Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 470 - Chương 501: Hỉ Đường Đẫm Máu (Trung)

Chương 501: Hỉ đường đẫm máu (trung)

Ngoài thành Phách Châu, Long Tuyền tự.

Từ viện tử trước Đại Hùng bảo điện bày đầy từng hòm sính lễ, cửa chùa cửa điện buộc toàn tơ lụa hoa hồng đỏ tươi, một đám hòa thượng đầu trọc và một đám giang hồ hảo hán mặt mày dữ tợn hỗn tạp với nhau đều tự phân công làm việc, cảnh tượng rất quái dị, giống nhau là, trong không khí vui mừng như vậy, vẻ mặt của hòa thượng và hảo hán và lại đồng dạng sầu mi khổ kiểm, nhìn như đang đưa tang.

Các hòa thượng sầu mi khổ kiểm là vì trong chùa là vì trong chùa sắp một đôi tân nhân bái đường thành thân, việc nam nữ thế tục không ngờ chọn cử hành trong chùa, thực sự là tiết độc Phật tổ Như Lai, chẳng thiện một chút nào.

Có thiện tai hay không thì cũng không phải do các hòa thượng phản đối, mọi người đều biết, hảo hán giang hồ khi chiếm đạo lý thì cũng không phản đối giảng đạo lý với ngươi, một khi không chiếm đạo lý, các hảo hán sẽ chẳng để ý tới cái này, một thanh cương đao đặt trên cổ, so với tốn thời gian nói miệng thì ngắn gọn và tiện hơn rất nhiều.

Các hảo hán Giang hồ lo là, nữ đầu lĩnh Đường Tử Hòa Đường cô nương mà bọn họ sùng kính ái mộ không biết lên cơn gì, không ngờ đáp ứng thành thân với Lưu Thần đệ đệ trong đôi huynh đệ Phách Châu Lưu thị.

thực sự khiến rất nhiều một đường từ Thiên Tân đi theo vô cùng, trong khoảnh khắc biết được quyết định này, mọi người thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng một tiếng vỡ vụn, giống như có người đồng thời ném vỡ một trăm bình sứ.

Trong thiện phòng hậu viện chùa, Cát lão ngũ vẻ mặt không vui không buồn, lẳng lặng nhìn Đường Tử Hòa mặc đồ đỏ trong gương.

Đường Tử Hòa đã thay một thân khăn quàng vai đỏ thẫm, mành châu trên mũ phượng màu vàng theo bờ vai lay động mà kêu lách cách, mặt đánh phấn nhạt, trên đôi môi mê người điểm một lớp son đỏ, làm tôn thêm vẻ tuyệt sắc của nàng ta.

Cho dù quen Đường Tử Hòa đã mấy năm, nhưng Cát lão ngũ vẫn không thể không phát ra sự tán thưởng từ đáy lòng.

Nàng ta quá đẹp, đẹp như ánh mặt trời giữa trưa, khiến người ta không dám nhìn thẳng, chẳng trách huynh đệ Lưu thị dùng đủ loại dụ dỗ cũng phải hoàn thành cuộc hôn nhân này, chẳng trách tên đại quan triều đình họ Tần ám muội sinh với nàng ta, trong ngươi chinh phạt ta chém ngươi giết dập dờn kiều diễm của tư tình nhi nữ.

Nhẹ nhàng đặt bút kẻ lông mày xuống, Đường Tử Hòa xoay người cười nói với Cát lão ngũ: "Ta có đẹp không?"

Cát lão ngũ mà mím môi, yên lặng gật đầu.

Đường Tử Hòa mỉm cười hài lòng: "Cái đồ bao cỏ Lưu Thần đó có thể lấy được mỹ nhân như ta, có tính là tam sinh hữu hạnh hay không?"

