Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 468 - Chương 499: Giết Hay Giữ Đều Khó

Chương 499: Giết hay giữ đều khó

Lưu Cẩn vì sao thay đổi?

Câu hỏi này ngay cả bản thân Lưu Cẩn cũng không trả lời được, từ một nội thị đông cung hơn năm mươi tuổi vẫn không quyền không thế, trong thời gian hai năm dần dần bò lên ti lễ giám chưởng ấn nắm giữ toàn bộ đế quốc Đại Minh, từ tầng thấp nhất bò lên tới đỉnh phong của thế gian, quyền lực có, tiền có, kẻ từng khinh thường hắn, tùy thời có thể đem hắn giẫm nát dưới chân, kẻ nên chết thì chết rồi, kẻ nên thần phục thì đều thần phục rồi, rong chơi trong hải dương quyền lực, ai có thể không thay đổi?

Lưu Cẩn Hiện giờ có thể còn là Lưu Cẩn ở đông cung năm đó đi đâu cũng cẩn thận, lúc nào cũng sụp mi xuôi mắt, Ninh vương tặng hắn mấy trăm lượng bạc cũng có thể cười vui tới nửa tháng nữa được sao?

Chu Hậu Chiếu không hiểu thói đời, thứ hắn cho rằng sẽ không thay đổi, kỳ thật sớm đã thay đổi rồi.

Thay đổi rồi thì không thể quay lại được.

Lưu Cẩn Lúc này đã không còn là ti lễ giám chưởng ấn cao cao tại thượng nữa, mặt hắn đẫm máu, má sưng vù, ngay cả mắt cũng bầm tím tới híp cả lại, mái tóc hoa râm rối bù, nước mắt thuận theo gò má chảy xuống cằm, xen lẫn với máu tươi, thần thái rất khủng bố, vừa đáng buồn vừa đáng thương.

Chu Hậu Chiếu vừa khóc lớn vừa không nhẹ không nặng đấm hắn: "Nếu có thể trở lại hai năm trước, trẫm, tuyệt đối sẽ không cho ngươi quyền thế ngập trời như vậy, trẫm thà để ngươi vẫn là nội thị che chở ta, hầu hạ ta, chứ không phải là thái giám chưởng ấn tâm ngoan thủ lạt, Lưu Cẩn, ngươi khiến trẫm rất thất vọng, rất thất vọng."

Lưu Cẩn vừa khóc vừa nói: "Bệ hạ, lão nô hai năm nay cũng là thân bất do kỷ, lão nô là hoạn quan, đâu đâu cũng bị người ta xem thường, cho dù quyền thế có lớn tới mấy cũng chỉ là bèo trôi không rễ, gạt một cái thôi là vĩnh viên chìm dưới đáy nước, bệ hạ, lão nô sợ lắm, cho nên cho nên phải tranh khẩu khí cho mình, tranh khẩu khí cho bệ hạ, lão nô không dám vọng ngôn chí hướng. Chỉ muốn làm ra chút chuyện để bệ hạ và văn võ cả triều phải nhìn với cặp mắt khác xưa, khiến mọi người tận lực bỏ qua thân phận hoạn quan của lão nô, nhưng mà triều đường kim điện gió mưa đột ngột, thế lực quan văn rắc rối phức tạp, muốn làm chút chuyện thôi cũng vô cùng gian nan, chính lệnh từ ti lễ giám đi ra, cả triều trên dưới bằng mặt không bằng lòng, lão nô không không giơ dao mổ lên thì dùng cái gì để thi hành tân chính? Từ ngoài vào trong đều là những tấu chương khuyên can khiến bệ hạ không vui, lão nô nếu không lấy mấy tên đại thần ra giết gà dọa khỉ, bệ hạ sao có được những ngày tháng vui chơi vui vẻ thanh tĩnh như hôm nay?"

