Sắc mặt huynh đệ Lưu thị tái nhợt, tâm như tro tàn.
Cho tới lúc này bọn họ mới ý thức được cái gì gọi là "Bất thị mãnh long bất quá giang", một nữ nhân có thể khiến đại quân của sáu vệ bao vây tiễu trừ, có thể là nhân vật đơn giản sao?
Ngoài Đại Hùng bảo điện, năm trăm nhân mã huynh đệ Lưu thị mượn của Trương Mậu đã nhận ra tình hình trong điện không ổn, mọi người đều cầm đao đi vào trong điện.
"Đường cô nương, phát tên lệnh đi." Cát lão ngũ nói.
Đường Tử Hòa gật gật đầu, sau đó chỉ vào Lưu Sủng Lưu Thần, nói: "Hai người này giữ lại cũng vô dụng, giết!"
Xoẹt xoẹt!
Hai ánh đao sáng như tuyết xẹt qua, hai cái đầu của Lưu Sủng Lưu Thần bay lên cao, trong Đại Hùng bảo điện trang nghiêm lập tức tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Đồng thời, một mũi tên lệnh mang theo tiếng rít thê lương bay vào tầng mây, từ bốn phương tám hướng bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng hò hét của binh mã.
Sắc mặt Mọi người đều thay đổi, ánh mắt nhìn Đường Tử Hòa không còn một tia thèm khát nào, thay vào đó chỉ có một mảng kính sợ và tuyệt vọng.
Năm trăm nhân mã của Trương Mậu Ngoài điện cũng hoảng, lúc này Trương Mậu ở trong điện bị người ta khống chế. Ngoài điện thì tiếng hò hét như sơn băng địa liệt, bọn họ dẫu sao cũng chỉ là cướp đường, không phải quan binh được huấn luyện, lúc này bọn họ cũng không biết lưỡi đao nên hướng vào trong hay là hướng ra ngoài. Năm trăm vô cùng bối rối.
Trương Mậu Đồng dạng bị thần tiên túy vật ngã được xem như là người trấn định duy nhất trong điện, nghe thấy tiếng hò hét bên ngoài, Trương Mậu biến sắc, bỗng nhiên thở dài: "Ta và huynh đệ Lưu thị đã xem thường ngươi rồi, Đường Tử Hòa, ngươi rõ ràng có chí kiêu hùng, đáng thương cho huynh đệ Lưu gia không ngờ cho rằng có thể tùy ý vê nặn ngươi."
Đường Tử Hòa lẳng lặng nghe động tĩnh ngoài điện, một lát sau, nàng ta thuận tay kéo một cái bồ đoàn trong điện lại, cũng chẳng để ý trên người vẫn mặc cát phục, cứ như vậy ngồi xếp bằng trước người Trương Mậu, lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Trương đại đương gia. Không giấu gì ngươi. Ta đã mai phục tám trăm nhân mã ngoài chùa. Chắc hẳn ngươi từng nghe chuyện Thiên Tân tam vệ Thiên Tân tam vệ tạo phản, tám trăm nhân mã này từng là quân đội chính quy của triều đình, lúc này bọn họ đã bao vây Long Tuyền tự. Theo ước đoán của ta, cách lúc chém giết năm trăm huynh đệ của ngươi chắc chỉ còn chừng thời gian một nén hương."
Trong mắt Trương Mậu chợt lóe tinh quang: "Ngươi muốn nói gì?"
"Trong thời gian một nén hương này ta muốn làm một vụ mua bán với ngươi."
" Mua bán gì? Dùng tính mạng của Trương Mậu ta để đổi lấy cuộc sống yên ổn của các ngươi ở Phách Châu ư?"
Đường Tử Hòa cười lạnh nói: "Đường Tử Hòa ta dưới tay có ba ngàn binh mã năng chinh thiện chién, ta muốn sống yên ở Phách Châu, cần ngươi đồng ý à?"
"Ngươi muốn nói chuyện gì?"
Đường Tử Hòa không đáp, trước tiên lấy ra một bình sứ nhỏ, đổi ra một viên thuốc màu đen nhét vào miệng Trương Mậu.
Không lâu sau, Trương Mậu dần dần cảm thấy thân thể có khí lực, thần tiên vừa rồi đã được giải.
