Sách được làm bởi Nhân
v, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Tần Kham thở dài: "Lão đại nhân, thời cơ diệt Lưu Cẩn chưa tới, vừa rồi ta nếu xuất thủ, Lưu Cẩn nhiều lắm chỉ bị đầy tới Phượng Dương thủ lăng, tuyệt đối không thể dồn hắn vào chỗ chết, qua một hai năm, bệ hạ lại nhớ tới đủ loại cái hay của Lưu Cẩn, một đạo ý chỉ triệu hắn từ Phượng Dương về, lại cho làm ti lễ giám chưởng ấn, kết quả cục diện chúng ta vất vả mưu đồ rất lâu toàn bộ như nước chảy về biển đông, cái này gọi là đánh xà không chết sẽ bị cắn lại."
Lý Đông Dương nhìn hắn với vẻ khó hiểu: "Làm ra nhiều việc hại nước hại dân như vậy, bệ hạ chỉ đày Lưu Cẩn tới Phượng Dương? Không thể như vậy chứ?"
Tần Kham cười khổ không thôi.
Lý Đông Dương thiện mưu, là lão hồ li, nhưng sự hiểu biết của lão về Chu Hậu Chiếu hiển nhiên vẫn chưa đủ, lão đã xem nhẹ bản sự cầu sinh của Lưu Cẩn, cũng xem nhẹ trái tim mềm yếu của Chu Hậu Chiếu.
"Lão đại nhân, Lưu Cẩn quả thực đã làm rất nhiều chuyện sai trái, theo luật thì có thê giết hắn mười lần, nhưng những việc này vẫn chưa có việc nào chạm tới chỗ đau của bệ hạ, bệ hạ nếu không thực sự bị Lưu Cẩn tổn thương tới trái tim thì hắn tuyệt đối sẽ không giết Lưu Cẩn, chặt cỏ nếu không chặt tận gốc thì ngọn cỏ này ta thà không động đến nó còn hơn."
Lý Đông Dương hơi động dung, tiếp theo có chút chán nản thất vọng, lắc đầu thở dài: "Giết một quyền hoạn không ngờ gian nan như vậy, Lưu Cẩn rốt cuộc là cho bệ hạ uống thuốc mê gì?"
Tần Kham cười nói: "Không phải thuốc mê, bùa giữ mạng trên người Lưu Cẩn là hắn làm trâu làm ngựa ở đông cung mười năm mà có, bệ hạ không giết Lưu Cẩn có lẽ là hồ đồ, nhưng đổi một góc độ khác mà nói, chẳng phải là trọng tình trọng nghĩa sao? Thứ cho ta nói thẳng, ta thà một hoàng đế ngu ngốc mà trọng tình trọng nghĩa, chứ không hy vọng nhìn thấy một quân vương lãnh khốc chỉ coi trọng luật pháp."
Những lời này quả mức ly kinh bạn đạo, cho dù Lý Đông Dương có chút thưởng thức Tần Kham, nhưng cũng vẫn không nhịn được mà nhíu mày nhìn hắn.
Tần Kham xua tay cười nói: "Lão đại nhân đừng lườm ta, ta chỉ là ăn ngay nói thật, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này, bệ hạ chắc đã tha cho Lưu Cẩn cả ba tội giết cả nhà Hoa Sưởng, ám sát Trương Càn và hãm hại ta rồi."
Lý Đông Dương chấn động: "Gì cơ? Tha á?"
Tần Kham thở dài: "Một thái giám có thể lấy thúng úp voi độc tài triều cương hai năm, văn võ cả triều không thể không khúm núm, ngay cả lão đại nhân là nguyên lão tam triều cũng khó tránh khỏi phải a dua xu nịnh để quyền biến, có thể làm đến một bước này, tất nhiên hắn bản sự của hắn, các ngươi đều xem nhẹ địa vị của Lưu Cẩn ở trong lòng bệ hạ rồi, cho dù hôm nay ta đưa hịch văn tạo phản của An Hóa vương ra, chỉ sợ cũng vẫn bị bệ hạ bỏ qua hết."
Đối với Tần Kham mà nói, Lý Đông Dương không muốn tin, nhưng hắn không thể không tin.
