Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 462 - Chương 493: Đấu Võ Mồm Trên Kim Điện (Trung)

Chương 493: Đấu võ mồm trên kim điện (trung)

Cả điện ồ lên, tiếng nghị luận ong ong không dứt.

Hai án Hoa Sưởng và Trương Càn kinh sư sớm đã có hạch tội, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, ngạc nhiên là, hôm nay hai án mà Trịnh Đích nói đều có "Bằng chứng Như núi", nếu lời hắn nói là thật, triều hội hôm nay sẽ rất náo nhiệt.

Theo câu nói đầy khí phách "Bằng chứng Như núi" này của Trịnh Đích, hô hấp của rất nhiều đại thần bỗng nhiên trở nên nặng nề, trong mắt lấp lánh quang mang hưng phấn tới cực độ.

Nếu thực sự bị Trịnh Đích đưa ra bằng chứng, các đại thần hạch tội Tần Kham không còn là bắn tên không đích, gõ đông đánh tây nữa, đại sự liên quan tới mạng người nếu có chứng cớ thực sự, hôm nay chẳng phải là ngày lật đổ Tần Kham hay sao?

Đương nhiên, Trịnh Đích làm thế nào để lấy ra cái gọi là "Bằng chứng Như núi" cũng không quan trọng, một Lễ bộ cấp sự trung nho nhỏ, đã không có quyền lùng bắt cũng không có thẩm vấn thẩm vấn, nếu nói hắn có thể dựa vào bản sự của chính mình để lấy ra chứng cớ, đánh chết người khác cũng không tin, đương kim ti lễ giám Lưu Cẩn quyền thế ngập trời, một nửa triều thần đã nép dưới cánh hắn, Trịnh Đích đi lại thân thiết với cùng nên đã sớm được xếp vào hoạn đảng, đây là chuyện cả triều đều biết, cái gọi là chứng cớ, tất nhiên tất cả đều là Tây Hán cung cấp, Lưu Cẩn hôm nay sai tên cấp sự trung này ra xung phong, cũng là do cẩn thận.

Trịnh Đích là người bên nào không quan trọng, chứng cớ làm thế nào mà có được cũng không quan trọng, quan trọng là chứng cứ thật sự có thể lật đổ được gian thần.

Hơn trăm ánh mắt trong hàng đồng loạt nhìn về phía Tần Kham.

Tuy rằng lấy làm lạ không biết vì sao hôm nay Tần Kham lại vào triều, nhưng hôm nay hiển nhiên không phải là ngày hoàng đạo của hắn, có lẽ hôm nay chính là ngày rớt đời của tên gian thần xếp ngang hàng với Lưu Cẩn của triều Chính Đức này.

Tần Kham đứng trong hàng vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh tự nhiên, giống như mỗi một câu Trịnh Đích vừa nói chẳng liên quan gì tới hắn, trên mặt không hề nhìn ra một chút bộ dạng thất kinh nào, vẻ mặt bình tĩnh đến muốn đánh này lập tức lại dẫn tới sự nghiến răng nghiến lợi của không ít đại thần.

Chu Hậu Chiếu nghe thấy Trịnh Đích nói "Bằng chứng như núi" thì lập tức hoảng quá, kinh sư mấy ngày nay lời đồn xôn xao, triều hội lần trước còn bởi vì án Hoa Sưởng diệt môn mà cãi nhau với các đại thần, bất luận có chứng cớ hay không, Chu Hậu Chiếu rất chắc chắn hai chuyện này tuyệt đối không phải Tần Kham làm, quen biết lâu như vậy, nếu ngay cả chút tín nhiệm ấy cũng không có thì làm sao xứng là bằng hữu?

Ánh mắt hoang mang của Chu Hậu Chiếu lập tức nhìn về phía Tần Kham, thì thấy khuôn mặt bình tĩnh như không đó của Tần Kham, trong lòng Chu Hậu Chiếu cũng an tâm, ở trong lòng hắn, Tần Kham luôn là không gì không làm được, bất kỳ nguy cơ nào đều có thể giải quyết dễ dàng, lần này chắc Tần Kham cũng có thể ứng đối.

"Điện Phụng Thiên nơi đầu mối triều vụ của quốc sự thiên hạ, dùng để thẩm tra một vụ án giết người mạc danh kỳ diệu, Trịnh Đích, ngươi có biết là ngươi hơi quá đáng hay không? Lễ bộ thượng thư Trương Thăng, thẩm án trên kim điện, có hợp với lễ nghi hay không?"

Cho dù thấy Tần Kham có thể có biện pháp ứng đối, Chu Hậu Chiếu vẫn muốn áp chế chuyện này.