Mặt đầy vẻ kinh ngạc hoạt động cánh tay và cổ tay, Trương Mậu trầm giọng nói: "Đường cô nương hành sự khó lường, ngươi cho ta giải dược, không sợ ta hiện tại với ngươi liều mạng sao? Đừng quên, ngươi vừa giết huynh đệ kết bái của ta đó."
Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Lưu Sủng Lưu Thần là loại hàng gì, tin rằng Trương đại đương gia còn rõ hơn ta, quan hệ kết bái của các ngươi đa phần là theo xu thế lợi ích, vì bọn họ mà liều mạng với ta, Trương đại đương gia là nhân vật kiệt xuất của đạo lục lâm Phách Châu, có tài kiêu hùng, tình thế lúc này, tin rằng ngươi sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn cá chết lưới rách đó. Cho ngươi giải dược là vì ta muốn đường đường chính chính làm ăn với ngươi, chứ không phải dưới tình hình ngươi bị ta bắt ép mà phải ký hiệp ước bất đắc dĩ, hành động đó là không có ý nghĩa."
Trương Mậu trong mắt hiện lên một tia dị sắc, đối với Đường Tử Hòa này lại càng cảm thấy khó lường.
"Đường cô nương muốn nói chuyện gì với ta?" Ngữ khí của Trương Mậu đã dần dần trở nên bình tĩnh, đối với thi thể của hai huynh đệ Lưu Sủng Lưu Thần không ngờ chẳng buồn nhìn lấy một cái, trong lòng Đường Tử Hòa càng nắm chắc, xem ra ba người kết bái quả nhiên là vì lợi ích.
Đường Tử Hòa nói: "Ta nghe nói Trương đại đương gia có quan hệ trong cung?"
Trương Mậu gật đầu: "Không sai, thái giám trấn thủ Phách Châu Trương Trung từng là người của huyện Văn An, năm đó ta với hắn là hàng xóm, từng kết nghĩa kim lan."
" Có thể bám vào thái giám trấn thủ Phách Châu, chắc hẳn Tưởng đại đương gia ở trong thành Phách Châu có thể tung hoành ngang tàng rồi, nhưng vì sao ta nghe nói Trương đại đương gia hiện giờ cũng không được như ý?"
Trương Mậu lạnh lùng nói: "Ngươi đã cái gì cũng biết rồi thì ta còn cần phải trả lời ngươi nữa sao?"
Đường Tử Hòa phá lệ lộ ra một nụ cười: "Bởi vì trong thành Phách Châu còn có một Hữu Kim Ngô vệ đề đốc khâm sai phó sứ Lương Hồng, người này vốn là gia phó của ti lễ giám thái giám chưởng ấn Lưu Cẩn, về sau lại được Lưu Cẩn giao cho trọng trách, phái đến Phách Châu thi hành thi hành và mã chính, Lương Hồng tham lam thành tính, vơ vét Phách Châu khắp nơi, Lưu Sủng và Lưu Thần bị Lương Hồng cướp đoạt tới mức nhà chỉ còn bốn bức tường, bất đắc dĩ mới muốn nuốt trọn ba ngàn nhân mã này của ta, mưu toan giết quan tạo phản, không chỉ là huynh đệ Lưu thị bị cướp đoạt, Trương đại đương gia chắc cũng chẳng tốt hơn là abo? Lương Hồng ỷ vào khí diễm của đại thái giám Lưu Cẩn, không để Trương Trung vào mắt, đối với Trương đại đương gia ngươi lại càng không khách khí, hai năm nay Lương Hồng đã mấy lần tìm cớ nhốt ngươi vào đại lao, may mà có Trương Trung cứu giúp, nếu không ngươi cũng sẽ không tránh khỏi thành Phách Châu, rõ ràng có thái giám trấn thủ vào chỗ dựa, lại chỉ đành làm mua bán cướp của giết người, Trương đại đương gia, ta nói có đúng hay không?"
Trương Mậu cười lạnh nói: "Chân không ra khỏi nhà mà hiểu rõ chuyện thiên hạ, Đường cô nương hảo bản sự."
Ánh mắt Đường Tử Hòa dần dần trở nên sắc bén, giống như mũi tên nhọn xuyên thấu lòng người.
