"bên trên cưng chiều Lưu Cẩn, giao phó quốc sự, gia nô giấu chủ, loạn chính hại nước."
Hịch văn nói rất trắng trợn, sau đó lại quy tội thanh tra ruộng đồng quân truân thiên hạ, đoạn tuyệt đường sống của quân hộ, khoanh vòng thổ địa bức trăm vạn nông hộ mất đi đất đai phải lưu lạc làm lưu dân, "luật phạt gạo" mà Lưu Cẩn sáng tạo độc đáo ra đã phạt tiền lương về túi mình như thế nào, ở giữa kiếm lợi riêng như thế nào, hãm hại tàn sát trung lương trong triều như thế nào, lôi kéo bè phái bài trừ dị kỷ như thế nào, lừa dưới giấu trên lấy thúng úp voi trong triều như thế nào. Từng chuyện từng chuyện, giống như người viết tận mắt chứng kiến, viết vô cùng chi tiết, hơn nữa mỗi một chuyện đều chân thực đáng tin.
Cuối Hịch văn, Chu Trí Phiên tổng kết nguyên nhân tạo phản của hắn, "Hưng nghĩa quân, tru gian nịnh, thanh quân trắc."
Trong Ti lễ giám, Lưu Cẩn đọc hịch văn chữ nào chữ nấy đều như tru tâm này, không khỏi sắc mặt trắng bệch, cả người lạnh run.
Lúc này hắn đã ý thức được rõ ràng, một lần nguy cơ lớn nhất trong nhân sinh đang ở phía trước không xa chờ hắn, hịch văn này nếu rơi vào tay bệ hạ, hắn sẽ có kết cục như thế nào? Bệ hạ vừa rồi đã tha cho hắn ba tội giết đại thần, hãm hại Tần Kham, hắn đã tiêu phí khí lực rất lớn mới đổi lấy được sự tha thứ của bệ hạ, chuyện vừa bình ổn, hịch văn của An Hóa vương lại lòi ra, mỗi một chữ mỗi một câu đều đóng đinh Lưu Cẩn hắn, khiến hắn không thể biện hộ.
Lưu Cẩn sắp điên rồi.
Thuận tay gạt một cái, tấu chương, nghiên mực, bút lông trên bàn toàn bộ bị hắn gạt rơi, Lưu Cẩn hai mắt đỏ ngầu, rít lên: "Tạp gia từng trêu chọc Chu Trí Phiên à? Chẳng lẽ người trong thiên hạ đều coi Lưu Cẩn ta là địch?"
Lại bộ thượng thư Trương Thải đứng cạnh bàn, nhìn khuôn mặt dần dần trở nên điên cuồng của Lưu Cẩn, sắc mặt Trương Thải cũng phủ lên một tầng tro tàn tuyệt vọng.
"Lưu công, thời thế bất lợi, ngươi và ta phải ra sức tự cứu?"
Lưu Cẩn hung tợn nhìn hắn: "Tự cứu? Cứu Như thế nào? Hịch văn của Chu Trí Phiên đã truyền khắp thiên hạ rồi. Rất nhanh sẽ có người đem nó tới trước mặt bệ hạ, Tạp gia cản được à?"
"Lưu công nên chủ động nhận tội với bệ hạ, thừa nhận khi thi hành tân chính có nhiều chỗ sơ sẩy, dẫn tới sự bất mãn của phiên vương và bách tính. Nhưng Lưu công đối với bệ hạ vẫn là một mảng trung thành, chỉ là không làm sai viẹc mà thôi, nếu tha thiết cầu khẩn bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ tha cho ngài."
Lưu Cẩn cười gằn: "Tạp gia vừa được bệ hạ tha cho chưa được mấy ngày, lại xin bệ hạ tha nữa à? Bệ hạ có thể tha cho Tạp gia một lần, nhưng có thể tha cho Tạp gia lần thứ hai sao? Ngươi có biết lần trước bệ hạ thiếu chút nữa thì muốn giết Tạp gia không?"
Lưu Cẩn quả thật không thể mở miệng cầu xin Chu Hậu Chiếu tha thứ, bất cứ việc gì có thể một mà ko thể hai, hiện tại Lưu Cẩn đã dần dần nhận thức dc, Chu Hậu Chiếu không còn là tiểu Thái tử ngây thơ thiên chân năm đó nữa, hắn đã lớn rồi, tuy rằng lần trước Chu Hậu Chiếu miễn cưỡng tha cho Lưu Cẩn, cũng không động tới vị trí ti lễ giám chưởng ấn của hắn. Nhưng trong lòng Lưu Cẩn hiểu rất rõ, Bệ hạ đã thật sự thất vọng với hắn rồi.
