Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 476 - Chương 504: Lưu Cẩn Giấu Hịch (2)

Chương 504: Lưu Cẩn giấu hịch (2)

Các đại thần phản đối là có lý do, Đại Minh triều từng có tiền lệ phong tước cho thái giám, nhưng cũng phải xem là phong cho ai, sau khi Anh Tông khôi phục ngai vàng, cảm động và nhớ nhung đủ loại chỗ tốt mà quyền hoạn Vương Chấn năm đó từng làm với hắn, xuất phát từ phủ định tất cả của Cảnh Đế tiền nhiệm, vì mục đích chính trị như phúc thẩm Thổ Mộc bảo chi chiến, thế là hạ chiếu giải tội cho Vương Chấn, cũng công khai hoạt động cử hành hiến tế cho Vương Chấn, không chỉ như vậy, Anh Tông hoàng đế còn tự tay viết hoành phi cho Vương Trấn, bên trên đề hai chữ "Tinh Trung" thật to.

Vương công công dưới cửu tuyền có bị Nhạc Phi Nhạc Vương gia hậm hực đập cho một gậy trọn kiếp không thể siêu sinh hay ko thì khó mà biết được.

Viết hai chữ "Tinh Trung", Anh Tông hoàng đế thấy vẫn chưa đủ, lại hạ chỉ phong thưởng cho đại thái giám Tào Cát tường có công ủng hộ hắn khôi phục ngai vàng, phong cho người kế thừa của Tào Cát Tường là Tào Khâm làm Chiêu Võ Bá.

Anh Tông hoàng đế nhân cái uy khôi phục ngai vàng khi phong tước vẫn không thể không có cố kỵ, không dám trực tiếp phong tước cho Tào Cát Tường, chỉ dám phong tước vị cho con hắn, có thể thấy được loại chuyện phong tước cho thái giám này là không đáng tin cậy cỡ nào.

Các đại thần cũng không ngờ Chu Hậu Chiếu hồ đồ tới mức trò giỏi hơn thầy, không ngờ muốn trực tiếp phong tước cho Trương Vĩnh, Đại Minh nếu mở ra lệ này, tương lai cái chức nghiệp thái giám này chẳng phải là càng phong quang hiển hách hơn quan văn hay sao?

Vương sư bình loạn như bẻ gãy nghiền nát, thế không thể ngăn cản.

Đế hạ tuần tháng mười, vương sư đã khống chế bờ đông Hoàng Hà, cũng đã bố trí phòng vệ tại bờ đông.

Phản quân của Chu Trí Phiên liên tiếp bại lui, mắt thấy vương bình định đã binh hưng phủ Khánh dương, Chu Trí Phiên lúc này mới quýnh lên.

Hắn bỗng nhiên phát giác loại chuyện tạo phản làm hoàng đế này so với trong tưởng tượng của hắn thì khó khăn hơn nhiều, Vĩnh Lạc hoàng đế lúc trước chỉ dựa vào tám trăm thiết kỵ liền có thể đoạt cả tòa giang sơn, mà Chu Trí Phiên hắn khi khởi binh có tới mười vạn binh, nhưng chiến thế lại ngày một kém, nhanh chóng bị đại quân triều đình đánh tới hang ổ.

Thế là Chu Trí Phiên đóng cửa phòng lại, bắt đầu nghiền ngẫm nhân sinh, thuận tiện cảnh tỉnh lại tính cách xung động của mình một chút.

Vừa nhớ lại giai đoạn mình còn thơ ấu thì quân sư phụ tá Tôn Cảnh Văn và quan tiên phong Cừu Việt dắt tay nhau đăng môn bái kiến.

Hai người tới cửa đương nhiên không phải để chúc mừng Chu Trí Phiên, trên thực tế bọn họ là tới để hát bài ca chia tay vui vẻ với Chu Trí Phiên.

Bọn họ liên thủ lập bẫy lừa Chu Trí Phiên, một cái bẫy rất trí mạng.

Tôn Cảnh Văn từ sau khi bị Cẩm Y vệ tìm tớicửa, sớm đã rất lý trí đầu phục triều đình, hắn biết rõ đi theo Chu Trí Phiên là hoàn toàn không có tiền đồ, tạo phản còn chưa bắt đầu đã bị Hán Vệ phát hiện rồi, tiếp sau căn bản chính là triều đình phối hợp với Chu Trí Phiên hát tuồng, nực cười là Chu Trí Phiên hồn nhiên không phát giác, đi theo chủ tử ngu xuẩn như vậy thì có thể có tiền đồ gì được?

Mà Cừu Việt từng là du kích tướng quân của Đô Ti Ninh Hạ thì căn bản chính là nội ứng của triều đình.

Hai người lần này tìm tới cửa, quả thực chính là câu hồn câu phách hắc bạch vô thường hạ thiếp sinh tử cho Chu Trí Phiên.

