Chủ điện Báo Phòng chưa được đặt tên, khi Tần Kham đi vào, đám người Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, Tiêu Phương sớm đã ngồi nói chuyện phiếm với Chu Hậu Chiếu, Binh bộ thượng thư Lưu Vũ ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi Tần Kham.
Tần Kham vừa thi lễ với Chu Hậu Chiếu thì Lưu Cẩn khập khiễng bước vào.
Chu Hậu Chiếu nhìn hắn với vẻ phức tạp: "Lưu Cẩn, ngươi làm sao thế."
Lưu Cẩn cẩn thận quan sát Chu Hậu Chiếu sắc mặt, thấy Chu Hậu Chiếu vẻ mặt không vui không giận, cũng không nhắc tới việc Tây Hán mua chuộc nhân chứng vu hãm Tần Kham, trong lòng Lưu Cẩn càng thấp thỏm, mặt già nức nở nói: "Bệ hạ, lão nô xui xẻo chết mất thôi, khi đi vào không cẩn thận vấp ngã, lúc ấy Tần Hầu gia ở ngay bên cạnh lão nô mà chẳng chịu vươn tay ra đỡ lấy một cái."
Tần Kham chắp tay nói: "Bệ hạ, phản ứng của thần hơi chậm."
Lưu Cẩn giống như vợ trẻ bị ghẻ lạnh vậy, giận dỗi đòi được cưng chiều: "Bệ hạ, lão nô vừa rồi đầu đập rõ mạnh, giống như là ngã tới ngu cả người, ngài nhìn xem, chỗ nào sưng u lên này."
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Lưu công công xin ăn nói cho cẩn thận, đây là vấn đề trình tự, cũng là vấn đề trách nhiệm, không thể nói bậy được, sờ lương tâm mà nói đi, ngươi rốt cuộc là ngã tới ngu người, hay là ngu người nên mới bị ngã." Chu Hậu Chiếu rất nể mặt, mỗi lần đều là hắn cười ra tiếng trước, cũng mặt kệ là cái miệng khắm của Tần Kham tổn hại ai, hắn đều không ngoại lệ cười tới ngửa tới ngửa lui.
Lý Đông Dương. Dương Đình Hòa Trong điện cũng vuốt râu dở khóc dở cười.
Tần Kham này thường tự xưng quân tử, hơn nữa thường ngày diễn xuất ra phong độ cũng cực kỳ giống quân tử, nhưng mà người quen thuộc với hắn đều biết, người này không hề có bất kỳ quan hệ gì với quân tử, không nói các loại chiêu số lừa người của hắn ngược hắn với phong cách rộng lượng của quân tử, chỉ cái miệng thất đức của hắn thôi cũng thường khiến người ta phải nổi giận, lại hoàn toàn đi ngược lại với đạo quân tử.
Lưu Cẩn bị Tần Kham tổn hại tới gân xanh nổi hết lên, sắc mặt hết xanh lại đỏ, phẫn nộ lườm Tần Kham môt lúc, sau khi phát hiện ánh mắt không giết được hắn thì quay đầu lại, vẻ mặt đáng thương nhìn Chu Hậu Chiếu, chỉ tiếc Chu Hậu Chiếu đang cười tới cả người run rẩy, căn bả không hy vọng gì hắn chủ trì công đạo.
Lý Đông Dương cười cười hoà giải: "Được rồi, bệ hạ, hay là thương nghị chính sự đi, quân tình khẩn cấp mà."
Chu Hậu Chiếu nghĩ thấy cũng đúng, hoàng thúc cx tạo phản rồi, hắn còn cười vô tâm vô phế, càng lộ ra giống một hôn quân không hơn không kém.
Sau khi điều chỉnh lại thái độ, Chu Hậu Chiếu ngừng cười, vẻ mặt tức khắc trở nên nghiêm túc.
"An Hóa Quận vương mưu đồ bí mật tạo phản, trước đây Hán Vệ đã bẩm tấy với trẫ rồi, bởi vì điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, trẫm đành phải tạm thời gác lại, không ngờ nghịch tặc này quả thực tạo phản, tên này không diệp, trẫm lấy mặt mũi đâu mà gặp liệt tổ liệt tông? Triều đình bình định như thế nào, xin chư vị tiên sinh dạy trẫm."
Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa có chút hài lòng với thái độ đối với Chu Hậu Chiếu, vuốt râu nói: "An Hóa vương lòng muông dạ thú, ở biên thuỳ tây bắc công nhiên mưu phản, độc hại ba biên, họa lan trăm vạn Thực sự là tội ác tày trời. Bệ hạ, trước mắt chuyện đầu tiên triều đình phải làm chính là thông chính ti truyền hịch thiên hạ, công khai nêu rõ tội của vương, tước đi vương tước của hắn. Trừ khỏi tộc, nói cho sĩ tử bách tính thiên hạ hay, phía nào là chính thống, phương nào là phản tặc nghịch. Đây là đại sự đầu tiên, hơn nữa phải mau chóng mà làm."
Chu Hậu Chiếu rất đồng ý, gật đầu nói: "Lý tiên sinh nói rất đúng, trẫm theo đề nghị của ngươi."
Cao giọng gọi hoạn quan vào điện, Chu Hậu Chiếu hạ chỉ cho Lễ bộ và Hàn Lâm viện soạn hịch phê phán, gửi cho thông chính sứ ti thông truyền tới các thành trì hương trấn thiên hạ, tước vương tước của An Hóa vương, cũng liệt kê tội trạng để sĩ tử bách tính thiên hạ nghe biết.
Thấy Chu Hậu Chiếu nạp gián biết nghe lời phải, Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa vui mừng nhìn nhau một cái. Trong mắt tràn ngập tiếu ý.
Tiểu hôn quân hôm nay cuối cùng cũng có biểu hiện không giống hôn quân. Đây là tác dụng của đạo đức lễ giáo lâu ngày. Tan ca phải về huống mấy ly rượu mừng.
Sự thật chứng minh hai vị Đại học sĩ cao hứng quá sớm rồi.
Lý Đông Dương vuốt râu chậm rãi nói: "Về phần bước kế tiếp, tất nhiên..."
Rầm
Chu Hậu Chiếu vỗ bàn đứng lên, mặt không biết đỏ bừng từ lúc nào. Trong mắt lấp lánh quang mang hưng phấn tới cực độ.
"Trẫm biết bước tiếp theo phải làm gì rồi! Tần Kham..."
"Có thần."
" Triệu tập ba mươi vạn đại quân cho trẫm, trẫm muốn ngự giá thân chinh. Tự tay diệt nghịch tặc này."
Tất cả già trẻ Trong điện đồng thời ngây đơ.
Chu Hậu Chiếu hưng phấn xoa xoa tay, đi qua đi lại, nhảy nhót vui sướng vì An Hóa vương mưu phản.
Sắc mặt Lý Đông Dương Dương Đình Hòa lập tức trở nên phi thường khó coi, hai người lại nhìn nhau, trong mắt lặng lẽ biểu lộ tin tức đồng dạng.
Đối ẩm sau khi tan ca hủy bỏ.
Vừa rồi nhìn nhầm rồi, hôn quân vẫn là hôn quân.
Tần Kham nghe đạo ý chỉ hồ đồ này thì dở khóc dở cười: ", Bệ hạ, thần kiếm đâu ra ba mươi vạn đại quân cho ngài."
"Ba vạn cũng của." Chu Hậu Chiếu đối với nhân số biểu hiện rất là hiền hoà.
"Bệ hạ, ngài... nghĩ lại có được không?" Tần Kham bất đắc dĩ nói.
"Trẫm nghĩ kỹ lắm rồi, ba vạn đi, không thể thiếu được, ít hơn thì trẫm chắc bại trận mất, ừ, bảo Bảo Quốc công Chu Huy triệu tập mười hai đoàn doanh chuẩn bị xuất chinh..."
"Bệ hạ, đủ rồi." Mặt Dương Đình Hòa hiện lên vẻ Giang sơn cộng chủ, tọa bất thùy đường, sao có thể tùy tiện thân chinh? Chỉ là một phiên vương phản loạn, đáng để bệ hạ thân chinh sao?"
Chu Hậu Chiếu vẫn rất kính sợ Dương Đình Hòa, thấy sắc mặt Dương Đình Hòa bất thiện, Chu Hậu Chiếu lập tức mất hết hưng phấn, không cam lòng bĩu môi, thấp giọng lầm bầm: "Ngươi phải tin thực lực của trẫm chứ."
Lý Đông Dương làm quan khéo đưa đẩy, nhưng đối với việc Chu Hậu Chiếu muốn thân chinh cũng rất không đồng ý.
"Bệ hạ, chuyện ngự giá thân chinh đừng nhắc tới nữa, Chu Trí Phiên mưu phản hiện giờ đã có mười vạn binh, phá hơn hai mươi thành, quân tình cấp tốc, chúng ta phải mau đưa ra chương trình bình định, quan trọng nhất là, phải chọn một quan viên đáng tin cậy lãnh binh bình định."
