Cát lão ngũ nghe vậy thì rùng mình, tiếp theo trong mắt hiện lên một tia lệ khí, ôm quyền thật mạnh rồi xoay người bước đi.
Trong thiện phòng Yên tĩnh, Đường Tử Hòa nhìn mình trong gương, tay mềm khẽ nâng, như bướm bay lượn, Đường Tử Hòa thở dài, dung mạo khuynh thành hiện lên vẻ u sầu.
Lần đầu tiên trong đời mặc áo cưới, lại không phải mặc cho hắn.
Hắn và nàng ta, tựa hồ càng ngày càng xa...
Lưu Thần mặc cát phục tân lang, dưới sự vây quanh gần trăm tên thủ hạ, đắc ý bước vào Đại Hùng bảo điện của Long Tuyền tự.
Đại Hùng bảo điện thường ngày trang nghiêm, hôm nay không ngờ thành hỉ đường thành thân của hán tử giang hồ, thật sự là bất luân bất loại.
Các hòa thượng sớm đã bị đuổi t thiện phòng rồi nhốt lại, bởi vì các hảo hán giang hồ ngại hòa thượng xui, làm hỏng không khí vui mừng, kỳ quái là, bọn họ lại không ngại bái đường trước tượng Phật tổ không thể không nói, khẩu vị của các hảo hán có chút phân liệt.
những hán tử giang hồ này không có tín ngưỡng, không tin phật cũng không tin đạo, điều duy nhất họ tin là đao trong tay mình, cho nên bọn họ không kiêng kỵ gì hết.
Hơn trăm người đi sau lưng Lưu Thần, mọi người ngẩng đầu ưỡn ngực vui sướng, Lưu Sủng, huynh trưởng của Lưu Thần cũng một thân trù sam mới tinh, bên cạnh hắn còn có một đại hán cao hơn hắn nửa cái đầu, thân hình khôi ngô cường tráng đi cùng, người này chính là Trương Mậu, đầu lĩnh của đám cướp đường Phách Châu danh tiếng lừng lẫy.
Trương Mậu và Lưu Sủng không cướp đi sự nổi bật của Lưu Thần, hai người đi cuối đội ngũ đón dâu, thấy Lưu Thần đã đi vào Đại Hùng bảo điện, hai người tủm tỉm cười nhìn nhau, Lưu Sủng đánh mắt ra hiệu cho một hán tử, hán tử hiẻu ý, vẫy tay một cái, trăm tên đại hán nhanh chóng vào điện, túm năm tụm ba chiếm ba góc đông nam bắc, mọi người tỏa ra chung quanh tượng Phật tổ, nhìn thì giống như xem lễ, kỳ thực là đang hình thành thế bao vậy khu vực trung ương đại điện.
Lưu Sủng là vũ phu, nhưng không phải là vũ phu không có đầu óc, hành tẩu giang hồ hoặc khiếu ngạo sơn lâm, phải dựa vào hai chữ "Cẩn thận" Mới có thể sống đến hôm nay, chuyện kết thân Đường Tử Hòa đáp ứng quá sảng khoái, trong lòng Lưu Sủng lờ mờ sinh ngờ vực, hôm nay gọi đội ngũ hơn trăm người tới đón dâu, lại mượn nhân mã của đại ca kết bái Trương Mậu tới bao vây ngoài chùa, chính là để phòng có biến bất ngờ.
Trong đại điện Tràn ngập không khí mừng vui, nhưng lại có một tia sát khí không dễ phát hiện quẩn quanh.
Giờ lành đến rồi.
Lưu Thần đứng giữa đại điện, hưng phấn tới xoa tay liên tục.
Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tử Hòa từ Thiên Tân vì tìm nơi nương tựa mà đến, Lưu Thần đã coi nàng ta như người trời, từ đó về sau dung mạo tuyệt sắc của Đường Tử Hòa luôn hiện lên trong đầu hắn, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của nàng ta đều giống như quyết định nhịp tim của hắn, cho dù huynh trưởng Lưu Sủng của hắn lờ mờ cảm thấy nữ tử này là nhân vật nguy hiểm, nhưng lại không chịu được nhiều lần cầu khẩn của đệ đẹ, đồng thời cũng coi trọng ba ngàn nhân mã dưới tay nàng ta, lúc này mới biết thời biết thế mà thúc đẩy cuộc hôn nhân này.
tiếng kèn thổi tới vong hình, Cát lão ngũ khoanh tay đứng ở cạnh cửa, nhìn nụ cười mộng đẹp đã trở thành sự thật của Lưu Thần, khóe miệng hắn phác ra một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn Lưu Thần giống như nhìn một người chết.
