Lưu Cẩn chuẩn bị rất đầy đủ, nhân chứng vật chứng đều có, đặc biệt là án Trương Càn, lại ngụy tạo rất nhiều chứng cớ không thể phủ định không thể biện giải, cho nên Trịnh Đích mới có gan ở trên kim điện nói ra bốn chữ "Bằng chứng như núi", theo kế hoạch của đám người Tiêu Phương, bọn họ đặt trọng tâm vào chứng cớ vụ án Trương Càn, đưa ra chứng cớ rồi kích động đám quan lại dùng chính nghĩa để tự xưng cùng nhau tấn công, bệ hạ cho dù che chở Tần Kham tới mấy cũng không thể ngăn được miệng của nhiều người, cho dù không bắt hắn vào ngục, tước tước bãi quan là không thể tránh được, một người bị tước tước bãi quan, Lưu Cẩn muốn khiến hắn chết không phải là quá dễ dàng hay sao?
Án Hoa Sưởng diệt môn chỉ là đồ ăn khai vị trước đại tiệc, chỉ để làm nền mà thôi.
Chẳng ai ngờ rằng, cái nền này lại làm hỏng việc.
Tạ Tứ quả thật là gia phó của Hoa phủ, đêm đó Tây Hán diệt cả nhà Hoa Sưởng, cố ý lưu lại mạng của Tạ Tứ, để hôm nay đối phó Tần Kham, đây là nhân chứng hàng thật giá thật, chẳng ai ngờ trên kim điện lại bị bị Tần Kham nói mấy câu lừa làm bẫy?
Nếu giống như quân bài domino, một lá bài đổ, tất cả lá bài trong khoảnh khắc cũng đổ hết, màn diễn chính phía sau chưa kịp ra đã liền bị phủ quyết toàn bộ.
Theo Trịnh Đích mặt cắt không còn hột máu bị đại hán tướng quân thô lỗ giật mũ ô sa cởi áo quan kéo ra ngoài điện, các đại thần trong kim điện hoàn toàn rối loạn, không ít các ngôn quan đang rục rịch chuẩn bị mượn cơ hội này hạch tội Tần Kham sáng suốt lựa chọn rụt chân.
Lúc này tình thế biến đổi nhanh, lại đi ra hạch tội thì thuần túy là muốn chết.
Trong hàng, nội các Đại học sĩ Tiêu Phương, Binh bộ thượng thư Lưu Vũ nhìn nhau, trong mắt đều thể hiện vẻ không cam lòng, cùng với một tia ý sợ hãi.
Tần Kham nhìn chằm chằm bóng dáng thất hồn lạc phách của Trịnh Đích cười mà không nói, trong mắt lại bắn ra hàn quang.
kéo ngã Trịnh Đích cũng không tính là thành tựu gì, tìm hiểu nguồn gốc mới là điều hắn phải làm, người sau lưng Trịnh Đích có thể bắt được tên nào hay tên đó, phàm là người chiếu ngục chiếu ngục, Tần Kham muốn từ trong miệng hắn moi được gì, trước giờ chưa từng không thành công.
Chu Hậu Chiếu ngồi trên long ỷ tức giận đến mức thở hồng hộc, cho dù hắn có ngu ngốc hồ đồ tới mấy, một màn trên triều hội hôm nay cũng khiến hắn hiểu được, đây là có người ở phía sau muốn dồn Tần Kham vào chỗ chết, may mà Tần Kham thông minh phá được tình thế nguy hiểm, nếu không triều thần cùng nhau tấn công, khi đó dù hắn là hoàng đế cũng chỉ sợ không bảo vệ được Tần Kham.
Tra! Nhất định phải tra! Tra ra cỗ nghịch lưu này, tra ra trận yêu phong này!
Chu Hậu Chiếu trong dáy lòng thầm hạ quyết định.
Trong điện các đại thần vẫn nhao nhao nghị luận, một tiếng bước chân vội vàng từ ngoài điện truyền đến.
"Báo Cam Túc tám trăm dặm cấp báo."
Chu Hậu Chiếu nhíu mày, trầm giọng nói: "Tuyên!"
Một dịch tốt phong trần mệt mỏi quỳ ở ngoài cửa điện, người vì bôn ba lâu ngày mệt nhọc mà lảo đảo muốn ngã, hai tay dính đầy bụi đất đang cầm một hòm thư gắn xi đỏ.
"Cam Túc tám trăm dặm cấp báo, An Hóa Quận vương Chu Trí Phiên giết quan mưu phản. Hiệp đồng với Ninh Hạ Đô Ti Chỉ huy sứ Chu Ngang, trong mười ngày nội hơn mười tòa thành trì Cam Túc Thiểm Tây, người theo bọn phản nghịch tới mười vạn."
Triều thần xôn xao!
Cho dù Chu Hậu Chiếu sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị những số liệu này làm cho giật mình bật dậy khỏi long ỷ.