Lưu Cẩn mắt đảo quanh, bước lên tấu: "Bệ hạ, nếu nói tới tướng lãnh bình định, lão nô cũng có có một nhân tuyển."
"Ai?"
"Kính Dương Bá, Thần Anh."
Tần Kham nheo mắt, Thần Anh này Tần Kham từng có nghe nói rồi, luận về tài năng quân sự thì rất bình thường, hơn nữa ăn cây táo, rào cây sung, năm Hoằng Trị thư mười một Thần Anh nhậm chức Đại Đồng tham tướng, không ngờ lén lút bán quân mã của Đại Minh cho Thát tử, ở giữa kiếm lợi lớn, sau khi bị ngôn quan phát hiện tố cáo, Hoằng Trì đế triều về cho nhàn rỗi ở kinh sư, cho tới khi Lưu Cẩn thượng vị, Thần Anh tặng một khoản hối lộ lớn, cuối cùng bắt đầu dùng được bắt đầu dùng, lên làm tả quân Đô Đốc phủ hữu Đô Đốc, ngay cả tước vị Kính Dương bá của hắn cũng được Lưu Cẩn hỗ trợ cầu Chu Hậu Chiếu ban lại.
Người như thế nếu để hắn chỉ huy đại quân bình định, so với Chu Hậu Chiếu ngự giá thân chinh lại càng không đáng tin hơn
Nhân lúc Chu Hậu Chiếu chưa mở miệng, Tần Kham vội vàng nói: "Bệ hạ, người Lưu công công giới thiệu không ổn."
"Vì sao?"
Tần Kham tạm dừng một lát, cuối cùng nghĩ ra một cái cớ: "Bệ hạ, bình định không phải việc nhỏ, một võ tướng dẫn hơn mười vạn đại quân, chung quy... Không ổn, thần cho rằng, vương sư bình định vẫn nên do quan thống lĩnh thì thỏa đáng hơn."
Lý Đông Dương Dương Đình Hòa nghe vậy mỉm cười khẽ gật đầu, ngay cả trên mặt Tiêu Phương và Lưu Vũ cũng hiện lên vẻ tán đồng.
Bất luận lập trường chính trị và phe phái đối địch như thế nào, quan chung quy vẫn là quan, điểm giống nhau của bọn họ là, đều không tin võ tướng, không khí chính trị văn ép võ là tuyệt đối không thể dao động, đặc biệt là lãnh binh đánh giặc, hơn mười vạn đại quân nằm trong tay một võ tướng, thực sự là khiến các quan lo lắng.
Chu Hậu Chiếu trước nay vẫn luôn coi trọng đề nghị của Tần Kham, đối với tiểu hôn quân này mà nói, nếu mọi người đã không đồng ý để hắn ngự giá thân chinh, phái ai đi bình định cũng chẳng quan trọng.
"Tần Kham, ngươi cảm thấy phái ai xuất chinh thì thỏa đáng hơn?"
Tần Kham cười nói: "Thần đề cử một người, người này từng thống nhất quản lý ba biên, quen thuộc với võ tướng lớn nhỏ của các Đô Ti vệ sở và ba biên, lại phụng lệnh tiên đế phát triển mạnh mã chính, tu sửa Trường Thành, võ tướng ba biên tất cả đều mến phục, thực sự là nhân tuyển số một không hai để lãnh binh bình định."
Sự ngu ngốc của Chu Hậu Chiếu vẫn chưa tới cực hạn, Tần Kham vừa nói hắn liền có ấn tượng ngay.
"Người ngươi nói là Dương Nhất Thanh?"
"Đúng vậy."
"hắn đâu."
"Mấy ngày trước bị Lưu công công cách chức rồi, bởi vì Lưu công công đòi hắn phải hiếu kính, mà Dương Nhất Thanh thì nói giờ đang túng quẫn quá, xin nửa năm đầu biếu một vạn lượng, nửa năm cuối thì biếu tám ngàn lượng, Lưu công công không vui, thế là giận dữ bãi quan hắn rồi nhốt vào chiếu ngục, về sau Dương Nhất Thanh ở trong ngục nói lại, bảo nửa năm đầu biếu tám ngàn lượng, nửa năm sau biếu một vạn, Lưu công công nghe vậy, bảo thế mới được chứ, rồi cao hứng như gì thả Dương Nhất Thanh ra."
Lưu Cẩn tức giận đến nổi nhảy cẫng cả lên, rít: "Tần Kham, ngươi... Khinh người quá đáng! Tưởng Tạp gia là kẻ ngốc à?"
"Đùa tí thôi, đùa tí thôi, Lưu công công không nên tức giận, phải nhớ trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền."