Tin tức Nội bộ mâu thuẫn rất nhanh truyền ra, Chu Trí Phiên ở xa tận bờ tây Hoàng Hà đang hứng trí bừng bừng xây dựng công sự chống cự đại quân triều đình biết hang ổ bị cướp, thủ hạ phản bội, lập tức ngửa mặt lên trời phun ra vòi máu như nước suối, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Đồng thời nhận được tin tức còn có Dương Nhất Thanh và Trương Vĩnh ở bờ đông Hoàng Hà.
Cơ hội Như vậy sao có thể bỏ qua? Dương Nhất Thanh lập tức hưng ba quân mạnh mẽ vượt sông, vương sư và phản quân triển khai trận chiến qua sông và ngăn không cho qua sông ở bờ sông Hoàng Hà, sau một phen vật lộn máu thịt, phía qua sông đã thắng.
Bẻ gãy nghiền nát, thế như chẻ tre, sau khi vương sư qua sông thì sĩ khí như cầu vồng tấn công tuyến, bại thế của phản quân đã không thể vãn hồi như Hoàng Hà vỡ đê.
Tin tức phủ Khánh Dương phản bội rất đúng lúc được truyền ra trong phản quân, sĩ khí vốn đã xuống thấp càng họa vô đơn chí xuống dốc không phanh, mặc cho Chu Trí Phiên hứa hẹn phong quan ban thưởng thế nào, chung quy vẫn không thể vãn hồi được thế thua.
Mười ba vạn vương sư đẩy mạnh toàn tuyến mấy trăm dặm về hương tây, bức cho Chu Trí Phiên không thể không triển khai trận thế quyết chiến.
Kết quả quyết chiến là không có gì phải lăn tăn, Chu Trí Phiên giống như Hạng Võ bị vây ở Cai Hạ, dưới tình huống bốn bề thọ địch, tướng sĩ phản quân hơn nửa đã bỏ chạy trước trận, thậm chí chuyển sang phía triều đình, cuối cùng Chu Trí Phiên chỉ còn lại mấy trăm tử sĩ đi theo, bị triều đình vây chặt ở ngoài thành phủ Bình Lương.
Không cần tốn nhiều sức, vương sư triều đình đã đánh tan lực lương chống cự cuối cùng của phản quân, ở ngay trước trận bắt sống Chu Trí Phiên.
Chu Trí Phiên rất muốn làm theo Sở bá vương, rất bi tráng ở trước mặt vương sư rút kiếm cứa cổ, kiếm rút ra rồi khoa tay múa chân một lúc lâu, chung quy không đành lòng thương tổn bản thân, thế là ngoan ngoãn để tướng sĩ triều đình trói gô lại.
Chí hướng của con người ta là theo biến hóa của tình thế mà biến hóa, hiện tại chí hướng của Chu Trí Phiên đã không còn là muốn làm hoàng đế, hắn chỉ muốn được sống sót, sau này tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn tạo phản này, đương nhiên, cũng tuyệt đối không tin loạn người khác, hơn nữa ý thức được một cách sâu sắc, làm Vương gia và làm nam nhân, đều phải thành thục ổn trọng, tránh kiêu căng nóng vội.
Vương sư đại thắng, loạn An Hóa vương đã được bình định.
Chu Trí Phiên bị đại quân áp giải vào kinh, đợi quyết định của Chu Hậu Chiếu.
Chiến trường là một mảng máu tanh, vô số thi thể và chân tay cụt rải khắp nơi hoang dã, các tướng sĩ chuyển thi thể, quét dọn chiến trường, Dương Nhất Thanh và Trương Vĩnh mặc giáp trụ lặng lẽ đứng giữa chiến trường, hai người nhìn nhau cười.
"Thắng rồi..." Dương Nhất Thanh ngửa đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói.
Trương Vĩnh nhếch môi cười nói: "Không sai, chúng ta thắng rồi, tận thế của tên chó chết Lưu Cẩn cuối cùng cũng đến rồi."