Lưu Cẩn có thể độc bá triều đường, gần như dùng "Lập hoàng đế" để tự xưng, tay nắm đại quyền sinh sát người trong thiên hạ, triều thần ngôn quan bất luận hạch tội bao nhiêu lần, bất luận lấy ra bao nhiêu chứng cớ hòng lật đổ hắn, đều kết thúc bằng thất bại, một thái giám trong hoàn cảnh tứ phía đều là địch tại triều đường vẫn đứng sừng sững không ngã, thậm chí sau khi mở một đường máu thì thu bè nạp phái, một nửa triều thần trở thành vây cánh của hắn. Thứ duy nhất Lưu Cẩn có thể dựa vào, đó là sự tín nhiệm triệt để của Chu Hậu Chiếu, loại tín nhiệm này đại tới trình độ nào? Chu Hậu Chiếu cơ hồ chẳng khác nào mời Lưu Cẩn tạm thời giúp hắn làm hoàng đế, mà hắn thì trốn ở trong thâm cung chuyên môn phụ trách sống phóng túng.
Điều bọn Tần Kham hiện tại phải làm, có thể nói là lật đổ một thái giám quyền thế ngút trời, cũng có thể nói là muốn lật đổ một hoàng đế nắm hết quyền hành cũng không quá.
Lý Đông Dương giống như hôm nay mới dần dần hiểu về Chu Hậu Chiếu và Lưu Cẩn, đa mưu túc trí như lão cũng không khỏi cảm thấy có chút ảo não vì mình vừa rồi ở trước mặt Chu Hậu Chiếu quanh co lòng vòng nhắc tới chuyện hịch văn.
"Khi nào thì cho Lưu Cẩn một kích cuối cùng?" Lý Đông Dương hỏi.
Tần Kham nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngày Bình định An Hóa vương phản loạn xong cũng chính là lúc Lưu Cẩn đền tội."
"Nếu bệ hạ đã tha cho Lưu Cẩn việc hãm hại ngươi và hai vụ án mạng, tương lai chỉ một đạo hịch văn của phản tặc chỉ sợ không lật đổ được hắn?" Lý Đông Dương nhìn chằm chằm Tần Kham, trong mắt lấp lánh tinh quang.
Tần Kham tựa hồ không nghe ra ý hỏi của Lý Đông Dương, chỉ gật đầu: "Đúng, một đạo hịch văn quả thật không lật đổ được Lưu Cẩn, cho nên hịch văn chỉ có thể xem như món khai vị."
" Đại tiệc phía sau thì sao?" Lý Đông Dương hơi có chút nóng lòng.
Tần Kham chăm chú nhìn Lý Đông Dương, bỗng nhiên nói: "Lão đại nhân từng có chút tình ý với danh kỹ Trầm Hương cô nương của Yến Lai lâu kinh sư, thậm chí một độ từng có ý muốn đem nạp làm thiếp. Nhưng về sau vị Trầm Hương cô nương kia lại rời khỏi kinh sư một cách mạc danh kỳ diệu, lão đại nhân có biết vì sao không?"
Một câu Không đầu không đuôi làm Lý Đông Dương ngẩn ra hồi lâu, tiếp theo thì giận dữ nói: "Ngươi... Cẩm Y vệ Các ngươi cả ngày nhàn rỗi, rảnh tới mức đó sao? Lão phu ngày mai sẽ phát động đình nghị, nói Cẩm Y vệ thừa nhân viên, tố ngươi rảnh chim suốt ngày đi rình mò chuyện riêng tư của lão phu."
Tần Kham thở dài: "Lão đại nhân hiểu lầm rồi, chuyện này không phải ta làm. Chỉ vì lão đại nhân ở trong phủ khi ngủ có cái tật hay nói mơ, có một đêm ngài lão nằm mơ có thể hơi đồi phong bại tục, vô thức nói mớ mấy câu, vừa hay bị lão thê của ngài nghe thấy, cho nên vị Trầm Hương cô nương kia..."
Còn chưa nói xong, Tần Kham đã ném một ánh mắt đồng tình về phía Lý Đông Dương.
Lý Đông Dương kinh ngạc há to miệng, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, biến ảo bất định.