" Mua bán mà Trương đại đương gia làm rất lớn, bang phái lục lâm bình thường tụ tập một hai trăm người là có thể tiếu ngạo phạm vi Phách Châu rồi, mà thủ hạ của ngươi không ngờ lại tụ tập tới hơn hai ngàn, nếu nói Trương đại đương gia thực sự chỉ định làm sơn đại vương cân chia vàng bạc, tiểu nữ tử có chết cũng không tin, Trương đại đương gia, ngươi... mưu đồ cái gì?"
Chỉ một câu hỏi, mà Trương Mậu nghe thấy lại trán túa mồ hôi, lặng lẽ trầm mặc.
Đường Tử Hòa cười cười, từ tốn nói: "Tiểu nữ tử mới đến, không thể không như đi trên băng mỏng, có một số việc nghe nhiều một chút thì cũng không sai, dù sao huynh đệ Lưu gia vừa rồi của đã nói, Phách Châu không bằng Thiên Tân, nơi này sói ăn thịt người nhiều quá. Ta nghe nói Lương Hồng ở thành Phách Châu không chỉ đòi hối lộ khắp nơi, hơn nữa còn thi hành mã chính một cách không có nhân tính, mỗi hộ hàng năm nếu không giao nộp năm bảy con ngựa quân cho triều đình thì bắt ngay vào ngục, tốn mấy chục tới trăm lượng bạc thì được thả, hơn hai ngàn huynh đệ của ngươi phần lớn là hán tử nông hộ mất đất và bị mã chính làm hại cho cửa nát nhà tan, mà Trương đại đương gia ngươi thì càng bị quan phủ trước sau tróc nã mấy lần, năm nay tham tướng Hà Gian Viên Bưu được Lương Hồng sai truy bắt ngươi bỏ ngục, còn dùng đại hình với ngươi, lần đó người như đã mất đi nửa cái mạng."
Sắc mặt Trương Mậu dần dần trở nên xanh mét khàn giọng nói: "Đường cô nương có gì thì nói thẳng ra đi, đừng có quanh co lòng vòng."
Đường Tử Hòa mỉm cười nói: "Được, ý tứ của ta rất đơn giản, ngươi sớm đã tâm sinh hận ý với triều đình, lòng mang chí phản, ngươi tụ tập hai ngàn người giấu trong giấu kín không chỉ là để giữ mạng, mà là để giấu tài sản, muốn mưu đồ khởi nghĩa, ta hôm nay chính là muốn bàn vụ mua bán này với đại đương gia."
Đường Tử Hòa hạ giọng, gằn từng chữ: "Ta để ba ngàn nhân mã của ta gia nhập, chúng ta làm một sự nghiệp lớn, Trương đại đương gia có dám hay không?"
Trương Mậu nheo mắt, vẻ giận dữ trong mắt đại thịnh: "Ngươi muốn thâu tóm hai ngàn huynh đệ của ta?"
Vừa rồi hắn và huynh đệ Lưu gia một lòng muốn nuốt ba ngàn nhân mã của Đường Tử Hòa, ai ngờ tình thế kịch biến, một con cừu non nhìn thì nhỏ bé yếu ớt bỗng nhiên cởi bỏ lớp ngụy trang trên người, biến thành một con mãnh hổ xuống núi nhảy vào bầy sói, Trương Mậu không thể không sinh ra kiêng kị cực lớn đối với Đường Tử Hòa.
Đường Tử Hòa cười nói: "Ngươi lấy cái của ngươi, ta muốn cái của ta, chẳng ai đụng ai, cớ gì lại thôn tính? Nói là góp phần, kỳ thật vẫn ai theo chủ nấy, chẳng bên nào lệ thuộc bên nào, chỉ là trên danh nghĩa cùng phất một cờ hiệu mà thôi, Phách Châu bị Lương Hồng dày vò cho thương tích đầy mình rồi, ngươi và ta nếu phất cờ hiệu lên cao hô một cái, trong phút chốc là có thể tụ tập mấy vạn nhân mã, Trương đại đương gia đã là kiêu hùng Phách Châu, có gan tày trời làm việc đại nghịch oanh oanh liệt liệt này hay không?"
Mí mắt Trương Mậu giật giật, trầm mặc cúi đầy, hai tay đang nắm thành quyền đầu run khẽ.
Không biết qua bao lâu, Trương Mậu bỗng nhiên quay đầu cao giọng hô với năm trăm nhân mã ở ngoài điện: "Các huynh đệ bỏ đao kiếm xuống, bên ngoài là bạn không phải địch, đừng để tổn thương hòa khí!"