Trương Thăng còn chưa kịp ra khỏi hàng trả lời thì đã thấy Tần Kham bước ra, mỉm cười khom người nói: "Bệ hạ, thị phi trắng đen, không biện giải thì không rõ được, huyết án của vị đại nhân vị đại nhân Hoa Sưởng và Trương Càn phải tra rõ, mà oan khuất thần phải gánh chịu cũng không thể không rửa sạch, thần xin bệ hạ cho bệ hạ ngoại lệ, hôm nay ở trên kim điện này thẩm tra rõ ràng hai vụ án, nếu Trịnh đại nhân thực sự có thể lấy ra bằng chứng như núi, chứng minh là thần gây ra huyết án, thần nguyện ngửa cổ chờ chém, dùng mạng đổi mạng, nếu sự thật chứng minh thần không phải là hung phạm..."

Tần Kham dừng một chút, tươi cười nhìn về phía Trịnh Đích, nhưng trong mắt lại bắn ra hai đạo hàn quang sắc bén như đao phong.

"Nếu thần không phải là hung phạm, thần cũng không có yêu cầu gì, Đại Minh ta luật pháp sâm nghiêm, người vu cáo, tội hắn là phản toạ tin rằng bệ hạ và các vị đại nhân trong điện sẽ làm chủ cho thần."

Chúng thần đều rùng mình sợ hãi.

Triều hội Hôm nay vừa mở mànđã là cục diện không chết không ngừng, Tần Kham vừa nói, nếu chứng cớ của Trịnh Đích có thể chứng minh hắn quả thật là hung phạm, Tần Kham dùng mạng đổi mạng, nếu như không phải thì chính là Trịnh Đích vu cáo, luật pháp Đại Minh quả thật có một điều như vậy, "kẻ vu cáo sẽ bị phản tọa", ý là, vu cáo người khác tội danh gì, như vậy tội danh này sẽ do người vu cáo gánh vác toàn bộ, nếu vu cáo người khác là kẻ trộm, người vu cáo sẽ bị đánh bốn mươi hèo, sau khi gia nửa năm thì sung quân, nếu vu cáo người khác giết người... kẻ vu cáo trừ bị trói lại lôi ra đạo trường chém đầu ra, đại thể là không có kết cục khác.

Tần Kham rất ít tham gia triều hội, hôm nay lại ngữ xuất kinh người, không ít đại thần ngơ ngác nhìn nhau, chẳng trách trên phố phường kinh sư đều nói người này là hung thần thác thế, sát tinh hạ phàm, lời ấy quả nhiên không giả, cái miệng này chính là muốn giết người, đúng là người trẻ tuổi ngoan độc!

Trịnh Đích đứng trong điện sắc mặt hết xanh lại đỏ, hắn không ngờ Tần Kham lại có gan chủ động yêu cầu ngự thẩm ngay trên kim điện, hơn nữa vừa mở miệng đã dồn mình vào tuyệt lộ, tuy nói chứng cớ hắn phụng lệnh Lưu Cẩn đưa ra tám chín phần mười có thể chứng minh Tần Kham giết người, nhưng hắn lại căn bản không muốn vì chuyện này mà đem mạng ra cược.

Nhưng mà lúc này tên đã lên dây, nước đổ khó hốt, đề tài vốn là hắn khơi ra, Trịnh Đích có không tình nguyện tới mấy thì ở trước mặt hoàng thượng và đại thần cả điện sao có thể gây trò cười?

"Tốt, bản quan nếu vu cáo ngươi, nguyện chịu tội phản toạ." Trịnh Đích cắn răng nói.

Chu Hậu Chiếu nghe thấy ngữ khí vừa bình tĩnh lại vừa chắc chắn của Tần Kham, tâm tình càng thoải mái hơn, lập tức mở miệng nói: "Như vậy, triều hội hôm nay không nghị quốc sự, trước tiên thẩm hai vụ án này rồi nói sau, quan viên của ba ti hình bộ, Đại Lý tự, Đô Sát viện đều ở đây, thị phi tắng đen cứ thẩ là biết."

Trịnh Đích hừ một tiếng, nói: "Bệ hạ, một cả nhà Hoa Sưởng bị giết tuy rằng Tần Kham làm rất sạch sẽ gọn gàng, không lưu lại dấu vết gì, nhưng vẫn khó tránh khỏi sơ suất, Tần Kham, ngươi không ngờ đêm đó mặc dù tàn sát cả nhà Hoa phủ, nhưng vẫn bỏ sót một gia phó của Hoa phủ chứ? Hắn đêm đó trốn ở giếng nước bên trong phủ tránh được một kiếp, hôm nay đang đợi ở ngoài cửa Thừa Thiên, Tần Kham, có gan đối chất với hắn không?"

Tần Kham cười nói: "Tốt, đối chất thì đối chất."

Chu Hậu Chiếu đã chắc chắn Tần Kham có biện pháp ứng phó, sớm đã không còn lo lắng, thấy hôm nay trên điện có trò vui như vậy, vẻ mặt Chu Hậu Chiếu cũng dần dần trở nên hưng phấn.

"Tốt, mau dẫn nhân chứng vào điện."

Không lâu sau, đại hán tướng quân dẫn theo một người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi lên điện, người trẻ tuổi mặc áo ngắn màu xám cũ nát, tướng mạo bình thường, thần sắc khẩn trương, co đầu rụt cổ khép nép hết nhìn đông tới nhìn tây.

Đại hán tướng quân dẫn hắn vào trong điện rồi, người trẻ tuổi cũng không dám nhìn Chu Hậu Chiếu, cúi đầu quỳ xuống, dập đầu ba cái bùm bịp, dập rất nghiêm túc, dẫn tới tiếng cười khẽ của các triều thần.

"Thảo... Thảo dân Tạ Tứ, dập đầu với hoàng đế đại lão gia, dập đầu với các vị đại nhân."

Chu Hậu Chiếu nhíu mày nhìn Tạ Tứ, trong lòng không khỏi lại bắt đầu trở nên thấp thỏm, nhìn bộ dạng của người này vừa quê mùa lại vừa trung thực, quả thật giống loại gia phó ngô nghê chưa trải đời, chẳng lẽ hắn thực sự nắm giữ được chứng cớ gì ư?

Trong điện, Trịnh Đích lớn tiếng nói với Tạ Tứ: "Tạ Tứ, hôm nay ở trước mặt hoàng đế bệ hạ Đại Minh và các đại thần, mỗi một câu một chữ mà ngươi nói phải là thật, nếu không tất bị tru di cửu tộc."

Cả người Tạ Tứ run lên, vội vàng dập đầu bồm bộp: "Vâng vâng, tiểu nhân nhất định ăn ngay nói thật, không dám có nửa câu dối trá."

"Tốt, ta hỏi ngươi, ngươi là người phương nào?"

"Tiểu nhân là tạp dịch ở tiền viện phủ Hoa Sưởng."

"Tối ngày mười bốn tháng năm năm Chính Đức thứ hai, ngươi thấy được gì?"

Cả người Tạ Tứ trở nên run rẩy kịch liệt, sắc mặt hết xanh lại đỏ, một lúc sau mới thấp giọng nói: "... Khoảng giờ tý đêm đó, Hoa phủ bỗng nhiên có hơn năm mươi cao thủ xông vào, đầu tiên giết sạch người gác cổng, hộ viện trị thủ tiền viện, rồi lập tức phóng hỏa ở tiền viện, đợi sau khi thế lửa lớn rồi, nội viện Hoa phủ bị kinh động, Hoa đại nhân cùng với gia quyến đều chạy ra xem, đám cao thủ ấy vây họ thừa cơ làm khó, Hoa gia trên dưới hơn hai mươi người toàn bộ bị giết."

Trịnh Đích lơ đãng nhìn về phía Tần Kham, tiếp theo trầm giọng nói: "Ngươi lúc ấy đang ở đâu? Đang làm gì? Vì sao có thể giữ được tính mạng?"

" Khi cao thủ xông vào tiền viện, tiểu nhân đang đi tiểu, nhà xí tiền viện nằm ở góc khuất sườn tây, sau khi nghe thấy tiếng hét thảm trong viện, tiểu nhân sợ hãi, không dám quay về, thế là nằm úp trong một bụ cỏ dưới tường vây, từ xa nhìn nha hoàn, tạp dịch, hộ viện của Hoa phủ ai nấy chết dưới đao đám cao thủ ấy, về sau những người đó giết sạch Hoa phủ từ trên xuống dưới, bắt đầu đi dọc cạnh tường vây tìm cá lọt lưới, tiểu nhân vội vàng bò tới một miệng giếng cũ, leo theo dây giếng trốn vào trong giếng, lúc này mới thoát được một mạng."

Sắc mặt Trịnh Đích càng lãnh liệt: "Ngươi lúc ấy nhìn thấy gì, nghe thấy gì?"

"Tiểu nhân nhìn thấy đám người cầm đầu sau khi giết sạch mọi người thì kéo khăn chùm mặt uống, người đó tuổi chừng ba mươi, râu đen, mặt dài, trên má phải có một vết đao dài, khi nói thì mang theo khẩu âm Giang Nam."

Bình Luận (0)
Comment