Tần Kham thở dài: "Nam nhân không chỉ phải quản tốt cái đũng quần của mình, cũng phải quản tốt cái miệng của mình nữa. Nếu không vịt chín cũng có thể bay. Cho nên, lão đại nhân à, ta nếu nói hậu chiêu tru trừ Lưu Cẩn cho ngươi biết, ngươi dám thề với trời, ngươi nằm mơ cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài không? Ngươi dám thề thì ta dám nói."
Lý Đông Dương bị nói cho mặt già đỏ bừng. Sau một hồi lâu, phẫn nộ phất tay áo: "Lão phu không có hứng thú!"
Nói xong Lý Đông Dương xoay người bỏ đi.
Tần Kham nhìn bóng lưng của Lý Đông Dương, xoa mũi cười khổ nói: "lão già Sáu mươi tuổi, không ngờ muốn nạp danh kỹ mười tám tuổi làm thiếp, khi Lý Đông Dương nói những câu mớ không biết xấu hổ này, lão thê không ngờ không thiến hắn ngay tại chỗ, đủ để thấy Lý lão phu nhân hiền lương thục đức, nghi thất nghi gia cực kỳ..."
Đình nghị đã có kết quả, còn lại chính là công việc bình định cụ thể.
ngày hôm sau, Chu Hậu Chiếu hạ trung chỉ, ti lễ giám và nội các đóng dấu, nhất trí định ra quan điểm chủ yếu trong việc bình định An Hóa vương phản loạn
Hộ bộ nhanh chóng phân phối lương thảo, Binh bộ nhanh chóng tụ tập tướng sĩ, Lễ bộ nhanh chóng chế tạo dư luận, Công bộ nhanh chóng điều động dân phu. Lục bộ Triều đình bận rộn với công việc, đồng thời một bài hịch văn thảo nghịch hoa lệ cẩm tú của Hàn Lâm viện đã ra lò, thông chính sứ ti phái ra dịch tốt phân phối tới các nơi, dùng tốc độ nhanh nhất truyền hịch văn này khắp nam bắc Đại Minh, một hồi chính thống và phản loạn chi chiến oanh oanh liệt liệt chính thức được vén màn.
Sáng sớm Ngày thứ ba, quan Tổng binh bình định Dương Nhất Thanh chuẩn bị hành trang, cùng giám quân tân nhiệm Trương Vĩnh đứng ngoài cửa Triêu Dương kinh sư, Chu Hậu Chiếu và quan viên văn võ ra khỏi thành đưa tiễn, một ly tráng hành tửu, một tờ văn điều binh, nhận tất cả kỳ vọng của Chu Hậu Chiếu và văn võ cả triều, Dương Nhất Thanh và Trương Vĩnh lên đường.
Tần Kham cũng kính Dương Nhất Thanh và Trương Vĩnh một chén rượu, ba người nâng chén uống cạn, ánh mắt lặng lẽ trao nhau những lời nói tự nhau hiểu, trên mặt cũng đồng thời nổi lên vẻ trịnh trọng trang nghiêm.
Cuối cùng ba người vái chào nhau thật dài, nói một tiếng bảo trọng.
Hình bóng của Dương Nhất Thanh và Trương Vĩnh dần dần biến mất, Tần Kham đứng lặng ngoài cửa thành hồi lâu, sắc mặt mệt mỏi và chờ mong.
Tử kỳ của Lưu Cẩn càng lúc càng gần, sau khi Lưu Cẩn chết thì thế nào? Lý tưởng của mình có phải thực sự thông suốt không trở ngại rồi không?
Một kẻ địch ngã xuống, còn có kẻ địch mới đứng lên, đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, đấu đi đấu lại, ao có thể đảm bảo mình vĩnh viễn đều là người thắng?
Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn về nhà, cùng Đỗ Yên và Kim Liễu nói chuyện tình ái, lại trêu đùa với tiểu Tần Nhạc đáng yêu, rồi mời cha vợ Đỗ Hoành đến, mở một vò rượu lâu năm, làm mấy món ăn, cha vợ con rể đối ẩm, nhàn hạ thoải mái thảo luận mấy câu thất đức nham hiểm, chọc cho cha vợ tức giận đến cào tường đập đầu giậm chân vớ dao, cuối cùng chia tay trong không vui, Tần Hầu gia mang theo nụ cười thỏa mãn đi ngủ, ngày mai lại là một ngày khoái hoạt.
Quyết định, làm vậy đi!