Chậu nước lạnh này lập tức dập tắc tất cả nhiệt tình của Chu Hậu Chiếu, khuôn mặt tươi cười của hoàng đế thiếu niên cứng lại,
Hồi lâu sau, Chu Hậu Chiếu thở dài: "Tần Kham à...."
"Có thần."
"Một trăm vạn lượng cầm về nhà mà phu nhân của ngươi chỉ cười lấy một cái,... Thần thú Nhà ngươi tên là tì hưu à."
Ý tứ của Tần Kham rất rõ ràng, có tiền mới có tư cách đánh giặc, không có tiền thì hai tay ôm đầu ngoan ngoãn mà chịu đòn.
Ai có tiền thì người đó là đại gia, địa chủ khi dễ tá điền là thiên kinh địa nghĩa, tá điền khi dễ địa chủ thì là chưa từng nghe thấy, Chu Hậu Chiếu có thể vừa đánh vừa mắng Lưu Cẩn, nhưng ngược lại ngươi bảo Lưu Cẩn cưỡi lên đầu Chu Hậu Chiếu mà đái mà ỉa thử xem.
Nghiêm khắc mà nói thì Chu Hậu Chiếu không phải hoàng đế nghèo, quốc khố nguyên niên Chính Đức là bốn trăm bốn trăm vạn lượng, còn chưa bao gồm các loại hàng hóa thay thuế như lương thực vải vóc đồ sứ, nhưng mà thu nhập cao thì tiêu cũng nhiều, những chi tiêu cố định như quân lương và bổng lộc thì không nói, chỉ chi tiêu của các phiên vương Đại Minh trước mắt đã lớn tới một con số rất khủng bố, nhất mạch lão Chu gia làm hoàng đế tuy rằng nhân đinh không vượng, nhưng năng lực sinh sản của chi bên thì lại rất đáng để khẳng định, cái thời đại này phiên vương được nuôi trong thành trì đất phong của mình như nuôi lợn, không được phép bước ra ngoài, nhàm chán muốn chết, nên phương thức giết thời gian của các phiên vương theo tính cách mà phân biệt, có người thích chơi trò kích thích, thế là tạo phản như An Hóa vương, có người thì nhát gan, không chơi được trò kích thích nên chỉ có thể chơi mỹ nữ, thế là từng lứa từng lứa vương nhị đại vương tam đại được sinh ra, triều đình lại không thể không cho họ danh phận, cho danh phận thì lại không thể không cho họ đãi ngộ.
trong Lịch sử sự diệt vong của Đại Minh có rất nhiều nguyên nhân, quyền hoạn hại nước, đảng tranh mất nước, quân chế thối nát, thiên tai địch họa. Trong đây phiên vương hao phí quá nhiều quốc khố cũng là một nguyên nhân rất quan trọng, nếu lúc đó hoàng đế Đại Minh anh minh thần võ, trong các phiên vương đẩy mạnh chính sách kế hoạch hoá gia đình, quy định một phiên vương siêu sinh rồi thì cả nhà chết theo, quốc tộ Đại Minh ít nhất cũng có thể chống đỡ thêm được một trăm năm.
Không có tiền là cản trở lớn, sự cản trở này làm Chu Hậu Chiếu có chút hụt hơi, có điều Chu Hậu Chiếu rốt cuộc vẫn mang tâm tính thiếu niên, sau khi ủ rũ một lúc thì lại khôi phục tinh thần.
"Không có tiền thì trẫm tiết kiệm tiền là của, nội khố của trẫm tiết kiệm hai năm ba năm, tích đủ một ngàn vạn lượng bạc thì trẫm sẽ lại tập kết trọng binh đánh một trận với Thát tử phương bắc, kéo dài quốc cảnh của chúng ta từ Trường Thành về phía bắc thêm trăm dặm, ngàn dặm, trẫm còn trẻ, lo gì không đợi được tới ngày đó?"
Khi Chu Hậu Chiếu nói những lời này thì thần thái bay bổng, bễ nghễ, thật sự có mấy phần khí thế đế vương hùng thị thiên hạ.
Tần Kham và Cốc Đại Dụng khom người hô: " Ngô hoàng Thần Võ, xã tắc hạnh tai."
Chu Hậu Chiếu cười ha ha, túm tay áo Tần Kham nói: "Nào, chúng ta lại làm thêm phát nữa."
Tần Kham bị Chu Hậu Chiếu kéo cho lảo đảm bước về phía trước mấy bước, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Cốc Đại Dụng, giống như lơ đãng nói: "Đại Dụng, trẫm bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, thái giám chưởng ấn của ti lễ giám là không thể kiêm lĩnh Hán Vệ, Lưu Cẩn cũng là ti lễ giám chưởng ấn, lại nắm Tây Hán th e là không thích hợp, sau khi bình định loạn An Hóa vương rồi, trẫm sẽ giao Tây Hán cho ngươi."