Giữa hắn và Chu Hậu Chiếu đã có một vết nứt không thể bổ khuyết.
Trước mắt hắn đang vội vàng thu thập kỳ trân dị bảo chim muông quý hiếm trong thiên hạ để lấy lòng Chu Hậu Chiếu, ai ngờ nhà dột lại gặp mưa dầm. Hịch văn của Chu Trí Phiên đã đâm một phát thật sâu vào lòng hắn.
Đã tha một lần, sao có thể lại tha cho hắn lần thứ hai?
Vả lại, Kích khởi phiên vương tạo phản, binh họa lan tới ba biên, lỗi lớn như vậy, bệ hạ có thể bỏ qua cho hắn sao?
Trương Thải trầm mặc hồi lâu, cắn chặt răng, nói: "Nếu Lưu công nhận tội với bệ hạ, lại chủ động nhường ra vị trí ti lễ giám chưởng ấn, thỉnh cầu bệ hạ biếm trích ngài tới Phượng Dương thủ hoàng lăng, bệ hạ còn nhẫn tâm xuống tay với ngài sa?"
Lưu Cẩn cả người run lên, sắc mặt càng tái nhợt, cười thảm mấy tiếng nói: "Tạp gia đắc tội với người trong thiên hạ rồi, nếu rời khỏi vị trí ti lễ giám chưởng ấn, Tạp gia có mạng mà sống tới Phượng Dương sao? Thượng Chất, ngươi đừng nói nữa, Tạp gia không thể đi, càng không thể nhận tội, Tạp gia còn có cơ hội!"
" Cơ hội gì?"
Lưu Cẩn điềm nhiên nói: "Hịch văn nếu ư truyền đến được kinh sư, bệ hạ tất nhiên cũng không đọc được, đợi cho loạn Chu Trí Phiên bình định rồi, kẻ Tạp gia nên giết đều giết rồi, cái nên đốt thì đốt rồi, thứ nen cấm thì cấm rồi, bản hịch văn này bệ hạ sẽ vĩnh viễn không đọc được..."
Trương Thải nhìn sắc mặt dần dần trở nên điên cuồng của Lưu Cẩn, trong lòng trầm xuống, mở miệng định khuyên mấy câu, nhưng lời nói đến miệng thì lại nuốt xuống.
Lưu Cẩn đã không thể nghèo vào được ý kiến nữa rồi, người càng điên cuồng thì cũng có nghĩa là cách diệt vong càng gần.
Trương Thải phải tìm đường lui, hắn không muốn chết, hắn muốn sống.
Mấy ngàn người của Tây Hán vừa giục ngựa rời kinh, Cốc Đại Dụng liền lĩnh thánh chỉ vào đại đường Tây Hán, mấy tên hoạn quan thường ngày nịnh bợ hắn giúp hắn toàn diện tiếp quản Tây Hán.
Nghe nói Lưu Cẩn vưa phái hơn một ngàn phiên tử rời kinh, Cốc Đại Dụng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết định không nghe không hỏi, dù sao Lưu Cẩn hiện giờ vẫn là ti lễ giám chưởng ấn, Cốc Đại Dụng không dám đắc tội với hắn, Lưu Cẩn phái nhiều phiên tử như vậy ra ngoài làm gì, hắn không muốn quản, dù sao đây đã là đạo mệnh lệnh cuối cùng của Lưu Cẩn đối với Tây Hán.
Phiên tử Tây Hán ở ngoài thành kinh sư dấy lên một hồi sóng gió ngập trời.
Quan đạo bốn phía Đông tây nam bắc vào kinh đã bị phiên tử phong tỏa, tất cả quan viên, võ tướng, sai dịch, dịch tốt, bao gồm cả thương hành kiệu phu, bách tính bình thường vào kinh đều phải nhận sự điều tra triệt để của phiên tử, phàm là phát hiện người mang theo hịch văn tạo phản của Chu Trí Phiên, tất cả đều giết chết tại chỗ.
Để không cho bất kỳ một tờ hịch văn nào nhập kinh, Lưu Cẩn đều làm ra hành động điên cuồng, quyền thế lấy thúng úp voi lần này đã được thi triển ra toàn bộ, chỉ để giành lại mạng cho mình.
Kinh sư mưa gió sắp đến, Lý Đông Dương và Đỗ Hoành cầm đầu các quan văn qua lại thường xuyên hơn, vốn các quan văn vẫn có băn khoăn, nhưng trong triều truyền ra tin tức, bệ hạ đã giao Tây Hán cho Cốc Đại Dụng, Lưu Cẩn chỉ giữ được vị trí thái giám ti lễ giám chưởng ấn.
