Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 473 - Chương 503: Chính Đức Tước Quyền (1)

Chương 503: Chính Đức tước quyền (1)

Đường Tử Hòa nghe ngữ khí của Trương Mậu thì rõ ràng đã đáp ứng vụ mua bán này, không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha ha, nụ cười vẫn tuyệt sắc khuynh thành, nhưng trong mắt Trương Mậu lại không hề có nửa phần thèm muốn hay hâm mộ, đây là thành khuynh thành gì đâu, rõ ràng là một con yêu nghiệt họa thế.

Đường Tử Hòa cười một lúc rồi vẻ tàn khốc trong mắt chợt lóe, bỗng nhiên nói: "Cát lão ngũ."

Cát lão ngũ hưng phấn ôm quyền: "Có."

" Hơn trăm người Lưu gia huynh đệ dẫn tới giữ lại cũng vô dụng, trảm sát toàn bộ, coi như là để tế cờ cho đại nghiệp chung của ta và Trương đại đương gia đi, Trương đại đương gia, hôm nay ngươi ta hợp binh một chỗ, giờ mão ngày mai tấn công thành Phách Châu."

Thành Phách Châu dân oán quá sâu, giống như một thùng thuốc súng dưới nhiệt độ cao, sắp tới ranh giới phát nổ.

Một nữ tử tên là Đường Tử Hòa từ từ bước tới, trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ, trong tay cầm một cây đuốc, tay mềm nhẹ nhàng quăng một cái, thùng thuốc súng bị nàng ta tự tay châm lửa.

Tiếng gió dừng, mưa núi tới, sấp chớp đầy trời.

Thế giới này không chỉ là của triều đình, đồng dạng, thế giới này cũng không chỉ là của nam nhân.

Động tác của Trương Mậu rất nhanh, hơn nữa có đạo đức nghề nghiệp của người làm ăn buôn bán, thi thể của anh em kết nghĩa chưa lạnh, hắn ngay cả thu liễm hài cốt cũng chẳng buồn làm, lập tức rời khỏi Long Tuyền tự chạy tới sào huyệt sâu trong núi, dùng tốc độ nhanh nhất triệu tập hơn hai ngàn sơn tặc, đêm đó hợp binh một chỗ với ba ngàn nhân mã của Đường Tử Hòa, hơn năm ngàn người nhân lúc trời tối, lặng lẽ xuất phát về phía thành Phách Châu.

Loạn Bắc Trực Đãi từ Phách Châu mà bắt đầu.

Ầm ầm!

Tiếng pháo rung trời bay lên kéo theo khói mù mịt.

Diễn võ trường tây giao Kinh sư, hơn hai mươi khẩu pháo Phật Lãng Cơ chế tạo cục mới chế ra đồng loạt nã pháo, lửa đạn trút hết về phương xa một cách vô tình, cơ hồ trong thoáng chốc, toà núi nhỏ ngoài một dặm bị san bằng, đợi cho khói bụi tan hết, sườn núi giống như bị người ta dùng một đao sắc bén gọt xuống, chỉ còn lại một mảng đất trũng.

"Khụ khụ khụ... Hảo pháo!"Chu Hậu Chiếu từ trong chiến hào đã đào trước chui ra, ra sức hất cái tay đang túm lấy hắn của Cốc Đại Dụng đang mặt cắt không còn hột máu, cười to: "Đúng là pháo Thật là lợi hại! Tần Kham, đây là chiến pháp mà ngươi mới mày mò ra à?"

Chu Hậu Chiếu vừa ho vừa cười, miệng thỉnh thoảng lại bốc ra một cỗ khói đen, mặt bị hun cho đen xì, chỉ lộ ra hai hàm răng trắng bóc, giống như vừa độ lôi kiếp xong vậy, vẻ mặt rất nhếch nhác, nhưng lại cười rất vui vẻ.

Tần Kham mặc một thân khôi giáp màu bạc, ngọc thụ lâm phong đứng phía sau Chu Hậu Chiếu, thông minh hơn Chu Hậu Chiếu là, trên mặt Tần Kham đắp khăn ướt, đợi cho khói thuốc súng tan đi rồi mới bỏ khăn xuống.

Ừ, vẫn môi hồng răng trắng, cộng thêm một thân áo giáp màu bạc, càng phong lưu tuấn lãng, rất có thực lực "Mãn lâu Hồng Tụ chiêu ", tôn Chu Hậu Chiếu lên thành một cái lá xanh tới không thể xanh hơn.

Khói bụi tan hết rồi, Tần Kham lúc này mới cười nói: "Bệ hạ, đây là chiến pháp thần mấy ngày gần đây mới mày mò ra, thắng bại của chiến tranh không chỉ là dựa vào sự cơ mưu của chủ tướng và sự vũ dũng của tướng sĩ, quan trọng hơn là quốc lực của hai bên địch ta, địch nhân của Đại Minh ta là Ngoã Lạt và Thát Đát phương bắc, bọn họ thế dựa vào đại mạc thảo nguyên, am hiểu kỵ binh xung phong, quân tiên phong nhắm vào đâu là nơi đó đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cho nên Đại Minh ta từ sau thời Vĩnh Lạc tác chiến với phương bắc, thường thường là bại nhiều thắng ít, trừ nguyên nhân quân chế và thể lực ra, quan trọng hơn là không tìm được phương pháp đối ứng với địch, kẻ địch dùng kỵ binh tấn công, chúng ta dùng bộ binh phòng ngự, lực lượng của địch ta chênh lệch xa như vậy, làm sao có thể không thua?"

