Hóa, sau đó Ninh Hạ Đô Ti Chỉ huy sứ Chu Ngang cũng đồng thời khởi binh làm phản, phản quân tấn công Phủ Khánh dương, giết Ninh Hạ Tổng binh Khương Hán, thái giám Trấn thủ Lý Tăng, tuần phủ tuần phủ An Duy Học. Hai tốp phản quân hợp làm một, tổng cộng tám vạn người, hơn hai mươi thành trì của tam biên Cam Thiểm Ninh đã rơi vào tay địch. Chắc sắp đánh tới Sơn Tây rồi."

" Quân báo tới kinh thành đến đâu rồi?"

Đinh Thuận cười nói: "Hầu gia sớm đã có kế hoạch, chúng ta vận dụng quân dịch của Cẩm Y vệ, đoạn từ Sơn Tây đến Bắc Trực Đãi đều do Cẩm Y vệ phi cáp truyền tin, so với người báo tin vào kinh thành thì nhanh hơn một bước, hiện giờ dịch tốt báo tin chắc sắp tới phủ Chân Định, ngày mai là có thể vào kinh."

Đinh Thuận dừng một chút, nói: "Nhưng thuộc hạ nghe nói, ngày mai bệ hạ sẽ thị triều, vây cánh của Lưu Cẩn sẽ dùng một kích sắc bén nhất đối với Hầu gia."

Tần Kham cười lạnh lùng: "Ngày mai bản hầu cũng vào triều. Ta cũng muốn kiến thức một chút, xem những hoạn đảng này cho ta một kích sắc bén nhất như thế nào."

Sau năm ngày bãi triều, Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng lâm thị tảo triều.

Gần đây kinh sư náo nhiệt tưng bừng, khẩu vị của các đại thần cuối cùng cũng không chỉ phải có một kiểu. Thế là tiếng hô muôn miệng một lời án Trương Càn bị ám sát dần dần yếu đi.

Sinh mệnh chưa ngừng, chiến đấu không ngừng. Những chuyện xảy ra gần đây ở kinh sư đều có liên quan tới hai vị đại gian nịnh nổi danh. Nếu không hạch tội, giết một xử một thì sao phải với lê dân thương?

Giờ dần, trước cửa Thừa Thiên tràn ngập một cỗ không khí áp lực gần như khiến người ta hít thở không thông, các đại thần ai nấy trầm mặc, không còn hứng thú túm năm tụm bảy cao giọng đàm tiếu như xưa nữa.

Đám trọng thần Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, Trương Thăng, Vương Ngao tụ lại với nhau, trong trầm mặc lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Khi tiếng Chung cổ ti vào triều vang lên, từ xa một cỗ kiệu quan từ từ đi tới, kiệu phu vén rèm, Tần Kham mặc áo mãng bào chậm rãi từ trong kiệu đi ra, thản nhiên đón ánh mắt ghen ghét cừu thị từ bốn phương tám hướng, thản nhiên như lững thững đi trong sân vắng.

"Hừ!"

Lễ bộ cấp sự trung Trịnh Đích đi đến trước mặt Tần Kham, mặt hiện lên vẻ giận dữ hừ một tiếng thật mạnh.

Một tiếng hừ này rất là cần thiết, ngày sau cũng chín là vốn chính trị không sợ quyền quý, dám dũng cảm đấu tranh của Trịnh Đích.

Cước bộ Tần Kham khựng lại, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên hiện ra mấy phần căm ghét, lại chẳng buồn để ý tới, Trịnh Đích tay phải bịt mũi vòng qua, giống như vừa rồi có người ở trước mặt hắn thả mấy cái rắm làm hắn không ngửi nổi.

Hai người lặng lẽ quá chiêu, lại dẫn tới tiếng che miệng cười trộm của mấy vị đại thần.

Trịnh Đích mặt già xấu hổ quá, lập tức giận dữ nói: "Khinh người quá đáng."

Đang định bước lên mắng chửi thẳng mặt tên gian nịnh quốc triều thì tiếng Chung cổ ti vang lên, đã đến giờ bách quan vào triều.

