Lời này làm rất nhiều các đại thần hiểu rõ Tần Kham đều giật nảy mình, quay sang nhìn chằm chằm Tần Kham.
Khoảng ba mươi tuổi, râu đen, mặt dài, trên mặt có vết sẹo, khẩu âm Giang Nam.. Đây chẳng phải là Lý Nhị, tâm phúc thân tín bên cạnh Tần Hầu gia hay sao?
Trong hàng, ánh mắt Nghiêm Tung bỗng nhiên trở nên lo âu.
Hắn là người trong hội của Tần Kham, chuyện hắn biết nhiều hơn người ngoài nhiều, đêm cả nhà Hoa phủ bị giết, Lý Nhị vừa hay không có ở kinh thành, hắn đang phụng mệnh lệnh của Tần Hầu gia hạ giá thiếp cho Hoa Sưởng, nói cách khác, hiềm nghi của Lý Nhị rất phi thường lớn, người hữu tâm tùy tiện tra một cái là có thể phát hiện manh mối, nếu Lý Nhị có hiềm nghi, hiềm nghi của Tần Hầu gia chẳng phải là sẽ lớn hơn sao? Lý Nhị nếu chưa phụng mệnh, hắn dám giết cả nhà Hoa Sưởng ư?
Trịnh Đích nghe tiếng nghị luận ong ong cả điện, khóe miệng hơi cong lên, lập tức quát: "Trừ tướng mạo của người này ra, ngươi còn nhìn thấy hoặc nghe thấy gì nữa không?"
"Tiểu nhân khi trốn trong giếng còn nghe được hán tử cầm đầu đó nói 'mau dọn dẹp cho sạch, Hầu gia còn đang ở kinh sư chờ tin tức của chúng ta'.."
Chúng thần trong tiếng lặng thing, tiếp theo tiếng nghị luận càng lớn hơn.
Tất cả ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Kham tràn ngập vui sướng khi người khác gặp họa hoặc là đồng tình, tuy nói lời một phía của nhân chứng không thể định tội hắn, nhưng mà Tạ Tứ này nói rất bài bản hẳn hoi, nghe rất sống động, hơn nữa còn là nói ra trên kim điện, nhiều quan văn một lòng cầu trong điện lúc này đã rục rịch, cho dù là Lưu Cẩn vu hãm, Tần Kham muốn lật kèo thế nào? Có nhân chứng rồi, Tây Hán tùy tiện tìm mấy vật chứng có khó chi đâu?
Nếu Tần Kham hôm nay không lấy ra được chứng cớ biện giải, chỉ sợ hôm nay thực sự sẽ té ngã trên kim điện triều đường này rồi.
Sau những lời của Nhân chứng Tạ Tứ, Tần Kham lập tức lâm vào trong tuyệt cảnh, không khí trong điện có chút quái dị, bất luận chính nghĩa thật hay là chính nghĩa giả, các đại thần đều trợn mắt nhìn Tần Kham.
Tạ Tứ nói quá chân thực, lại thêm ngữ khí kinh hoàng đó của hắn, rồi lại vẻ mặt nỗi khiếp sợ như vẫn còn nguyên, và tướng mạo thành thành thật thật, lập tức giành được lòng tin của tất cả đại thần.
Ngay cả Chu Hậu Chiếu trên long ỷ trong lòng cũng lộp bộp, nếu không phải hắn và Tần Kham quen biết đã lâu, biết rõ tính tình của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu thực sự là không tránh được phải hoài nghi chuyện này thật sự là Tần Kham làm.
Trong điện đắc ý nhất không ai bằng Trịnh Đích, thấy tiếng nghị luận ong ong không ngừng trong điện, Trịnh Đích xoay người nhìn Tần Kham, trong mắt tràn ngập vẻ mỉa mai.
"Sơn Âm Hầu chơi lớn quá, vì tiền đồ tốt của hảo hữu Đường Dần, không tiếc giết cả nhà Hoa Sưởng để diệt khẩu, muốn phủ định thiết án năm đó tiên đế đã định ra, ra tay sát phạt quyết đoán gọn gàng, không hổ là hạng người tâm độc thủ lạt, hôm nay trên kim điện, trước mắt bao người, xin hỏi Sơn Âm Hầu còn có gì để nói nữa không?"
Cả điện yên tĩnh, ánh mắt mọi người tập trung trên người Tần Kham.
Tần Kham cười: "Ta quả thật có điều muốn nói."
Trịnh Đích cười lạnh: "Bản quan xin chăm chú lắng nghe."
Tần Kham chậm rãi nói: "Điều ta muốn nói là... Từng câu từng chữ của Tạ Tứ này đều thối hoắc, Tạ Tứ và Trịnh Đích đã phạm vào tội khi quân và vu cáo."