" Nghịch tặc giỏi lắm, quả nhiên phản rồi." Chu Hậu Chiếu nghiến răng nói.
Các đại thần sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi thì đều phẫn nộ bước ra khỏi hàng.
"An Hóa vương vô quân vô phụ, tội đáng tru diệt."
"Cầu bệ hạ tốc phát vương sư. Tây tiến bình định!"
"..."
Quan Đại Minh không phải là không ra gì, bọn họ thường ngày nội đấu, tham ô, nhận hiếu kính, Mắng chửi thậm chí đánh nhau, những chuyện xã hội đen làm bọn họ đều làm, thoạt nhìn thì giống như là một đám đám ô hợp, nhưng mà khi giang sơn xã tắc thực sự có nguy nan, không thiếu hạng người anh dũng đứng ra. Ít nhất thì ở trước thời Chính Đức là như vậy.
Nhóm người này chống đỡ giang sơn Đại Minh gần ba trăm năm, giờ này khắc này, Bọn họ lại đứng ra.
Hai vụ án Hoa Sưởng và Trương Càn vừa rồi trên điện đã bị mọi người ném lên chín tầng mây, lúc này trong điện chỉ vang vọng cùng một thanh âm.
Bình định!
Diệt tặc!
Chu Hậu Chiếu nghiêm mặt, đứng lên chậm rãi nhìn chung quanh trong điện, cảm xúc kích động trào dâng của các đại thần dần dần bình phục.
"Tan triều! Tuyên ba vị Đại học sĩ nội các, Binh bộ thượng thư Lưu Vũ, Sơn Âm Hầu Tần Kham..." Chu Hậu Chiếu dừng một chút, nghĩ đến vừa rồi người tên là Tạ Tứ chính miệng nói Tây Hán mua chuộc hắn, ám ảnh trong lòng Chu Hậu Chiếu càng nặng, suy nghĩ hồi lâu rồi vẫn bổ sung: "... Cả ti lễ giám Lưu Cẩn, sau giờ ngọ tới Báo Phòng yết kiến."
Trong Ti lễ giám.
Lưu Cẩn đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng đi đến mép cửa, nhìn về phía cuối hành lang gấp khúc trống rỗng bên ngoài, sau đó lại xoay người đi qua đi lại.
Triều hội Hôm nay, lấy Trịnh Đích dẫn đầu, Lưu Vũ, Trương Thải, Tiêu Phương là quân là chủ lực, phát động triều thần cho Tần Kham một kích sắc bén, nếu không có gì ngoài ý muốn, lúc này Tần Kham chắc đã bị bắt vào chiếu ngục, hoạn quan trực ngoài điện Phụng Thiên cũng nên đưa tin tức ra rồi, nhưng vì sao triều hội đã qua hai canh giờ, lại vẫn không có bất kỳ tin tức nào truyền tới?
Trán Lưu Cẩn đã dần dần túa mồ hôi, hắn có một loại dự cảm xấu, hôm nay, chỉ sợ lại có biến cố.
Thôi diễn đi thôi diễn lại đủ loại mưu đồ hôm nay nhằm vào Tần Kham, Lưu Cẩn không thể nào tính được ra sơ hở của mưu đồ là ở đâu.
Cái gọi là "Sắc bén một kích", chẳng lẽ chỉ là nực cười?
Ngoài Hành lang gấp khúc truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Lưu Cẩn đứng bật dậy, ánh mắt lộ ra vẻ bức thiết.
Một tiểu hoạn quan cầm phất trần đi vào ti lễ giám.
"Lão tổ tông, không ổn rồi, lời chứng của Tạ Tứ bị Tần Kham phủ định, đã bị bệ hạ tự mình hạ chỉ bắt vào chiếu ngục, Trịnh Đích cũng vào ngục rồi, lần này chúng ta không lật đổ được Tần Kham."
Cả người Lưu Cẩn run lên, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.
"Tạ Tứ để lộ sơ hở như thế nào?"
"Tạ Tứ bị Tần Kham hỏi hai ba cầu là lộ ra chuyện Tây Hán mua chuộc hắn."
Bùm !
Lưu Cẩn vỗ bàn, rít lên: "Cái đồ thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa! Sớm biết như vậy, lúc trước nên chó gà không tha đối với Hoa phủ, lưu lại tai họa như vậy ngược lại khiến Tạp gia gặp xui xẻo."
Vừa nghĩ tới phản ứng của Chu Hậu Chiếu sau khi Tạ Tứ ở trước mặt đại thần cả triều chính miệng thừa nhận Tây Hán mua chuộc hắn, tim Lưu Cẩn đập nhanh, mồ hôi trán đổ cuồn cuộn.
Sau hôm nay, trong lòng bệ hạ sẽ nhìn hắn như thế nào? Thánh quyến Lưu Cẩn hắn duy trì mười năm liệu có còn không?