Hai người đề nghị với Chu Trí Phiên, trước mắt mũi nhọn của đại quân triều đình đang sắc bén, quân ta liên tiếp bại lui đã đại thương sĩ khí, không bằng tập trung toàn bộ tất cả binh lực ở bờ tây Hoàng Hà, cách bờ giằng co với đại quân triều đình, như vậy vừa có thể làm mòn đi nhuệ khí của đại quân triều đình, vừa có thể thời gian cho quân ta bổ sung lương thảo quân số, đợi sau khi tích tụ đủ lực lượng và chỉnh đốn quân tâm rồi, sẽ quyết chiến với đại quân triều đình, có lẽ có thể thay đổi được xu hướng suy tàn của chiến cuộc trước mắt, chuyển thủ thành công, long ỷ ở hoàng kinh sư, Vương gia vẫn sẽ có được.

Chu Trí Phiên vốn chỉ là Vương gia ăn no chờ chết chí lớn nhưng tài mọn, thực sự không phải là thống soái đại quân đủ tư cách, chỉ số thông minh đại thể cũng thấp hơn người bình thường, nếu không sẽ không ở dưới tình thế thiên thời địa lợi nhân hoà đều bất lợi mà tùy tiện tạo phản, Tôn Cảnh Văn và Cừu Việt một đáp một xướng, đồng thời lại phân tích chiến cuộc rất rõ ràng, quả thực là con đường duy nhất đi thông tới chân lý, Chu Trí Phiên trầm ngâm một lát rồi đáp ứng đề nghị c hai người.

Nếu nói tạo phản là bước đầu tiên tìm chết của Chu Trí Phiên, như vậy tập trung binh lực cố thủ bờ tây Hoàng Hà chính là bước thứ hai dẫn tìm tới cái chết của Chu Trí Phiên.

Không lâu trong tương lai, Chu Trí Phiên sẽ phát hiện, bản thân hắn vốn chính là một tên hỗn đản, ai biết được kẻ được gọi là nhân tài dưới trướng hắn càng là hỗn đản trong hỗn đản, Chu Trí Phiên hắn lúc còn sống quả thực chính là một màn huyết lệ sử bị lừa tới chết.

Sau khi Đồng ý đề nghị của hai người, Chu Trí Phiên cũng rất mạnh mẽ dứt khoát, một khắc cũng không trì hoãn, lập tức nổi trống tụ tướng, thông báo ý đồ chiến lược này với chư tướng, cũng tụ tập tất cả binh mã phủ Khánh Dương, xuất phát tới bờ tây Hoàng Hà.

Đương nhiên. Chu Trí Phiên cũng không hồ đô tới mức hết thuốc chữa, hắn biết rõ tầm quan trọng phủ Khánh Dương, thế là để đệ nhất đại tướng dưới tay, nguyên Chỉ huy sứ Đô Ti Ninh Hạ Chu Ngang thủ thành, cũng để lại một vạn nhân mã, các tướng sĩ phản quân còn lại thì toàn bộ đi theo Chu Trí Phiên xuất phát tới bờ tây Hoàng Hà.

Tôn Cảnh Văn và Cừu Việt nghĩa bạc vân thiên, vỗ ngực biểu lộ sẽ hiệp trợ Chu tướng quân thủ thành, thuận tiện giúp Vương gia chiêu binh mãi mã, gom góp lương thảo, làm nam nhân lặng lẽ âm thầm phía sau Vương gia.

Chu Trí Phiên thập phần cảm động đáp ứng ngay, cuối cùng lệ rơi đầy mặt dẫn đầu đội ngũ xuất phát.

Chu Trí Phiên dẫn phản quân tới thẳng bờ tây Hoàng Hà, Tôn Cảnh Văn và Cừu Việt đứng ở đầu thành vẫy tay ngọc vẻ mặt lưu luyến.

Quả thật có chút lưu luyến, cái thời buổi này tìm được một chúa công thiếu tâm nhãn như vậy thật sự là không dễ dàng gì.

Cho tới khi đại quân của Chu Trí Phiên khuất khỏi tầm mắt, Tôn Cảnh Văn và Cừu Việt trên đầu thành nhìn nhau cười.

Đại tướng thủ thành Chu Ngang ở bên cạnh nheo mắt, hai nam nhân mà cười như vậy thật sự là quá kinh người, không phải mập mờ yêu nhau thì cũng chính là tâm sinh gian kế, tâm tư của hai người này rất đáng để cân nhắc.

Một tia cảm giác bất an nổi lên trong lòng Chu Ngang.

Sự thật chứng minh cảm giác của Chu Ngang rất chính xác, chỉ tiếc hắn không đủ coi trọng cảm giác chợt thoáng qua của mình.