Cát lão ngũ cười khổ: "Đường cô nương, huynh đệ Lưu thị chính là Phách Châu chi hùng. Trong tay chúng ta chỉ có ba ngàn nhân mã, mà huynh đệ Lưu thị trừ là kết bái với đầu lĩnh Trương Mậu của đám cướp đường Phách Châu ra, dưới tay họ cũng có tới cả ngàn người, đám ba mươi tư tráng sĩ Lý Long, Lý Duệ, huống chi huynh đệ Lưu thị còn treo hàm Hiệp bộ đầu bắt cướp của quan phủ, Đường cô nương nếu muốn mượn cơ hội thành thân để tụ tập đám người này lại mà giết, có phải là quá mạo hiểm hay không?"

Đường Tử Hòa chăm chú nhìn mình trong gương, nhìn bóng hình xinh đẹp mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy xa lạ đó, không biết vì sao, trong lòng Đường Tử Hòa bỗng nhiên trào lên cảm giác buồn bã oán than, cúi đầu thở dài.

Rồi lập tức nàng ta lại ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia dứt khoát.

" Huynh đệ Lưu thị không phong quang như lời ngươi nói đâu, lão ngũ, ngươi phải nhớ kỹ, ba ngàn nhân mã trong tay chúng ta là thật, mà huynh đệ Lưu thị trừ ba mươi tư thủ hạ ra, căn bản là không đáng nhắc tới, bọn họ được quan phủ chiêu an không đến hai năm, quan phủ vẫn chính là lúc còn cẩn thận đề phòng bọn họ, tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn để thế lực của hai người bành trướng, mấy ngày trước thám tử ta phái vào trong thành Phách Châu nói với ta, thái giám trấn thủ Phách Châu Lương Hồng đã nhiều lần đòi đút lót của huynh đệ Lưu thị, mà huynh đệ Lưu thị để thỏa mãn Lương Hồng, cơ hồ đã rơi vào cảnh trong nhà chỉ còn bốn bức tường, chắc hẳn trong lòng bọn họ sớm đã bất mãn với triều đình, thầm mang chí tạo phản, cho nên Lưu Thần mới muốn thành thân với ta, bởi vì hắn nhìn trúng ba ngàn nhân mã của chúng ta, là chí ắt phải có."

Đường Tử Hòa mỉm cười với minh trong gương, nụ cười lạnh lùng còn mang theo một tia khinh miệt: "Hắn muốn thì ta cho, huynh đệ Lưu thị tưởng Đường Tử Hòa ta là ai? Bạch Liên giáo Hồng Dương Nữ từng tạp dựng hương đường Thiên Tân rực rỡ, là người mà hai tên sơn phỉ cướp đường có thể tùy ý vê nặn hay sao?" Huynh đệ Lưu Sủng Lưu Thần quả thật đã xem thường Đường Tử Hòa.

Trong cái thời đại tin tức bế tắc này, bọn họ không biết Đường Tử Hòa ở Thiên Tân đã làm ra sự nghiệp oanh oanh liệt liệt cỡ nào, càng không biết nàng ta từng tạo dựng được thanh danh hiển hách như thế nào.

Có thể bức triều đình không thể không vận dụng đại quân c sáu vệ thanh tiễu trấn áp, cuối cùng không ngờ vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì thoải mái trốn đi xa, nữ tử như vậy, một Lưu Thần xuất thân sơn phỉ cướp đường cưới được à?

Nam nữ nếu không xứng đôi, có đôi khi sẽ rất chết người.

Đường Tử Hòa cười tươi tắn, giống như linh tiên trong tranh không cẩn thận ngã xuống trốn phàm trần, xinh đẹp tới mức như không thuộc về thế giới phù hoa này.

Cát lão ngũ thở dài nặng nề, đi theo Đường Tử Hòa mấy năm, nhưng hắn vẫn không hiểu nàng ta, nàng ta giống như một đáp án thâm ảo, lúc nào cũng khiến cho hắn bất ngờ.

