Chu Hậu Chiếu chưa lên tiếng thì Tần Kham lại cười nói: "Lời Tây Nhai tiên sinh nói, hạ quan cũng nghĩ tới rồi, cho nên trước khi vào Báo Phòng, hạ quan đã tự mình hỏi qua dịch tốt đó, nhưng dịch tốt không có hịch, Chu Trí Phiên vừa phất cờ công hãm phủ Khánh Dương thì dịch tốt đã phụng mệnh mang theo quân báo từ cửa đông rời khỏi thành, mà Chu Trí Phiên tới giờ đã tạo phản được mười ngày, phản quân phá phủ Phượng Tường rồi mới tuyên bố hịch chinh phạt, cho nên dịch tốt truyền tin cũng không biết nội dung trong hịch, hạ quan đã lệnh cho Cẩm Y vệ đề kỵ khẩn cấp rời khỏi kinh tra xét, sau khi lấy được hịch rồi sẽ gửi vào kinh sư trình bệ hạ ngự lãm."
Lý Đông Dương thấy Tần Kham thoái thác, mắt già chợt lóe tinh quang, tiếp theo thì vuốt râu mỉm cười gật đầu không nói gì.
Mọi người ngồi cùng một chỗ thương nghị, Lưu Cẩn cung kính sau lưng Chu Hậu Chiếu lại thần du vật ngoại, vẫn đang suy tư về chuyện được mất thánh quyến.
Hắn căn bản không biết trận phản loạn ở ngoài ngàn dặm này không ngờ liên quan chặt chẽ tới mình, cho nên đối với chuyện bình định cũng không nhiệt tình cho lắm, cái hắn hiện tại muốn biết là thái độ của Chu Hậu Chiếu, đây mới là đại sự tương quan chặt chẽ tới quyền thế và lợi ích của hắn, cho nên Lưu công công luôn thích ra mặt tìm cảm giác tồn tại của bản thân hôm nay có tâm sự, không ngờ phá lệ không chen miệng vào câu nào, thật đính là không có tâm tình thật, xuất phát từ một loại trực giác nhạy bén, hắn phát hiện thái độ của Chu Hậu Chiếu đối với hắn đã có biến hóa, về phần biến hóa ở đâu thì Lưu Cẩn lại không nói ra được, loại cảm giác gãi tim cào phổi này đang dày vò hắn, làm sao còn có tâm tình mà quản việc bình định ngoài ngàn dặm.
Hoàng đế, nội các, ti lễ giám, Binh bộ cộng với Cẩm Y vệ, những nhân vật đầu não của Đại Minh sau khi cùng nhau thương nghị một phen, nhất trí định ra nhân tuyển và chương trình bình định, sau đó đều tự đứng dậy cáo từ Chu Hậu Chiếu.
Tất cả mọi người đi rồi, nhưng Lưu Cẩn lại không, thấy mọi người đã rời khỏi chủ điện của Báo Phòng, trong điện chỉ còn lại Chu Hậu Chiếu và hắn, Lưu Cẩn không nói một lời, bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Chu Hậu Chiếu, khi ngẩng đầu, mặt già của Lưu Cẩn đã nước mắt chứa chan, tràn đầy hối hận.
"Bệ hạ, lão nô nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm lớn, xin bệ hạ cho lão nô một cơ hội sửa sai."
Một quỳ này của Lưu Cẩn có thể nói là đột nhiên, nhưng lại có thể nói là tất nhiên.
Chu Hậu Chiếu thần thái mệt mỏi gác chân dựa lưng vào ghế, ty cầm một chén trà cống phẩm Trấn Thanh Hoa Cảnh Đức, giả vờ như đang nhàn nhã nhẹ nhàng thổi đi hơi nóng, khỏi bốc lên khiến hình dáng và diện mạo của hai người trở nên hai bóng hình mông lung, hai người có quá khứ rõ ràng, nhưng lại có tương lai mơ hồ, khoảng cách giữa bọn họ, liệu phải chăng chỉ là hơi nóng từ chén trà?
Thấy Chu Hậu Chiếu ngoảnh mặt làm ngơ thổi nước trà, tim Lưu Cẩn trầm xuống, chìm vào vực sâu không thấy đáy.
Trực giác quả nhiên không lừa hắn, nếu thánh quyến vẫn như thường ngày, Chu Hậu Chiếu sẽ không bày ra lo sợ thần thái này.
Nghĩ đến đây, Lưu Cẩn càng lo sợ không yên, cúi đầu sát đất không dám động đậy, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy xuống thảm đỏ.
Thời gian bất tri bất giác cứ như vậy qua đi, dài như cả một thế kỷ, Lưu Cẩn mới nghe được thanh âm xa xôi giống như từ phía chân trời truyền đến của Chu Hậu Chiếu.
"Lưu Cẩn, ngươi nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm gì?"