Không chỉ là Cốc Đại Dụng, ngay cả Tần Kham cũng thất thần.
Đây là tín hiệu gì vậy?
Hô hấp của Tần Kham tạm dừng, lập tức nhận thấy được, Lưu Cẩn cách ngày diệt vong đã càng lúc càng gần, bất luận là Chu Hậu Chiếu có cảnh giác đối với Lưu Cẩn cũng được, hay là cảm thấy quyền bính của ti lễ giám không nên lớn quá cũng được, đây đều là một tín hiệu vô cùng tốt.
Thấy Cốc Đại Dụng vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu, Tần Kham huých Cốc Đại Dụng, thấp giọng nói: "Cốc công công, còn ngây ra đó làm gì? Mau tạ ơn đi."
Cốc Đại Dụng giật nảy mình, lập tức bùm một tiếng quỳ xuống trước Chu Hậu Chiếu, cảm kích tới rơi nước mắt dập đầu thùm thụp.
"Lão nô... Lão nô tạ long âncủa bệ hạ."
Chu Hậu Chiếu phất tay cười nói: "Được rồi được rồi, ngươi cũng là lão nhân từ đông cung mà ra, từ lúc trẫm đăng cơ tới nay chưa cho ngươi cái gì thực tế, giờ người cố mà dẫn dắt Tây Hán cho tốt, giúp trẫm trị tốt cõi giang sơn này."
Dừng một chút, ánh mắt Chu Hậu Chiếu thoáng nhìn Tần Kham, bỗng nhiên nhớ tới Tần Kham và Lưu Cẩn luôn không hợp nhau, khiến hắn là hoàng đế mà bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử, Cốc Đại Dụng nắm Tây Hán có thể sẽ không để xảy ra mâu thuẫn với Tần Kham, nếu không Chu Hậu Chiếu hắn so với hiện tại thì càng đau đầu hơn.
Suy nghĩ một lát, Chu Hậu Chiếu dứt khoát ném ra một cái nhân tình: "Đại Dụng, ngươi muốn cám ơn thì không cần cám ơn trẫm, nên cám ơn Tần Kham mới đúng, nếu không phải hắn ở trước mặt trẫm cực lực đề cử ngươi, trẫm trong nhất thời bán hội thật sự là không nhớ ra ngươi, ngươi đó, sau khi về thì tìm một tửu lâu đắt nhất trong kinh sư, mời Tần Kham một bữa thật to đi."
Cốc Đại Dụng nào có biết sự vòng vèo trong lòng Chu Hậu Chiếu, nghe vậy lập tức khựng chân, lúc quay đầu nhìn Tần Kham, trong mắt tràn ngập vẻ cảm kích, hơn nữa không có nửa phần gian dối.
Quả thật là khổ cho Cốc Đại Dụng.
Lúc trước hành động liên thủ tru trừ bát hổ của nội ngoại đình thất bại, trong cung ngoài cung rơi rụng vô số người, rất nhiều công việc béo bở có thực quyền bị thiếu, những chỗ thiếu này tất nhiên phải rơi xuống đầu bát hổ, nhưng mà trong cuộc tranh giành phân chia cái bánh ngọt quyền lực, Cốc Đại Dụng không nghi ngờ gì nữa là người thất bại, Lưu Cẩn, Trương Vĩnh, Mã Vĩnh Thành, những người này như ong vỡ tổ ùa lên cắn sạch miếng bánh ngọt, cuối cùng ngay cả một chút nước canh cũng chẳng chừa lại cho Cốc Đại Dụng, đến cuối cùng Cốc Đại Dụng vẫn chỉ là nội thị.
Hôm nay Cốc Đại Dụng cuối cùng cũng vén mây thấy trăng sao, thế là cũng chẳng cân nhắc Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên tước quyền của Lưu Cẩn là có dụng ý gì, đứng dậy hai tay kéo Tần Kham, cảm động đến rơi nước mắt nói: "Hầu gia đúng là người phúc hậu."
Tần Kham vốn bị cái nhân tình Chu Hậu Chiếu không đầu không đuôi đưa tặng khiến cho ngẩn người, lại thấy Cốc Đại Dụng luôn mồm khen hắn là là người phúc hậu, Tần Hầu gia rất tự hiểu lấy mình, biết rõ hai chữ "Phúc hậu " này chẳng liên quan nửa xu tới mình, thế là Tần Hầu gia đa nghi lập tức thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Cốc Đại Dụng, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, hoài nghi Cốc Đại Dụng có phải đang châm chọc hắn hay không, quan sát một lúc thì phát hiện vẻ mặt Cốc Đại Dụng rất chân thành, thế là Tần Kham đành cố nhận cái danh hiệu quang vinh "Phúc hậu " này, cũng vứt bỏ tâm tư bất lương giết chết Cốc Đại Dụng.