Chim trĩ mà vọng tưởng phối với phượng hoàng, hắn không mời thầy bói tới tính bát tự à?
Bốn phía Đại Hùng bảo điện đều là người của huynh đệ Lưu thị, nói một cách chính xác hơn, là người mà huynh đệ Lưu thị mượn từ Trương Mậu.
Mà bên Đường Tử Hòa thì lại chỉ có hơn mười lão đệ huynh, nhân mã còn lại đều bố trí trong thâm sơn, lúc này trong điện là một mảng không khí vui mừng, hơn trăm người chiếm bốn góc đại điện, lờ mờ vây hơn mười lão đệ huynh của Đường Tử Hòa ở giữa, Lưu Thần thì một thân cát phục tươi cười nhìn chằm chằm cửa hông trong điện.
Tình hình này nhìn thế nào cũng chẳng giống thành thân, ngược lại thấy có ý tứ bức ép, dưới tình hình như vậy, trong không khí vui mừng tất nhiên mang theo mấy phần hương vị giương cung bạt kiếm.
Một hán tử lâm thời được chỉ định làm người dẫn chương trình nhìn nhìn sắc trời, tiếp theo hô lớn: "Giờ lành đã đến, mời tân nương tử bước ra, bái đường thành thân."
Không lâu sau, Đường Tử Hòa một thân mũ phượng khăn quàng vai được hỉ nương cõng ra, từng bước từng bước từ cửa hông đi vào.
Nhìn khuôn mặt khuynh thành kiều mỵ của Đường Tử Hòa sau rèm che của mũ phượng, hô hấp của Lưu Thần bỗng nhiên trở nên ồ ồ, mặt trong nháy mắt đã đỏ lên, cả người như lọt vào mây mù, tất cả mọi thứ bên cạnh đều giống như biến thành không còn chân thực.
Cảm giác giống như là nằm mơ vậy, một nữ tử xinh đẹp không nhuốm bụi trần thế này, bắt đầu hôm nay không ngờ lại thật sự trở thành thê tử của mình sao?
Ánh mắt Lưu Thần lộ ra vẻ tham cực độ, ánh mắt giống như muốn lột trần Đường Tử Hòa từ đầu đến chân.
Lưu Sủng và Trương Mậu đứng sau lưng Lưu Thần cũng kinh diễm đối với Đường Tử Hòa không thôi, trong mắt Lưu Sủng thậm chí hiện lên một tia đố kị, trong lòng lờ mờ có chút hối hận, Đường Tử Hòa này nên lôi vào phòng mình mới đúng, tự dưng lại tiện nghi cho đệ đệ.
Nghi thức hơi loạn, trông cậy vào một đám hán tử giang hồ có thể thực hiện lễ tiết thành thân một cách chính quy là điều không có khả năng, đại khái không quá sai lệch là được rồi.
Trong ánh mắt tham lam của Mọi người, Đường Tử Hòa giống như một con dê non lao vào giữa bầy sói, từ từ bước tới đứng ở giữa điện.
Hán tử dẫn chương trình không dám trì hoãn, lập tức lớn tiếng nói: "Tân nhân bái đường."
Lưu Thần vội vàng bước về phía Đường Tử Hòa, Đường Tử Hòa không nhúc nhích, giống như nhận mệnh mặt hướng về phía Phật tổ kim thân trong điện.
Cách đó không xa, Cát lão ngũ và đám lão đệ huynh nắm chặt quyền đầu.
"Nhất bái thiên địa."
"Chậm đã!" Đường Tử Hòa đang Trầm mặc bỗng nhiên lạnh lùng cắt ngang nghi thức.
Mọi người ngẩn ra, sắc mặt hai huynh đệ Lưu Sủng Lưu Thần có chút khó coi, Lưu Sủng hậm hực nói: "Đường cô nương chẳng lẽ muốn đổi ý?"
Rèm che của Mũ phượng đã che khuất khuôn mặt Đường Tử Hòa. Chỉ nghe nàng ta lạnh lùng nói: "Trước khi Bái đường ta muốn hỏi một chút, sau khi thành thân thì ba ngàn huynh đệ của ta ai sẽ lo cho họ?"