Dương Nhất Thanh gật đầu nói: "Chúng ta thắng, có nghĩa là Tần Hầu gia ở xa vạn dặm cũng thắng, Hầu gia từng nói, ngày loạn Chu Trí Phiên được bình định, chính là đến lúc Lưu Cẩn đền tội."
nhắc tới Tần Kham, Trương Vĩnh liền đứng thẳng người, vẻ mặt kính sợ.
"Bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm, người nói tới không phải là chúng ta, mà là Hầu gia."
Vẻ mặt Dương Nhất Thanh cũng dần dần trở nên kích động, tự mình chỉ huy bình một hồi phản loạn, lập công lao to lớn. Dương Nhất Thanh cũng chưa từng kích động như vậy, đôi mắt lúc này đang nhìn lên trời cũng dần dần ửng đỏ, hai hàng lệ nóng theo khóe mắt chảy xuống tóc mai.
"Quyền hoạn lộng quyền hai năm, trong triều ai ai cũng cảm thấy bất an. Dân chúng lầm than Thiên hạ dân chúng lầm than, trong hai năm nay, quyền hoạn vơ vét ngàn vạn, chiếm đất vạn khoảnh. Mấy chục vị trung lương trong triều bị tàn sát, giang sơn xã tắc trước mắt đã thương tích hoang tàn, tạo ra nhiều tội nghiệt như vậy, Lưu Cẩn, Dương mỗ cuối cùng cũng đợi được tới ngày tận thế của ngươi rồi! Ngươi, sẽ không được chết tử tế đâu."
Khi phiên tử Tây Hán vẫn đang tịch thu hịch văn tạo phản của An Hóa như phát điên ở Bắc Trực Đãi thì bồ câu đưa tin từ phía tay tới, đậu xuống hầu phủ của Tần Kham.
Thị vệ tháo tin nhắn buộc ở đùi bồ câu xuống đưa cho Tần Kham, sau khi Tần Kham đọc lướt qua, liền lấy nến đốt đi.
"Phái người cầm danh thiếp của ta, Mời mấy vị đại nhân Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, Đỗ Hoành, Nghiêm Tung tới phủ một chuyến." Tần Kham bình tĩnh hạ lệnh.
Thị vệ ôm quyền. Vội vàng rời đi.
Tần Kham nhìn một dải màu trắng bạc phía chân trời, bỗng nhiên mỉm cười.
"trời, Cuối cùng cũng sắp sáng rồi." Tần Kham lẩm bẩm.
Sau một tiếng đồng hồ, hai vị Đại học sĩ quần áo giản dị tới hầu phủ, Đỗ Hoành và Nghiêm Tung sau đó cũng đến.
Hầu phủ ngoài lỏng trong chặt, thị vệ đã bao vây hậu viện, ngay cả ruồi cũng chẳng bay lọt.
Trong thư phòng Hầu phủ, Tần Kham mạc nho sam, áo trắng đai ngọc đứng giữa phòng, ngữ khí ôm tồn chậm rãi sắp đặt cho các trọng thần triều Chính Đức, từng sinh mạng được chú định sống chết qua kẽ răng của Tần Kham.
Một cái lưới đã được tung nhiều người, hôm nay cuối cùng cũng có thể thu lại rồi.
Trừ gian trừ gian, Tần Kham phát động r!
Mùng bốn tháng mười một năm Chính Đức thứ hai, ngày hoàng đạo, mọi việc đều tốt.
Ban đêm, Đốc công Tây Hán tân nhiệm Cốc Đại Dụng bỗng nhiên hạ một đạo mệnh lệnh cường thế, tất cả đương đầu, lĩnh ban, chưởng hình và phiên tử Tây Hán đang ở cảnh nội Bắc Trực Đãi tịch thu hịch văn của phản quân phải hồi kinh đúng hạn, nghiêm cấm kẻ nào chậm trễ không tuân lệnh, dùng tội như phản nghịch để xử, giết không tha.