Nghe thanh âm bình tĩnh tới chưa từng có của Chu Hậu Chiếu, Lưu Cẩn thật sự rơi lệ, nước mắt càng chảy càng nhiều.
Hắn sợ rồi, sợ tới cả người run rẩy, thể xác và tinh thần như rời vào hầm băng.
Chấp chưởng ti lễ giám hai năm, quyết hết mọi việc trong ngoài, ra sức thi hành tân chính, để bịt miệng của mọi người mà vọng sát trung lương đại thần, phàm là ngoại quan vào kinh thì đều cường hành đòi quà hối lộ, vẫy cờ hiệu mở rộng hoàng trang mà cướp đất, hơn nửa trở thành tài sản riêng của Lưu Cẩn hắn, càng đừng nói tới trong hai năm hắn ở triều đường thu nạp phe cánh, bè lũ đấu đá, thậm chí ngầm làm việc đại nghịch như giả mạo chiếu chỉ mấy lần.
Một người đắc tội đắc tội với toàn bộ người trong thiên hạ, cái duy nhất để dựa vào chỉ có sự tin tưởng của hoàng đế, nếu ngay cả sự tin tưởng cuối cùng này cũng mất đi. Ngay cả Lưu Cẩn cũng không dám tưởng tượng mình sẽ có kết cục thê thảm như thế nào.
"Bệ hạ, bệ hạ! Lão nô sai rồi, lão nô tội đáng chết vạn lần! Lão nô không nên mua chuộc nhân chứng để cố ý hãm hại Tần Kham. Bệ hạ, lão nô hôm nay không dám giấu diếm. Quả thật là có cừu hận tới thấu xương với Tần Kham, cho nên lão nô nhất thời đầu óc nóng giận, làm ra chuyện hồ đồ này, xin bệ hạ tha cho lão nô một lần. Bệ hạ. Khai ân! Lưu Cẩn lão lệ tung hoành, trên mặt phủ kín vẻ áy náy và hối hận, cùng với sự lo sợ không yên phát ra từ nội tâm.
Tâm Chu Hậu Chiếu cũng dần dần chìm xuống.
"Lưu Cẩn, ngươi đã nói ra, vậy thì trẫm muốn ngươi nói thật, nếu là ngươi mua chuộc nhân chứng hãm hại Tần Kham, như vậy Hoa Sưởng diệt môn và Trương Càn bị ám sát, hai chuyện này là ngươi sai người bên dưới làm sao?"
Lưu Cẩn cả người run lên, sắc mặt càng trắng bệch như tờ giấy. Mồ hôi ướt đẫm mặt, cũng không dám đưa tay lên lau.
Chu Hậu Chiếu nhìn hắn chằm chằm. Tựa hồ muốn nhìn rõ bất kỳ một biểu tình dù là nhỏ nhất của lão gia phó bầu bạn với hắn mười năm nay, hắn chưa bao giờ nhìn kỹ như vậy, cũng chưa bao giờ phát giác ra khuôn mặt trước mắt này lại xa lạ đến thế.
"Lão nô... Lão nô..."
Lưu Cẩn cả người run rẩy. Từ một khắc hắn quỳ xuống đến chủ động nhận tội, hắn đã biết hai chuyện này là không tránh được. Chỉ cần mình thừa nhận hãm hại Tần Kham, như vậy là nguồn cơn của sự hãm hại, tất nhiên cũng không tránh khỏi liên quan tới hắn.
Nhưng chuyện đã tới nước này, không thừa nhận d được không? Trên Kim điện Tạ Tứ đã chính miệng thú nhận, còn có Trịnh Đích bị bắt vào chiếu ngục, dưới sự tra tấn lập tức sẽ có lời khai rơi vào tay Tần Kham, nếu trước đó mà không chủ động nhận tội, mình chính là thực sự đi vào tuyệt lộ.
Lưu Cẩn muốn thừa nhận, lại sợ thừa nhận, môi ngập ngừng một lúc, cuối cùng cúi thấp đầu xuống thật sâu.
Chu Hậu Chiếu lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng giống như có một bức tường kiên cố ầm ầm đổ xuống, mặt hắn cũng trắng bệch.
Trong điện im ắng, Chu Hậu Chiếu ngửa đầu nhìn xà ngang tường vân màu vàng kim phía trên chủ điện, ánh mắt chưa bao giờ trống rỗng, bi thương đến thế.
Không biết qua bao lâu, trong tâm tình dày vò sợ hãi và thấp thỏm tới cực độ của Lưu Cẩn, Chu Hậu Chiếu buồn bã lên tiếng.
"Lưu Cẩn, vì sao trẫm trước kia chưa bao giờ biết, mà ngươi lại là hạng người tâm ngoan thủ lạt như vậy?"
"Bệ hạ..."