"... Bệ hạ, lão nô năm nay đã hơn năm mươi, đã tới tuổi tri thiên mệnh rồi. Phong quang vô hạn hay là tuổi già sụp đổ thì cũng đều là thiên mệnh. Lão nô ngần này tuổi rồi, làm tới địa vị như hôm nay thì còn cầu gì nữa? Bệ hạ, cái lão nô theo đuổi, đơn giản chỉ là trong những năm tháng còn lại không nhiều lắm này, có một cái mặt già nhìn thật phong quang để xóa đi sự xấu xí của mình khi còn sống. Trong cung hoạn quan gần vạn, ai mà không có suy nghĩ như lão nô? Bệ hạ..."

Lưu Cẩn nói xong bỗng nhiên ra sức dập đầu thật mạnh với Chu Hậu Chiếu, tiếng khóc đã trở nên khàn khàn: "Bệ hạ, lão nô có tội, là bị triều thần bức ép, bị bản thân bức ép, bịthân thể không trọn vẹn của chính lão nô bức ép, bệ hạ, bệ hạ à, lão nô đã hai tay dính máu rồi, nhưng lão nô đối với bệ hạ vẫn là một mảng trung tâm chân thành, trái tim này có trời cao chứng dám."

Chu Hậu Chiếu khóc nói: "Ngươi rất trung thành, nhưng ngươi cũng chết chưa hết tội! Trẫm nên làm gì? Trẫm nên giết ngươi hay là giữ ngươi lại

Lưu Cẩn cũng khóc lớn nói: "Bệ hạ, ta vốn là gia nô của thiên gia, sống hay chết chỉ ở trong một suy nghĩ của bệ hạ, giết ta hay là giữ ta, đều là ân điển của bệ hạ."

Hai người nhìn nhau mà khóc không ngừng.

Không biết qua bao lâu, Chu Hậu Chiếu giống như đã đưa ra quyết định, sau khi thở ra một hơi trọc khí, chậm rãi nói: "Lưu Cẩn, ti lễ giám chưởng ấn ngươi đừng làm nữa, về thu dọn, ngày mai rời kinh tới Trung Đô Phượng Dương trông coi hoàng lăng đi."

Lưu Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Phượng Dương thủ lăng chẳng khác nào là bị bãi truất biếm trích, thái giám khác thì còn đỡ, trông coi hoàng lăng vài năm nói không chừng được bệ hạ nhớ tới, lại triệu hồi về kinh sư phong cảnh trở lại, nhưng mà Lưu Cẩn hắn cơ hồ đắc tội với cả thiên hạ, nếu không còn là ti lễ giám chưởng ấn, hắn có mạng để sống tới Phượng Dương sao? Còn có thể hy vọng mấy sau này còn mạng mà được triệu hồi về kinh sư sao?

Tuyệt vọng và sợ hãi bao phủ Lưu Cẩn, Lưu Cẩn trong khoảnh khắc giống như già đi mười tuổi, quang hoàn của quyền lực sau khi biến mất khỏi đỉnh đầu hắn thì linh hồn hắn giống như cũng biến mất theo quang hoàn, chỉ còn lại một thể xác gần đất xa trời.

Thân hình run rẩy mấy cái, Lưu Cẩn thong thả cúi đầu vái: "Lão nô tạ ơn không giết của bệ hạ, lão nô... Bái biệt bệ hạ."

Chu Hậu Chiếu nước mắt rơi như suối, quay người lại không nói gì phất phất tay ra đằng sau.

Lưu Cẩn đứng dậy, thân hình vừa co quắp vừa gù gập chậm rãi đi ra ngoài cửa điện, một bước ba lần quay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng cô đơn hiu quạnh của Chu Hậu Chiếu. Đi đến cửa đại điện, đi sắp bước ra, Lưu Cẩn bỗng nhiên cắn răng một cái.

Một bước bước ra rồi, chẳng khác nào bước vào tử vong, hắn không thể ngồi chờ chết! Hắn nên giành lấy mạng cho bản thân."

Trong Trầm mặc, Lưu Cẩn xoay người lại, nhìn bóng lưng Chu Hậu Chiếu rồi nước mắt rơi như mưa.

"Bệ hạ, sau này lão nô không còn ở bên cạnh người nữa, người phải bảo trọng, trời lạnh nhớ mặc thêm áo, bụng đói nhớ dùng bữa, tiên đế đi về cõi tiên đã hai năm rồi, chỉ còn lại bệ hạ lẻ loi một mình, người... phải biết thương lấy bản thân, lão nô không thể phân ưu với bệ hạ nữa rồi."