Ngày thứ năm khi Chu Trí Phiên lĩnh quân rời khỏi phủ Khánh dương thì tới được bờ tây Hoàng Hà, cũng bắt đầu bố trí phòng vệ ở bờ tây, thu gom thuyền đánh cá lớn nhỏ ở ven bờ, cũng hạ một mệnh lệnh giống hệt như Thái tổ hoàng đế năm đó: Tấm ván cũng không thể xuống sông.

Phản quân và vương sư triều đình phân biệt tập trung ở hai bờ Hoàng Hà, bắt đầu cục diện giằng co kéo dài.

Bất luận là sáng dựng sự nghiệp hay là tạo phản, thu tiểu đệ nhất định phải cẩn thận, ví dụ như người như Tôn Cảnh Văn và Cừu Việt, nhất định không thể thu loạn, người như thế không chỉ không giúp gì được cho sự nghiệp, ngược lại sẽ đốt lửa ở hậu viện.

Lúc Chu Trí Phiên tập kết trọng binh giằng co với vương sư triều đình ở bờ tây Hoàng Hà, Tôn Cảnh Văn và Cừu Việt đang đốt lửa ở phủ Khánh Dương.

Ban đêm, Tôn Cảnh Văn cố thủ vương phủ, mà Cừu Việt thì lại ngã bệnh rất đúng lúc, nghe nói sốt cao không giảm, bệnh tình nghiêm trọng, trong cơn mê man nói ra rằng, chắc không thể cùng Vương gia tiến hành sự nghiệp cách mạng tới cùng, chỉ có thể xin chư vị đồng liêu trong thành kế thừa di chí của hắn, giúp Vương gia đánh vào kinh sư vân vân...

Cừu Việt trong đại quân tạo phản ít nhiều gì cũng được coi là nhân vật, hơn nữa là chủ động tới chỗ Vương gia tìm nơi nương tựa. Đứng trong lập trường của phản quân, giác ngộ chính trị của Cừu Việt vẫn rất đáng để tán dương, phân lượng trong lòng Vương gia và đội ngũ phản quân cũng rất nặng, hắn vừa ngã bệnh lập tức khiến rất nhiều người lo lắng. Mà người lo lắng nhất chính là đại tướng thủ thành Chu Ngang.

Cách mạng chưa thành công, đồng chí sao có thể chết trước dc?

Chu Ngang quýnh quá, tìm hết mấy tên lang trung trong cả thành tới bệnh cho Cừu Việt, hy vọng chiến hữu chiến thắng bệnh tật, trở lại đội ngũ tạo phản oanh oanh liệt liệt, góp một viên gạch cho sự nghiệp soán vị của Vương gia.

Sự thật chứng minh Cừu Việt không bệnh, người bị bệnh là Chu Ngang, hắn mắc bệnh thiếu tâm nhãn.

Cừu Việt trước đó đã mai phục mấy trăm đao phủ thủ chờ Chu Ngang ở tiền viện, Chu Ngang không hề phòng bị chỉ dẫn theo mấy tên thị vệ đi vào cửa lớn nhà Cừu Việt, không đợi hắn bắt đầu hoạt động tặng ân tình, Cừu Việt một thân giáp trụ bỗng nhiên hạ lệnh, mấy trăm đao phủ thủ ùa lên, chém Chu Ngang thành thịt băm.

Một cây pháo hoa tỏa ra trên bầu trời phủ Khánh Dương, Tôn Cảnh Văn nổi trống tụ tướng. Tất cả võ tướng trên bách hộ trong thành Khánh dương tụ tập ở vương phủ. Cừu Việt Hùng hổ lãnh binh bao vây vương phủ, các võ tướng trong kinh nghi phẫn nộ và hỗn loạn, Cừu Việt lãnh binh vào phủ, ở ngay tại chỗ chém chết hai gã võ tướng ồn ào nhất. Lập tức tập trung tất cả võ tướng tới tiền viện vương phủ, án kiếm hét lớn: "Vương sư Triều đình thế như chẻ tre, đã chiếm lại hơn mười thành trì Cam Thiểm, ít ngày nữa sẽ diệt phản quân của Chu Trí Phiên, Chu Trí Phiên thứ nhất không chiếm đại nghĩa, là bề tội mà phạt vua vốn là đại nghịch bất đạo, thứ hai thực lực yếu ớt, liên tiếp bại lui, chuyện đã bại ngay trước mát, các ngươi theo Chu Trí Phiên đi vào con đường tối tăm ư? Đại trượng phu kiếm danh vị trong hiểm nguy, chết thì chết, nhưng lại nhẫn tâm để vợ con gia đình bị tru di cửu tộc à?"

Võ tướng bị Cừu Việt chấn trụ, ấp a ấp úng ko nói nên lời, Cừu Việt và Tôn Cảnh Văn lập tức tiếp quản binh quyền phủ Khánh Dương, cũng tuyên bố bỏ gian tà theo chính nghĩa, giúp triều đình bình diệt loạn Chu Trí Phiên.

Bình Luận (0)
Comment