"Đường cô nương, cho dù huynh đệ Lưu thị không ra gì, cho dù quan phủ đề phòng, nhưng hai người bọn họ ít ra cũng kết bái huynh đệ với đầu lĩnh cướp đường Phách Châu Trương mậu, Trương Mậu chiếm núi làm vua, hơn hai ngàn nhân mã dưới tay đều là hạng người nhanh nhẹn dũng mãnh, cô nương nếu xuống tay với huynh đệ Lưu thị, chỉ sợ Trương Mậu sẽ không không ngồi yên mà nhìn, chúng ta dù sao cũng là ngoại lai, chiếm núi tụ tập tới ba ngàn người dĩ nhiên sẽ dẫn tới sự cảnh giác của các lộ lục lâm khác, nếu thật sự giết Lưu Sủng Lưu Thần, chẳng phải sẽ đắc tội v toàn bộ đồng đạo Phách Châu hay sao? Thực ra, Lưu Thần cầu hôn cô nương, cô nương nếu không thích, chúng ta dẫn theo ba ngàn nhân mã bỏ đi, lại tìm một ngọn núi khác là được, việc gì phải tốn công ở đây rồi khiến bản thân phải tiến thối lưỡng nan?"

Đường Tử Hòa cười nhạo: "Bái huynh đệ? Thời buổi bây giờ ngay cả thân huynh đệ còn chẳng đáng tin, huynh đệ kết nghĩa thì có là gì? bang phái lục lâm cướp đường bình thường tụ tập được một hai trăm người là cao rồi. Trương Mậu lại có tới hơn hai ngàn người, ngươi cho rằng Trương Mậu thật sự cam tâm làm một tên lom dom vào nhà cướp của tầm thường sao?"

Cát lão ngũ cả kinh: "Chẳng lẽ Trương Mậu hắn..."

"Trương Mậu muốn làm gì, ta chỉ là đoán thôi, có điều..." Đường Tử Hòa lập tức cười khẽ: "Ai cũng nói thời thế tạo anh hùng, Trương Mậu cần thời thế, mà ba ngàn binh mã dưới tay Đường Tử Hòa ta chính là thời thế của Trương Mậu, cũng là lợi thế của ta, chỉ là hai tên huynh đệ kết nghĩa, ở trong lòng hắn chẳng lẽ quan trọng hơn mưu đồ của hắn sao?"

Đuôi lông mày của Cát lão ngũ giật giật, hắn không ngờ trên cái đất Phách Châu nho nhỏ này, lại có nhiều nhân vật tàng long ngọa hổ như vậy, cục diện rắc rối phức tạp như vậy, lúc trước lựa chọn đến Phách Châu rốt cuộc là đúng hay sai?

Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Hai canh giờ nữa là giờ lành. Huynh đệ Lưu thị sẽ dẫn người tới đón dâu. Hơn nữa để đề phòng biến cố hay không Bọn họ mượn nhân mã của Trương Mậu vây chặt Long Tuyền tự, cục diện hôm nay là không thể êm đẹp. Cát lão ngũ, nhân mã của chúng ta đã an bài thỏa đáng chưa?"

Cát lão ngũ vội nói: "Cô nương yên tâm, ta đã chọn ra tám trăm nhân mã tinh tráng cải trang thành bách tính tỏa ra ở ngoài Long Tuyền tự để đợi lệnh, huynh đệ Lưu thị tự phụ có thân phận quan phủ, lại có nhân mã của Trương Mậu làm chỗ dựa cho hắn, hơn nữa bọn họ còn nắm lương thảo của chúng ta, chắc hẳn bọn họ cho rằng chúng ta tuyệt đối sẽ không dám động thủ với hắn, cho nên bên ngoài Long Tuyền tự chỉ có hơn năm trăm người, đến lúc đó cô nương ra một tiếng hiệu lệnh, trong chớp mắt là có thể diệt họ."

Đường Tử Hòa gật gật đầu, nói: "Ngươi trước tiên đi chuẩn bị đi, bảo các huynh đệ trong chùa cẩn thận một chút, hôm nay là làm công việc liều mạng đó."

Dừng một chút, Đường Tử Hòa khẽ nhăn chán, nhìn ra thiên không thương mang ngoài cửa sổ, ngữ khí bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ kiên nghị: "Phách Châu phong vân tụ hội, hổ gầm rồng ngâm, bắt đầu từ hôm nay, Đường Tử Hòa ta lại tưởng tự tay đánh giá các lộ anh hùng Phách Châu một chút."

Bình Luận (0)
Comment