Tươi cười nhìn chằm chằm Trịnh Đích, Tần Kham nói: "Trịnh Đích, hôm nay nếu định ngươi thành tử tội, ta cùng họ với ngươi."
"Ngươi! Tần Kham, ngươi cuồng vọng lắm! Bản quan là mở rộng oan khuất nhân gian, xúc hết bất bình thế gian, tội từ đâu mà có?"
Tần Kham không để ý đến hắn, xoay người lại nhìn chằm chằm gia phó Hoa phủ Tạ Tứ này, ánh mắt sắc én quét tới quét lui trên người hắn, sắc mặt Tạ Tứ trắng bệch, co quắp cúi đầu không nói gì.
Tần Kham mỉm cười chắp tay với Chu Hậu Chiếu: "Bệ hạ, nếu thần có hiềm nghi, trước mặt văn võ cả triều, thần có thể hỏi Tạ Tứ mấy vấn đề hay không?"
Chu Hậu Chiếu hứng trí bừng bừng nói: "Đương nhiên có thể."
Tần Kham nhìn chằm chằm Tạ Tứ đang co quắp bất an, cười nói: "Ngươi tên là Tạ Tứ?"
"Ặc.. Vâng."
"Ngươi nói ngươi là gia phó Hoa phủ, nói vậy chắc rất quen thuộc với tất cả của Hoa phủ chứ?"
"Vâng."
Tần Kham hỏi mấy vấn đề về Hoa phủ, Tạ Tứ há miệng đáp ngay, hiển nhiên quả thật rất quen thuộc với Hoa phủ.
Đám người Lý Đông Dương, Nghiêm Tung càng lúc càng lo lắng.
Tần Kham vẻ mặt vẫn không thay đổi, trầm mặc chốc lát rồi bỗng nhiên nói: "Cẩm Y vệ đang tra xét án Hoa Sưởng diệt môn, mấy ngày nay cũng coi như có hiểu biết thâm hậu về Hoa phủ, Tạ Tứ, ta hỏi ngươi thêm mấy câu, đối chiếu với những gì Cẩm Y vệ nắm được, xem ngươi có nói sai hay không."
"Vị đại nhân này cứ hỏi." Tạ Tứ hiển nhiên lòng tin tràn đầy.
"Cả nhà Hoa Sưởng tổng cộng d bao nhiêu người?"
"Hai mươi bốn người." Tạ Tứ không cần nghĩ ngợi đáp luôn.
"Trong từ đường Hoa gia có bao nhiêu bài vị?"
"Ba mươi cái."
"Hoa Sưởng có mấy phòng thê thiếp?"
"Chính thê một người, thiếp ba người."
" Thiếp thất nhỏ tuổi nhất trên đùi có bớt màu đỏ, là đùi phải hay đùi trái?"
"Trái.... Khụ khụ khụ, cái này là nha hoàn nội viện lúc rảnh miệng nói chuyện tiểu nhân vô tình nghe thấy." Trán Tạ Tứ đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Đám người Tiêu Phương, Lưu Vũ Trong điện mặt có chút tối xầu.
Bọn họ bỗng nhiên nhớ ra, Tần Kham trừ hung danh hiển hách ra, cái lợi hại hơn là thủ đoạn lừa người của hắn, ngay cả Lưu công công cũng nếm không ít trái đắng dưới tay hắn, Tạ Tứ này có thể qua được mấy chiêu dưới tay Tần Kham?
Trong lòng hoạn đảng đã nổi lên dự cảm không ổn.
Nụ cười trên mặt Tần Kham càng lúc càng thịnh, tiếp tục nói: "Xem ra ngươi quả nhiên biết rất rõ về Hoa phủ, ngay cả bớt trên đùi chủ mẫu cũng nắm rõ, HOa đại nhân nếu biết hạ nhân trong phủ hắn kính chủ yêu nghề như vậy, tất nhiên trong lòng thấy an ủi, mỉm cười nơi chín suối."
Chu Hậu Chiếu trên Long ỷ "phì" Một tiếng, rất không nể tình bật cười.
Không ít đại thần dở khóc dở cười, trong lòng mắng thầm một tiếng "Bỡn cợt, xấu xa".
Sắc mặt Tần Kham nghiêm lại, hỏi: "Hoa Sưởng trừ mấy vị thê thiếp này ra, còn bao một vị danh kỹ trong thanh lâu, thường xuyên qua lại hẹn hò, việc này ngươi có biết không?"
Tạ Tứ ngây người một lát, vội vàng lắc đầu: "Vị đại nhân này, việc này tiểu nhân không biết."
" Nhị tiểu thư Hoa gia năm mười lăm tuổi đã thầm đính ước với một vị tú tài của huyện, việc này ngươi có biết không?"