Chu Hậu Chiếu đang Đưa lưng về phía Lưu Cẩn bỗng nhiên xoay người, oa một tiếng khóc lớn.

Những lời sau cùng này, cuối cùng đã hoàn tan trái tim cứng rắn của Chu Hậu Chiếu, đụng vào chỗ yếu ớt mong manh nhất trong lòng hắn.

"Lưu Cẩn, ngươi quay lại đi! Trẫm đã không còn hoàng, sao có thể không có ngươi nữa."

Thân hình già nua còng queo của Lưu Cẩn theo những lời này của Chu Hậu Chiếu, trong khoảnh khắc khôi phục lại vẻ cao thẳng của ngày xưa, quang hoàn mất rồi lại được một lần nữa bao phủ trên đỉnh đầu hắn, đạo quang hoàn này gọi là "Quyền thế".

Tần Kham ra khỏi Báo Phòng, hắn đi rất chậm, đi rất lặng lẽ, trên mặt mang theo vẻ bất lực..

Hắn biết rõ Lưu Cẩn vừa rồi vì sao lại ở lại một mình, cũng biết rất rõ sau khi Lưu Cẩn ở lại sẽ có vận mệnh như thế nào.

Giết Hoa Sưởng, ám sát Trương Càn, thậm chí hãm hại hắn, những cái này toàn bộ cộng lại vẫn không thể kích khởi sát khí chân chính của Chu Hậu Chiếu, bởi vì Chu Hậu Chiếu vẫn chưa bị Lưu Cẩn chạm tới điểm mấu chốt, hắn vẫn chưa thực sự bị Lưu Cẩn tổn thương.

Muốn giết Lưu Cẩn là một việc rất gian nan, hắn giống như đang sống dưới cánh chim của thần linh vậy.

Cho dù trong lòng thất vọng, nhưng Tần Kham lại không hề có ý trách cứ Chu Hậu Chiếu.

Hắn biết địa vị của Lưu Cẩn ở trong lòng Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu chỉ là một thằng nhóc mười bảy tuổi, thằng nhóc này đã mất đi phụ thân, hắn không thể mất đi thân nhân Lưu Cẩn này nữa.

Thiên lý công đạo và thân nhân còn lại, giữa hay bỏ đều là từ bản tâm.

Tiếng bước chân Phía sau rất quen thuộc, Tần Kham lộ ra nụ cười khổ.

"Tiểu tử, đi nhanh như vậy làm gì? Ngươi nợ lão phu tiền à?" Lý Đông Dương bước thấp bước cao đuổi theo hắn.

"Vãn bối cũng nhớ là không hề nợ tiền gì ngài, nhưng tiếng bước chân như đòi nợ c Tây Nhai tiên sinh làm vãn bối có chút khẩn trương."

Lý Đông Dương nhìn trái nhìn phải một vòng, thấy chung quanh không có ai, thế là túm tay áo Tần Kham, hạ thấp giọng nói: "Nói đi, vừa rồi là thế nào? Hịch văn tạo phản của An Hóa vương rõ ràng là ngươi tự tay chế ra, vì sao vừa rồi không trình cho bệ hạ? Có hai vụ án Hoa Sưởng Trương Càn, cộng với hịch văn tạo phản của An Hóa vương, nhất định sẽ khiến bệ hạ sinh ra nghi kỵ đối với Lưu Cẩn, ngày sau lão phu phát động triều thần đánh một kích trên kim điện, Lưu Cẩn diệt vong ở ngay trước mắt, ngươi vừa rồi vì sao lại bỏ lỡ cơ hội trời ban như vậy?"

"Bởi vì vãn bối vừa rồi bỗng nhiên cảm thấy rất thưởng thức Lưu Cẩn, không đành lòng giết hắn..."

Lý Đông Dương nhìn chằm chằm Tần Kham như nhìn thằng điên môt lúc, rồi chậm rãi nói: "Tần Kham, lão phu muốn nghe một lời nói thật từ miệng ngươi mà khó vậy sao?"

Bình Luận (0)
Comment