Lưu Sủng cười lạnh nói: "Phách Châu là đất của huynh đệ ta, hiện giờ ba ngàn huynh đệ đó của ngươi bị triều đình ngày đêm lùng bắt, bọn họ ngay cả thâm sơn cũng không dám ra, cho dù ta để nàng làm chủ, nàng có làm chủ được ư? Đường cô nương, Phách Châu không phải là Thiên Tân, nơi này sói ăn thịt người nhiều lắm."
Đường Tử Hòa thở dài: "Nói như vậy, ta gả cho Lưu Thần. Ba ngàn huynh đệ thủ hạ của ta là của hồi môn?"
"Ngươi có thể coi như vậy cũng được, Đường cô nương, ba ngàn người này không phải là bánh thơm gì cả, ngược lại còn là củ khoai lang nóng. Chỉ có chờ tới lúc nàng thật sự trở thành người của Lưu gia chúng ta, chúng ta mới dám tận tâm tận sức tiếp nhận bọn họ. Tương lai không nói tới vinh hoa phú quý, ít nhất có thể đảm bảo ba ngàn huynh đệ này không phải lo áo cơm.
Đường Tử Hòa cười cười, tiếng cười tràn ngập vẻ mỉa mai: "Thời buổi này con người ta đều thế nào vậy? Hành vi ăn chùa uống chùa chiếm hết tiện nghi không ngờ có thể nói thành cứu khổ cứu nạn phổ độ chúng sinh, huynh đệ Lưu gia, các ngươi thật sự cho rằng Đường Tử Hòa ta là loại nữ tử yếu đuối, ở mảnh đất xa lạ này chỉ có thể bán thân dựa vào các ngươi thì mới có thể sống được à?"
Huynh đệ Lưu thị nghe vậy lập tức rùng mình, Lưu Sủng tức giận nói: "Đường Tử Hòa, ngươi quả nhiên muốn đổi ý."
Đường Tử Hòa cười ha ha, bỗng nhiên thò tay ra, giật khăn voan ném xuống đất, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành làm tất cả nam tử trong điện như ngừng thở.
" Chuyện Đường Tử Hòa ta đã làm, đám sơn phỉ cướp đường các ngươi theo không kịp, hổ xuống đồng bằng vẫn là hổ, mãnh hổ há có thể để chó nhờn? Lưu Thần tự ngươi đi soi gương đi, ngươi tự hỏi xem có xứng đôi với ta hay không?"
Lời vừa nói ra, mọi người trong điện xôn xao, Lưu Sủng giận tím mặt: "Tiện nhân khá lắm, quả nhiên là sau gáy mọc xương ngược! Các huynh đệ.."
Chưa dứt lời, Lưu Sủng bỗng nhiên cảm thấy cả người vô lực, thân thể mất khống chế, mềm nhũn ngã xuống đất.
Lại nhìn hơn trăm hán tử đón dâu trong điện, bọn họ cũng giống như đồng thời uống rượu say vậy, liên tiếp ngã xuống, chỉ độc có Cát lão ngũ và hơn mười lão đệ huynh là bình yên vô sự.
Cát lão ngũ cuối cùng cũng khôi phục nụ cười, trong nụ cười lộ ra một cỗ miệt thị và đắc ý, hắn một tay cầm đao, bước nhanh tới chỗ huynh đệ Lưu thị, một tay xách Lưu Thần như xách gà con.
"Mấy tên sơn tặc cướp đường mà dám có chủ ý con cóc ăn thịt thiên nga, các ngươi xứng à?"
Lưu Thần vừa sợ vừa giận, thân thể suy yếu không có sức, b vẫn có thể nói chuyện.
"Đường Tử Hòa, ngươi... đã đánh thuốc gì cho chúng ta?"
Cát lão ngũ lạnh lùng nói: "Thần tiên túy, đã nghe bao giờ chưa?"
"Đường Tử Hòa, ngươi dám làm kẻ địch với tất cả huynh đệ lục lâm Phách Châu ư?"
Đường Tử Hòa cười lạnh nói: "Các ngươi chỉ là hai con chó được triều đình chiêu an, có tư cách gì mà đại biểu cho lục lâm Phách Châu? Lưu Sủng Lưu Thần, Đường Tử Hòa ta không phải là mì nắm để mặc các ngươi xoa nắn, người dám có chủ ý với ta trên đời này ai nấy đều đã sớm xuống điện Diêm La rồi, các ngươi cũng không ngoại lệ!"