Lưu Cẩn không biết trong bụng mình có thể chống thuyền hay không, hắn chỉ biết là hiện tại rất muốn dùng gậy chống thuyền để đâm chết Tần Kham.
Xuất hiện ở cùng một chỗ với Tần Kham vĩnh viễn không phải chuyện tốt lành gì, tên nghiệt súc này luôn biết nắm lấy tất cả thời cơ để chọc ngoáy hắn, cái miệng độc địa đó tuyệt đối có thực lực khiến người chết rồi vẫn phải tức giận mà bật nắp quan tài đứng dậy.
Những lời nói vừa rồi của Tần Kham đã khiến Lưu Cẩn nổi giận thực sự, đường đường là nội tướng Đại Minh, trước mặt hoàng thượng, trước mặt ba vị Đại học sĩ nội các và Binh bộ thượng thư, bị nói cho thành con khỉ ngu ngốc thì Lưu công công sao có thể xuống đài được?
"Tần Kham! Tạp gia không sống nổi nữa rồi, có dám liều mạng với Tạp gia hay không?" Lưu Cẩn rít lên, hai chân đứng bất đinh bất bát, hai mắt đỏ ngầu, mặt tím lại, rất có thế thất phu tức giận, máu vẩy năm bước.
Chu Hậu Chiếu lại cười nghiêng cười ngả, vừa cười vừa ra sức đập vào tay vịn.
Cho tới khi Lý Đông Dương vì cười nhiều quá mà sặc thì Chu Hậu Chiếu mới cố gắng ngừng cười, mặt đỏ bừng vì nín cười mà biến thành bộ dạng vặn vẹo dữ tợn.
"Khụ khụ, được rồi được rồi! Nghiêm túc chút đi, chúng ta ở đây là bàn về bình định... Tần Kham, trẫm cấm ngươi tổn hại Lưu Cẩn nữa, người ta từng ấy tuổi rồi, nhỡ vì giận quá mà treo cổ ở cửa đại điện của trẫm, ngươi bớt khuyết đức đi, không được phép pha trò nữa, nói chính sự."
Tần Kham chắp tay thở dài: "Thần chỉ là thấy không khí trong điện nặng nề quá, đù chút cho vui thôi mà."
"Được rồi được rồi, dừng ở đây đi, Tần Kham, ngươi tiến cử Dương Nhất Thanh là tướng lãnh bình định, Dương Nhất Thanh giờ đang ở đâu?"
"Dương Nhất Thanh sau khi bãi quan thì vẫn ở kinh sư, bệ hạ, tướng tài này hiếm có, chính là rường cột nước nhà, Chu Trí Phiên ủng binh thập vạn, phá thành mấy chục. Thần thấy rằng, chỉ có Dương Nhất Thanh là có thể bình được loạn này."
Chu Hậu Chiếu suy nghĩ một lát rồi lại hỏi ba vị Đại học sĩ: "Ba vị tiên sinh ý như thế nào?"
Lý Đông Dương là sư huynh của Dương Nhất Thanh, đối với chuyện của Dương Nhất Thanh thì biết rõ hơn bất kỳ ai. Tất nhiên sẽ không phản đối, Dương Đình Hòa xử lý nội chính xử lý thoả đáng, nhưng phương diện quân sự thì lại thiếu hỏa hậu, Tiêu Phương thì càng không cần phải nói. Đánh giá của Đại học sĩ Vạn An thời Hiến tông về hắn kỳ thật rất đúng trọng tâm, ""Bất học như phương, diệc học sĩ hồ"", chỉ đành Tiêu Phương chẳng những thật tâm chấp nhận phê bình, ngược lại còn giở trò lưu manh với người ta, hiện giờ Tiêu Phương đã tám mươi tuổi, ngồi ở vị trí nội các, nhưng kiến giải và thủ đoạn xử lý quốc sự còn xa mới bằng Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa.
Thấy Chu Hậu Chiếu hỏi ý kiến của ba người, Lý Đông Dương trầm tư một lúc rồi Chậm rãi nói: "Bệ hạ. Lời của Sơn Âm Hầu không sai, Lão thần cũng cho rằng, Dương Nhất Thanh có thể lãnh quân bình định."
Thấy Lý Đông Dương tỏ thái độ, Dương Đình Hòa và Tiêu Phương đồng loạt gật đầu đồng ý.