Sắc mặt Tạ Tứ có chút trắng bệch: "Tiểu nhân cũng không biết."
Tần Kham thở dài: "Còn tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết chứ, thì ra cũng có cái không biết. Ta thực sự hoài nghi ngươi rốt cuộc có phải người của Hoa phủ hay không đấy."
Tạ Tứ vội vàng nói: "Đại nhân, tiểu nhân quả thật là người của Hoa phủ, đã làm công ở trong phủ bốn năm, hàng xóm gần xa của Hoa phủ đều có thể làm chứng."
"Tốt lắm, ta hỏi ngươi mấy vấn đề đơn giản, ngươi phải trả lời thật nhanh, nếu có chút do dự, tất nhiên là giả mạo, trên kim điện, trước mặt hoàng thượng và rất nhiều đại thần, ngươi nếu dám khi quân, tất tru cửu tộc ngươi." Tần Kham thanh sắc câu lệ quát lên, một cỗ khí thế thượng vị giả lâu ngày dưỡng thành đột nhiên mà phát.
Tạ Tứ sợ tới mức cả người run lên, dập đầu không thôi: "Tiểu nhân nhất định ăn ngay nói thật, tuyệt đối không dám khi quân."
Tần Kham đẩy nhanh tốc độ, hỏi như pháo liên châu: "Hoa Sưởng có mấy nhi tử, mấy nữ nhi?"
"Ba trai, hai gái, đêm đó bị giết toàn bộ."
"Tiền viện Hoa phủ có mấy cây hòe."
"Bốn cây, nhưng không phải cây hòe, mà là cây bạch quả." Tạ Tứ bị Tần Kham dọa, bất giác bị tiết tấu nhanh của Tần Kham dắt mũi, tốc độ trả lời cũng rất nhanh.
"Người gác cổng Hoa phủ họ gì?"
"Họ Tạ, là Nhị thúc của tiểu nhân."
"Cái giết mà ngươi trốn nằm ở phướng nào của tiền viện?"
"Đông nam."
"Tây Hán cho ngươi bao nhiêu bạc để nói chứng cứ giả."
"Một ngàn lượng..." Tạ Tứ không cần nghĩ ngợi thốt ra ngay, rồi lập tức che miệng lại, hai mắt hoảng sợ trợn to, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch giống như người chết.
Cả điện lặng ngắt, mọi người ngừng thở.
Trên mặt Chu Hậu Chiếu trước tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận, tiếp theo cảm giác vui mừng dần dần bay lên đuôi lông mày.
Trong kim điện kim rơi cũng có thể nghe tiếng, không biết yên lặng mất bao lâu, bỗng nhiên bùm một tiếng, Trịnh Đích mặt như màu đất, mồi hôi đầm đìa, nằm bẹp trên đất, cả người run rẩy như bị sốt rét.
Nháy mắt đã lật kèo!
Một gian nịnh bị vạn người đố kỵ, một quyền thần ngay cả Lưu Cẩn của không thể không sợ hãi ba phần, mấy lần đối mặt với tình thế sinh tử nguy hiểm vẫn thoải mái vượt qua, người như vậy, sao có thể là người tầm thường?
Đón ánh mắt hoặc thất vọng hoặc vui sướng của quần thần trong điện, Tần Kham chẳng mừng cho mình cũng chẳng buồn cho người, chắp tay với Chu Hậu Chiếu, thản nhiên nói: "Bệ hạ, những gì thần muốn hỏi đã hỏi xong rồi, công đạo tự ở lòng người."
Cả điện không ai phản bác.
Trịnh Đích đang nằm bẹp trên đất bỗng nhiên nhảy dựng lên, giống như tóm được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, hét to: "Chậm đã! Án Trương Càn bị ám át, ta có nhân chứng vật chứng."
Tần Kham thở dài, xoay người đi về trong hàng, chẳng buồn để ý tới hắn.
Tất cả đại thần nhìn Trịnh Đích, ánh mắt có đồng tình cũng có khinh bỉ.
Đã chứng minh được Tần Kham không phải là hung phạm giết Hoa Sưởng, giết Trương Càn lại càng không thể, ai sẽ vì một án tử mà minh căn bản không làm mà vọng sát đại thần, để lưu lại thóp cho người ta nắm? Hai vụ án này kỳ thật chỉ là một, nhân quả mà thôi.
Rầm!
Chu Hậu Chiếu vỗ bàn đứng lên, giận dữ chỉ vào trong điện: "Đại hán tướng quân đâu? Lôi phạm nhân Trịnh Đích, Tạ Tứ vào chiếu ngục, Cẩm Y vệ nghiêm thẩm! Kẻ nào đứng sau lưng chung, lôi ra hết cho trẫm."