Trong nhất thời, Lưu Cẩn tâm loạn như ma.
"Lão tổ tông, còn chuyện nữa. An Hóa vương phản rồi, bệ hạ lệnh cho ngài và nội các Đại học sĩ, còn có Binh bộ thượng thư cùng với Tần Kham sau giờ ngọ tới Báo Phòng yết kiến."
Lưu Cẩn không yên lòng gật gật đầu.
Hắn đang lo chuyện thánh quyến, đâu còn tâm tư quan tâm tới một phiên vương ở ngoài xa ngàn dặm nổi loạn?
Sau khi Chu Hậu Chiếu chuyển tới Báo Phòng, nơi đại thần yết kiến đã không còn là hoàng cung, mà là Báo Phòng ở Thái dịch trì cửa tây hoa kinh sư, bất kể quốc sự lớn nhỏ đều từ Báo Phòng mà quyết, bao gồm cả ti lễ giám của Lưu Cẩn cũng chuẩn bị chuyển tới Báo Phòng làm việc, điều này mang đến sự bất tiện rất lớn cho các đại thần. Sáng sớm trời chưa sáng trước tiên phải vào điện Phụng Thiên hoàng cung tảo triều, triều hội xong nếu có việc thì phải một mình yết kiến hoàng đế, hoặc nội các có phiếu nghĩ trình ti lễ giám, còn phải ngồi xe ngựa từ hoàng cung chạy đến cửa Tây Hoa.
Nhưng mà một gốc độc đinh trong ngàn khoảnh của lão Chu gia có tính tình như vậy, các đại thần còn biết làm sao?
Bịt mũi mà nhịn đi.
Buổi trưa, ba vị Đại học sĩ Nội các và Binh bộ thượng thư Lưu Vũ đã tới Báo Phòng yết kiến Chu Hậu Chiếu trước, rất khéo là xe ngựa của Tần Kham và Lưu Cẩn đồng thời tới trước đại môn Báo Phòng.
Hai người đồng thời xuống xe, đứng đối diện nhìn nhau, thật mạnh hừ thật mạnh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tần Hầu gia đã lâu không gặp, gần đây Tạp gia nghe nói Hầu gia bị rất nhiều phiền toái quấn lấy thân, Hầu gia nên bảo trọng giữ mình."
Tần Kham cũng cười nói: "Đa tạ Lưu công công lo lắng. Phiền toái của chúng ta đều không ít, cùng cố gắng thôi."
Lưu Cẩn ngẩn người: "Tạp gia có phiền toái gì đâu?"
Tần Kham nháy mắt mấy cái, cười nói: "Phiền toái của ta đã qua rồi, phiền toái của Lưu công công thì sắp tới. Có tin không?"
Lưu Cẩn cười lạnh: "Tạp gia sống thái bình an ổn, không thích chủ động dính vào phiền toái như Hầu gia đâu."
Tần Kham thở dài: "Bản thân đắc tội với tất cả người trong thiên hạ, không ngờ không biết xấu hổ nói mình 'Thái bình an ổn', thái giám không mọc được râu chỉ sợ là không liên quan tới bị thiến, mà đại thể là do da mặt quá dầy."
Hai người ánh mắt chạm nhau, ở trong không khí va chạm tới tóe lửa.
Cửa hông Báo Phòng từ từ mở ra. Lưu Cẩn và Tần Kham sóng vai mà vào.
Trong đầu Lưu Cẩn vẫn đang suy nghĩ phiền toái sắp tới mà Tần Kham vừa nói, không chú ý bậc cửa dưới chân, khi nhấc chân không cẩn thận bị vấp, Tần Kham vươn tay ra định đỡ theo phản xạ, nhưng may phản ứng nhanh nhẹn ngăn loại hành vi ngu xuẩn này của mình lại, thế là tay vươn ra một nửa thì rụt lại, trơ mắt nhìn Lưu Cẩn lảo đảo mấy bước rồi ngã dập mặt.
Tần Kham nhìn hắn một cái với vẻ đồng tình: "Bước dài thế, kẹt trứng à?"
Lưu Cẩn nằm dưới đất rên rỉ.
Lập tức Tần Kham lộ ra ánh mắt xin lỗi: "Ngại quá, ta vũ nhục ngươi rồi, thiếu chút nữa quên mất là ngươi không có trứng để kẹt."
"Tần Kham!" Lưu Cẩn nằm trên đất rít lên.
Tần Kham nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, khoan thai một mình đi về phía chủ điện Báo Phòng.
Hắn và Lưu Cẩn sớm đã xé rách da mặt, mà sinh mệnh của Lưu Cẩn cũng đã tiến vào sụp đổ rồi. Tần Kham chẳng buồn làm chuyện vô ích.
Tần Hầu gia đối với người chết bình thường là không có kiên nhẫn.