Những lúc này theo lý thì Lưu Cẩn nên sớm nhảy ra phản đối. Nhưng mà về chuyện Chu Trí Phiên, Lưu Cẩn một là cho rằng mưu phản xa ngoài ngàn dặm không liên quan gì tới mình. Chẳng những không có lợi để kiếm, hơn nữa còn phải gánh rất nhiều mạo hiểm, vạn nhất người mình đề cử bình định thất bại, người đề cử không lớn không nhỏ cũng phải gánh tội, cho triều thần lấy cớ hạch tội.
Thứ hai Lưu Cẩn lúc này trong đầu chỉ nghĩ tới thái độ của Chu Hậu Chiếu, lo Chu Hậu Chiếu liệu có vì hắn mua chuộc nhân chứng hãm hại Tần Kham mà tâm sinh bất mãn, khiến mình mất đi thánh quyến hay không, quả thực là không có tinh lực để bận tâm tới chuyện Chu Trí Phiên tạo phản, thế là lần đầu tiên không ngờ không mở miệng phản đối.
Về phần Binh bộ thượng thư Lưu Vũ, hôm nay đại thể chỉ là nhân vật bồi tọa, ba vị Đại học sĩ đều đồng ý, Lưu Cẩn cũng không chen miệng phản đối, Lưu Vũ còn có thể nói gì nữa?
Chu Hậu Chiếu thấy mọi người đều không phản đối, thế là cười bảo: "Nếu như vậy, trẫm quyết định sử dụng Dương Nhất Thanh, nhậm chức quan Tổng binh bình định, nội các chiếu chuẩn, ti lễ giám đóng dấu, lệnh cho Dương Nhất Thanh lập tức rời kinh, điều tướng sĩ vệ sở của các tỉnh Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam, sau khi tập kết thì binh chỉ Ninh Hạ, diệt tên phản loạn Chu Trí Phiên cho trẫm."
Lý Đông Dương nhắc nhở rất đúng lúc: "Bệ hạ, đại quân tại ngoại, không thể không có giám quân."
Chu Hậu Chiếu nghĩ nghĩ rồi nói: "Giám quân quả thật nên có, ừ, trẫm từng nghe phụ hoàng nói, thái giám Tuyên phủ Miêu Quỳ có cái dũng vạn kẻ địch cũng không bằng, cũng có tài tướng soái sau màn, vậy phái khoái mã tám trăm dặm tới Tuyên phủ, bổ nhiệm Miêu Quỳ làm giám quân có được không?"
Tần Kham chớp chớp mắt cười nói: "Bệ hạ, bình định quý ở thần tốc, từ kinh sư tới Tuyên phủ, rồi lại từ Tuyên phủ đến chỗ đại quân tập kết tốn rất nhiều thời gian, Miêu công công chưa đến, Dương Nhất Thanh cũng không dám tự tiện phát binh, tự dưng lại làm hỏng chiến cơ, kỳ thật bên cạnh bệ hạ còn có một vị giám quân có thể gánh vác trọng trách đó, bệ hạ sao lại đi bỏ gần cầu xa?"
Chu Hậu Chiếu mắt sáng lên: "người ngươi nói là Trương Vĩnh?"
"Đúng, Trương công công sức có thể khiêng đỉnh, võ dũng phi phàm, bệ hạ thường gọi là 'Tráng sĩ Trương' đấy thôi, huống hồ Trương công công nắm ngự mã giám trong cung, đối với việc bài binh bày trận quân cũng có chút tinh thông, lại là người tín nhiệm nhất bên cạnh bệ hạ, nhân tuyển giám quân ngoài Trương công công ra thì còn ai, huống chi..."
Khóe miệng Tần Kham cong lên, tiếp tục nói: "Huống chi, Trương công công là người bên cạnh bệ hạ, tất cả sự việc trong quá trình bình định, lệnh cho Trương công công ghi nhớ thật kỹ, trở về chia làm chương hồi kể cho bệ hạ nghe, thần tin quá trình này nhất định rất phấn khích vui vẻ, còn vui hơn cả đấu chó chọi ưng ở Báo Phòng..."
Những lời cuối cùng đã gãi trúng chỗ ngứa của Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu hai mắt sáng rực, vui vẻ ra mặt: "Đúng đúng, làm như vậy đi, ba vị tiên sinh, nhân tuyển giám quân giao cho Trương Vĩnh đi, trẫm không thể ngự giá thân chinh, vậy sẽ để Trương Vĩnh xuất chinh thay trẫm, hắn có thể đánh thắng trận thì cũng có nghĩa là trẫm cũng có thể thắng, lần tới trẫm nếu nhắc tới ngự giá thân chinh thì các ngươi cũng không thể cản ta được."
Ba người Lý Đông Dương dở khóc dở cười, thần sắc bất thiện lườm Tần Kham, lỗ mũi đồng loạt hừ một tiếng.
Tần Kham vẫn khí định thần nhàn mỉm cười.
Muốn làm thành một việc, không nhất định chỉ có một con đường có thể đi, đây là sự khác nhau giữa cổ hủ và biến báo.
Sau khi Xác định nhân tuyển tướng lãnh và giám quân bình định, Tần Kham rất không có hảo ý liếc Lưu Cẩn một cái, mặt bỗng nhiên nghiêm lại, nói: "Bệ hạ, Chu Trí Phiên chỉ là thằng hề nhảy nhót, trừ ngoài vào trong có mười vạn binh lính phản loại, vậy thì dưới trướng hắn đã không có người tài giỏi mưu, lại không có tướng lĩnh dũng mãnh, ngày vương sư dẹp xong loạn sẽ tới rất nhanh. Có điều, Chu Trí Phiên vì sao mưu phản, việc này lại phải tra cho rõ, bệ hạ nhân hậu, trước nay đãi phiên vương không tệ, Cam Ninh là chốn biên thuỳ, An Hóa vương phủ chỉ có ba vệ, bất kể thiên thời hay là địa lợi, đều không nên cử binh mưu phản, Chu Trí Phiên tạo phản tất có nguyên nhân, thần cảm thấy chuyện nên tra rõ căn nguyên, tìm lý do khiến hắn tạo phản, để sau này đề phòng, hoặc là để bệ hạ và bách quan cảnh giác."
Chu Hậu Chiếu nghĩ nghĩ rồi nói: "Lời nói của Tần Kham rất có lý, tìm hiểu nguyên nhân là rất quan trọng, trẫm tới giờ vẫn không hiểu, vì sao đang yên đang lành, Chu Trí Phiên lại làm phản? Từ lúc Trẫm đăng cơ tới nay luôn dùng nhân nghĩa để đối đãi với phiên vương, trước giờ tấu chương phiên vương trình vào kinh trẫm đều lệnh cho ti lễ giám đưa trẫm duyệt không sót chữ nào, phiên vương xin gì, trẫm đều nhất nhất chiếu chuẩn, hai năm nay, Ninh vương xin mở lại ba vệ, Đại vương xin sửa vương phủ, Hưng Hiến vương xin tăng thổ địa hoàng trang. Tất cả những việc này, trẫm có khi nào bác bỏ đâu? Chu Trí Phiên hắn rốt cuộc có lý do gì mà đi phản trẫm?
Lý Đông Dương nghe Tần Kham nói như vậy, trong lòng sớm đã biết mục đích của hắn, tâm tình hơi kích động.
Bố cục Tru trừ Lưu Cẩn đã tới một bước cuối cùng, quyền hoạn lớn nhất từ trước tới nay của Đại Minh cuối cùng cũng bất tri bất giác bị bức vào tuyệt lộ, tương lai ngày bình định An Hóa vương, cũng chính là lúc Lưu Cẩn đền tội!
Không hổ là lão hồ li của ba triều, Lý Đông Dương trong lòng kích động, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, bộ dạng lão thành mưu quốc phụ họa: "Lời nói của Sơn Âm Hầu rất phải, bệ hạ, việc gì cũng có nhân có quả, Chu Trí Phiên tạo phản không thể chỉ bình định f xong, việc này phải tra rõ gốc ngọn, bằng không đợi vương sư bình định phản loạn rồi, triều đình lại vẫn mơ hồ đối với nguyên nhân khiến hắn tạo phản."
Chu Hậu Chiếu gật đầu nói: "Lời vàng ngọc của Lý tiên sinh, trẫm rất đồng ý, Tần Kham, ngươi phái Cẩm Y vệ đề kỵ rời kinh, tra rõ nguyên nhân Chu Trí Phiên tạo phản."
Lý Đông Dương cười nói: "Cẩm Y vệ truy tra là tất yếu, nếu bệ hạ muốn biết nhanh cũng có biện pháp, trước giờ tạo phản luôn viết kịch truyền khắp thiên hạ, trên cái gọi là hịch nghịch tặc tất nhiên sẽ nói bản thân hiên ngang lẫm liệt, sau đó chê trách triều đình không ra gì, trong hịch này thường thường sẽ kể rõ nguyên nhân tạo phản, chúng ta chỉ cần xem hịch, rồi cẩn thận nghiền ngẫm, nguyên nhân chân chính sẽ không khó mà nắm được, hôm nay dịch tốt đưa quân báo vào kinh không phải mới từ Cam Túc đến sao? Bệ hạ tuyên hắn vào Báo Phòng hỏi cái là rõ ngay thôi."