Lưu Cẩn vừa há miệng chuẩn bị gào khóc thì không ngờ Chu Hậu Chiếu đang bình tĩnh bỗng nhiên bạo phát, từ trên ghê phi thân nhảy lên, nhấc chân đá vào đầu Lưu Cẩn, Lưu Cẩn chỉ cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, tiếp theo một cái bóng xanh xẹt qua, chén trà đột nhiên nệnh vào đầu hắn, máu tươi lập tức từ miệng vết thương phọt ra, dọc theo trán từ từ chảy xuống, sau đó, không đầu không đuôi quyền cước tới tấp vô tình trút xuống người hắn.
"Cả nhà Hoa Sưởng hơn hai mươi người đó! Trương Càn đường đường là hữu phó Đô Ngự Sử đó! Trẫm coi Tần Kham như huynh đệ thủ tục, hắn lại thiếu chút nữa bị ngươi hãm ại phải vào tù oan. Lưu Cẩn, gan ngươi lớn quá nhỉ! Ngươi cũng biết ngươi tạo nghiệt lớn thế nào không? Trẫm sao có thể tha cho ngươi được! Trẫm cho ngươi quyền thế ngập trời, nhưng ai cho ngươi lá gan đó?" Chu Hậu Chiếu giống như phát điện, quyền đầu như mưa rền gió dữ nện lên người Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn hai tay ôm đầu, để mặc cho quyền cước của Chu Hậu Chiếu trút xuống người mình, hắn ngay cả đau cũng không dám kêu, cắn răng chịu đựng sự trách phạt sớm đã nên tới này.
Chu Hậu Chiếu không biết đánh bao lâu, cho tới khi bản thân cảm thấy mệt mỏi, tay chân rã rời, mới thở hổn hển dừng tay, vô lực ngồi trên ghế, nộ khí trùng trùng nhìn chằm chằm Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn thấy Chu Hậu Chiếu ngừng tay, vội vàng lăn tới quỳ trước mặt hắn dập đầu như giã tỏi, cũng không để ý tới máu tươi trên mặt trông ghê rợn tới cỡ nào.
"Lão nô đáng đánh, lão nô đáng chết, lão nô làm bệ hạ thất vọng, cũng làm ô uế tay của bệ hạ, tội đáng chết vạn lần." Lưu Cẩn vừa nói vừa không ngừng tát lên mặt mình, tát không hề tàng tư, cái nào cũng vang và hết ức.
Trong điện là những tiếng ten tét, Chu Hậu Chiếu cũng không ngăn cản, lạnh lùng nhìn Lưu Cẩn biểu diễn.
Lưu Cẩn không nhớ rõ mình tát bao nhiêu cái, cho tới khi mặt sưng vù, mặt hoàn toàn tê dại không còn cảm giác, sau khi răng cũng rơi xuống mấy cái thì cuối cùng nghe thấy Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nói: "Được rồi, dừng tay lại."
Lưu Cẩn cúi đầu không dám động đậy.
Chu Hậu Chiếu mặt lộ vẻ thống khổ, ngửa đầu thở dài: "Lưu Cẩn, ngươi nói đi, trẫm nên làm gì với ngươi đây? Trẫm là thiên tử Đại Minh, hạ nhân bên cạnh phạm phải tội lớn ngập trời như vậy, trẫm nếu không giết ngươi, vậy luật pháp Đại Minh sẽ thành cái gì?"
Cả người Lưu Cẩn run lên, quỳ gối bò lên phía trước, ôm lấy đùi Chu Hậu Chiếu mà gào khóc: "Bệ hạ, lão nô sai rồi, lão nô biết sai rồi! Xin bệ hạ khai ân, tha cho lão nô lần này."
Chu Hậu Chiếu cũng rơi lệ, nức nở nói: "Lưu Cẩn, trẫm còn nhớ những cái tốt của ngươi, vẫn luôn coi ngươi như người nhà, lúc trước khi trẫm bảy tuổi, ngươi và đám người Trương Vĩnh Cốc Đại Dụng phụng chiếu mệnh của phụ hoàng vào đông cung hầu hạ trẫm, trẫm khát ngươi bưng trà, trẫm đói ngươi dâng điểm tâm, trẫm buồn chán ngươi tìm đủ trò cho trẫm chơi, khi mười tuổi trẫm bướng bỉnh, bẻ một cái bút lông sói Hồ Châu phụ hoàng thích nhất, trẫm sợ bị phạt, nói là ngươi bẻ, ngươi không nói tiếng nào nhận việc này, để phụ hoàng phạt ngươi mười đình trượng, một tháng không xuống giường được, chuyện đầu tiên ngươi làm sau khi khỏe lại là tìm một con mèo Ba Tư cho trẫm chơi."
Nói đến chỗ xúc động, Chu Hậu Chiếu cũng gào khóc, vừa khóc vừa đấm Lưu Cẩn.
"Trẫm chưa từng phụ ngươi, ngươi cũng chưa bao giờ phụ trẫm, nhưng Lưu Cẩn... Ngươi vì sao trở nên không giống như ngươi trước kia?"