Các quan văn đều là những kẻ dày dạn kinh nghiệm, nghe thấy tin tức này thì lập tức ý thức được chuyện không bình thường, tín hiệu này rất rõ ràng, giống như là trên đầu người hói có rận vậy.
Cốc Đại Dụng coi câu nói đùa của Chu Hậu Chiếu là thật, sau hôm tiếp nhận Tây Hán liền bao tửu lâu Yến Lai lâu hào hoa xa xỉ nhất kinh sư, cố ý mở tiệc chiêu đãi Tần Kham.
Tần Kham không biết xuất phát từ mục đích gì, lại rủ Đông Hán Hán đốc Đới Nghĩa tới dự tiệc.
Nhân mã Hán Vệ vây chặt Yến Lai lâu, ba nhân vật thủ lãnh của Cẩm Y vệ, Đông Hán, Tây Hán xú danh vang xa của Đại Minh cuối cùng cũng lần đầu tiên tâm bình khí hòa ngồi cùng một bàn.
Ba người trong bữa tiệc nói chuyện gì, người ngoài không thể biết, phố phường kinh sư chỉ biết là sau khi yến hội tan, Cốc Đại Dụng và Đới Nghĩa lập tức chạy về đại đường Đông Tây Hán của mình, ra lệnh cho các phiên tử, lâm thời triệt hồi mật thám thời Lưu Cẩn phân công tới chung quanh phủ đệ các đại thần kinh sư để giám thị ngôn hành của họ, tất cả hành động của các đại thần đều không hỏi.
Lý Đông Dương và Đỗ Hoành nhận được tín hiệu, dẫn đầu liên tiếp bái phỏng kinh sư trọng thần kinh sư, các đại thần cũng dần dần hồi vị, hành động này của Hán Vệ rõ ràng là cố ý dung túng. Để mặc cho các đại thần lén lút thông đồng với nhau.
Hán Vệ đang hoạt động, các đại thần đang hoạt động, một cỗ hương vị âm mưu nồng đậm nhằm vào Lưu Cẩn tràn ngập trong không khí kinh sư.
Một đêm trời đen u ám không trăng không sao, dưới đèn lồng trước cửa lớn phủ Sơn Âm Hầu, Lại bộ thượng thư Trương Thải mặc thường phục, ủ rũ quỳ gối trước hầu phủ, cơ hồ chỉ một lát, cửa hông hầu phủ lặng lẽ mở ra, quản gia mời Trương Thải vào phủ.
Ngoài vạn dặm.
Dương Nhất Thanh và Trương Vĩnh phụng thánh chỉ bình định. Sau năm ngày thì tới phủ Phần Châu Sơn Tây. Phụng chỉ triệu tập hai mươi bốn vệ đại quân của các Đô Ti vệ sở ba tỉnh Sơn Tây, Hà Nam, Sơn Đông, nghiêm lệnh cho các quân khởi hành. Lấy phủ Phần Châu làm nơi tụ tập, đúng hạn đúng ngày phải tới.
Cuối tháng tám năm Chính Đức thứ hai, Hai mươi bốn vệ đại quân tổng cộng hơn mười ba hơn vạn tướng sĩ toàn bộ tụ tập tại phủ Phần Châu.
Tết Trùng Dương mùng chín tháng chín năm Chính Đức thứ hai, quan Tổng binh bình định Dương Nhất Thanh và giám quân Trương Vĩnh thu phục Thiểm Tây Diên Tuy.chém địch hơn ba ngàn.
Hai mươi tháng chín, vương sư chiếm lại phủ Duyên An, trảm địch bốn ngàn. Mùng chín tháng mười, vương sư giành lại phủ Phượng Tường, chém địch hơn ba ngàn, khi đại quân công thành, Trương Vĩnh nổi sát tính, không ngờ cởi trần tự mình nâng thang ra trận, tự tay đâm chết hơn mười phản quân, dưới đam chém một phó Thiên hộ, hai bách hộ của phản quân, bản nhân Trương Vĩnh cũng phải chịu mấy chục vết thương lớn nhỏ, tiệp báo vào kinh, Chu Hậu Chiếu long nhan mừng rỡ, ban thưởng áo mãng bào ngọc đái cho Trương Vĩnh, không chỉ như vậy, tiểu hôn quân lại nổi cơn điên, kiên trì muốn phong tước vị cho Trương Vĩnh, các đại thần bị kinh ngạc và phẫn nộ dùng cái chết để đe dọa, Chu Hậu Chiếu lại cãi nhau với các đại thần một trận tới đỏ mặt tía tai, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ từ bỏ chuyện phong tước cho Trương Vĩnh.