".... Sở trường của Kẻ địch là kỵ binh, sở trường của Đại Minh ta là hỏa khí. Nếu lấy sở trường của mình mà công sở đoản của địch, tình trạng của biên trấn phía bắc Đại Minh ta có lẽ có thể thay đổi, ví dụ như, nếu xếp mấy trăm khẩu pháo Phật Lãng Cơ thành hàng ngang ở khu vực bình nguyên, tập trung hỏa lực bắn vào địch nhân, cho dù kẻ địch dùng vạn kỵ xung phong tới quân ta, dưới sự oanh kích của mấy trăm khẩu pháo, người có thể thoát khỏi sự phong tỏa của hỏa lực tuyệt đối không nhiều, có đạo phong tỏa tuyến này, quân ta đã đứng ở thế bất bại rồi, nếu có thể lệnh cho chế tạo cục cải tiến súng điểu, để loại bỏ tệ đoan đốt dây dẫn lửa, sửa thành dùng đá lửa, thời gian lắp thuốc nhồi đạn giảm bớt một nửa, sau loạt hỏa pháo sẽ là từng nhóm nổ súng, cho dù kẻ địch xông tới trước mặt trăm rồi, chúng ta cũng chẳng phải ngại."

Chu Hậu Chiếu nghe mà thần thái bay bổng, liên tục gật đầu nói: "Tốt tốt! Tần Kham, trẫm không ngờ một thư sinh văn nhược như lại cũng tinh thông võ sự, biện pháp này của ngươi nếu làm thành, trẫm nhất định sẽ hạ chỉ lệnh cho công tượng của chế tạo cục cải tiến súng điểu."

"Bệ hạ anh minh, thần đề nghị Liêu Đông của Đại Minh ta thử dùng loại chiến pháp mới này. đưa đội ngũ ra ngoài chủ động tìm kiếm chiến cơ, tiến hành một hồi tao ngộ chiến quy mô nhỏ hoặc vừa, dùng hỏa pháo quy mô lớn kết hợp với súng điểu bắn từng nhóm, cuối cùng bộ binh kết trận phòng ngự, kỵ binh từ cánh tấn công vu hồi, đồng thời không ngừng tổng kết kinh nghiệm, tùy thời điều chỉnh chiến thuật, tin rằng từ nay về sau biên trấn Đại Minh ta sẽ giảm bớt sự thất bại."

Chu Hậu Chiếu hưng phấn cười to nói: "Tốt, trẫm giờ hạ chỉ lệnh cho Liêu Đông đô ti chiếu theo chiến pháp này đánh thử, nếu có hiệu quả, trẫm sang năm ngự giá thân chinh, tự mình san bằng Ngoã Lạt Thát Đát, trọng chấn hùng phong của hoàng đế Vĩnh Lạc."

Thấy Chu Hậu Chiếu có chút đắc ý vênh váo, Tần Kham không nhịn được nhắc nhở: "Bệ hạ, biện pháp mặc dù tốt, có điều bất kể là hỏa pháo quy mô lớn hay là súng điểu bắn từng đợt, chúng đều có một khuyết điểm không thể bỏ qua."

" Khuyết điểm gì?"

Tần Kham cười khổ nói: "Chúng đều rất đốt tiền, hỏa dược, đạn pháo, tinh thiết... Những thứ này đều phải tốn tiền để mua, cho nên thần vừa rồi mới nói, chiến tranh không chỉ dựa vào cơ mưu và vũ dũng, quan trọng hơn là độ mạnh yếu của quốc lực một nước."

Chu Hậu Chiếu ngây ra một lát, quay đầu tìm tổng quản nội khố Mã Vĩnh Thành, ai ngờ tây giao diễn võ hôm nay Mã Vĩnh Thành không tùy giá, chỉ có Cốc Đại Dụng đi theo.

"Đại Dụng, ngươi có biết nội khố hiện giờ còn dư bao nhiêu tiền không?"

Cốc Đại Dụng đắn đo một lúc rồi cười khổ nói: "Bệ hạ, lão nô không phải tổng quản nội khố, việc này thực sự không biết, có điều nghe nói năm nay thuế quặng của năm tỉnh đã vào kinh, chắc là có hơn một trăm vạn lượng."

Chu Hậu Chiếu căn bản không có khái niệm về tiền bạc, nghe vậy thì mừng rỡ, dũng cảm vỗ ngực như vào quán ăn cơm trả tiền: "Được, trước tiên đánh một trận vạn lượng bạc đi, trẫm bao."

Tần Kham không cho hắn cơ hội làm thổ hào, một chậu nước lạnh vô tình hắt xuống: "Bệ hạ, thần nói với ngài nhé, một trăm vạn lượng bạc nếu toàn bộ cầm tới nhà thần, chắc phu nhân của thần chỉ có thể tặng ta một nụ cười thôi, nếu cầm ra đánh một trận lớn, thực sự là... không đủ."

Bình Luận (0)
Comment