Chu Hậu Chiếu say cả một đêm đi vào kim điện lại thần thái rạng rỡ, không hề còn bộ dạng say rượu, mắt lộ ra sinh cơ bừng bừng, chậm rãi nhìn quét quần thần, dừng lại một chút trên người Tần Kham, khóe miệng phác ra một nụ cười.

Sau khi Quần thần sơn hô vạn tuế, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên giơ tay ngăn đại thần đang muốn ra khỏi hàng tấu sự, cười nói: "Các khanh dừng tấu sự vội, có chuyện trẫm mà hỏi, hôm qua trẫm nghe nói ti lễ giám Lưu Cẩn xây mộ quá giới hạn cho cha mẹ, việc này không biết là thật hay giả?"

Nội các Đại học sĩ Tiêu Phương ra khỏi hàng trầm giọng nói: "Bệ hạ, việc này kinh sư đã truyền rầm rộ, chúng thần cũng đều có nghe nói, để không oan không sót, nội các đã hạ lệnh hỏi tri phủ Hà Gian, chắc mai là có tin tức truyền về... Có điều lão thần cũng cảm thấy, Lưu công công không thể làm ra chuyện to gan lớn mật như vậy, Lưu công công nắm ti lễ giám hai năm, vũ sự trong ngoài đều lo liệu thỏa đáng, đáng để tán dương, có thể thấy được một mảng trung tâm chân thành đối với bệ hạ, huống chi Lưu công công là cung nhân, nếu nói hắn tự dưng xây mộ của cha mẹ mình theo quy cách đế vương, lão thần ngàn vạn lần không tin."

Tiêu Phương dừng một chút, như có thâm ý tiếp tục nói: ".... Lưu công công từ lúc nắm ti lễ giám tới nay sửa cũ thành mới, ra sức trừ tệ đoan, đắc tội với tiểu nhân tất nhiên không ít, cái này chỉ sợ là có người cố ý bôi nhọ Lưu công công, đẻ lý gián tình cảm quân thần với bệ hạ, điểm đáng ngờ trong điểm đáng ngờ rất nhiều, xin bệ hạ minh sát."

Tiêu Phương vừa dứt lời, trong hàng lập tức không hề thiếu tiếng hừ thật mạnh của các đại thần.

Nếu nói trong lịch đại nội các Đại Minh bị triều thần thóa mạ nhất, trừ "Ba các lão giấy" thời hiến Tông ra, thì thuộc về Tiêu Phương ôm đùi hoạn quan mà thăng quan vị cực nhân thần này, thường ngày hắn còn bảo trì khoảng cách với Lưu Cẩn, hôm nay lại chẳng biết xấu hổ biện giải cho quyền hoạn, mặt mũi ghê tởm như vậy, quả thực là bại hoại trong quan lại.

Các đại thần Phía dưới nhao nhao nghị luận, trên mặt Chu Hậu Chiếu lại rất nhanh hiện lên một tia khó chịu.

Bất luận việc này là thật hay giả, hắn vốn đã sinh ra một vết nứt với Lưu Cẩn, trong lòng lúc này cái vết nứt đó như càng nứt rộng ra.

Bởi vì không có chứng cớ, cho nên trong lòng Chu Hậu Chiếu chỉ là ngờ vực vô căn cứ, nhưng mà ngờ vực vô căn cứ thì cũng là ngờ vực vô căn cứ, ngay cả bản thân Chu Hậu Chiếu cũng nhận thấy được, ân sủng đối với Lưu Cẩn ngày xưa, hiện giờ đang chậm rãi nhạt dần.

" Nếu phủ Hà Gian chưa có tin tức hồi báo, việc này tạm thời gác lại, đợi ngày sau lại tra." Chu Hậu Chiếu thản nhiên nói: "Các khanh còn có việc gì muốn tấu không?"

"Có việc!" Trong hàng truyền đến một đạo thanh âm rất đột ngột.

"Thần, Lễ bộ cấp sự trung Trịnh Đích, tố Sơn Âm Hầu Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham trước diệt cả nhà Hoa Sưởng, sau ám sát hữu phó Đô Ngự Sử Trương Cán, hai án đã có bằng chứng như núi, cầu bệ hạ dương diện ngự thẩm."

Bình Luận (0)
Comment