Vua nào triều thần nấy, từ sau khi đại quyền nắm Tây Hán của Lưu Cẩn bị hoàng thượng trừ bỏ. Rất nhiều đương đầu Tây Hán cũng nhận thấy được tình cảnh của Lưu công công không ổn, sau khi Cốc Đại Dụng thượng nhiệm, người Tây Hán chính là lúc đang thấp thỏm lo âu, sau khi nhận được mệnh lệnh cường thế của Cốc Đại Dụng, đương đầu Tây Hán đang ở cảnh nội Bắc Trực Đãi tịch thu hịch văn không nói hai lời, lập tức chạy về kinh sư.
Tây Hán vừa rút các phiên tử đang lập chốt chặn trên quan đạo, phía tây liền một con khoái mã chạy tới như bay, tiệp báo Cam Thiểm vào kinh!
Trước cửa Thừa Thiên Kinh sư, các đại thần đang chờ vào triều hôm nay im lặng một cách dị thường, im lặng một cách đáng sợ. Triều thần Thường ngày tận tình đàm luận quốc sự hoặc nhân là nhân gian phong nguyệt, hôm nay ngậm miệng không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc, ai nấy như lão tăng nhập định hai tay đút trong ống tay áo, thỉnh thoảng mở hai mắt, ánh mắt như điện xẹt qua trên mặt các đại thần của hoạn đảng Lưu Cẩn, ý tứ trong ánh mắt giống như đang nhìn một người chết đã vào quan tài.
Đứng đầu Hoạn đảng tất nhiên phải kể tới nội các Đại học sĩ Tiêu Phương.
Chưa tới giờ dần, Tiêu Phương ngồi kiệu quan nóc xanh từ từ đi tới cửa Thừa Thiên, kiệu phu vén rèm, Tiêu Phương mặc áo bào đỏ, thong dong xuống kiệu, vuốt râu trắng nở nụ cười dè dặt, vừa chuẩn bị lên tiếng chào hỏi các đồng liêu thì thấy một mảng tĩnh mịch trước cửa Thừa Thiên, mấy trăm đại thần đứng yên bất động, mặt không biểu tình nhìn hắn.
Một cỗ không khí nặng nề lập tức lan tỏa.
Nụ cười của Tiêu Phương cứng lại, lặng lẽ thể hội loại không khí đáng sợ này, rất nhanh, Tiêu Phương năm nay đã gần tám mươi trong lòng lộp bộp, giống như ánh mắt của các đại thần đ nhìn hắn lúc này, mặt già tái nhợt giống như người chết năm trong quan tài.
Đêm trước mưa gió tại Kinh sư.
Phách Châu.
Hai đội nhân mã của Đường Tử Hòa và Trương Mậu tổng cộng hơn năm ngàn người, trong bóng tối tiềm phục tại ngoài thành Phách Châu.
Phách Châu chỉ là thành nhỏ, cách Phách Châu vệ hơn mười dặm, nhưng trong thành chỉ có hơn trăm binh lính của tuần kiểm ti và mấy chục nha dịch của nha môn tri phủ, đương nhiên, hơn trăm người được gọi là "Hiệp bộ" dưới tay huynh đệ Lưu thị cũng tính là lực lượng phòng vệ thành Phách Châu, có điều đáng tiếc là hơn trăm người đã bị một đạo mệnh lệnh của Đường Tử Hòa diệt sạch.
Giờ tý, trong thành ngoài thành là một mảng tĩnh lặng, cửa thành sớm đã đóng rồi, trên đầu thành mấy chục binh lính tựa ghế ngủ gà ngủ gật. Phách Châu cách kinh sư rất gần, có thể nói là sáng đi chiều đến, tuy nói nằm ở vị trí trọng yếu là tấm chắn phía nam của kinh sư, nhưng từ sau Thổ mộc chi biến bộ lạc Ngoã Lạt huy binh tới dưới thành kinh sư, nhiều năm qua rất ít có ngoại địch có thể đánh đến đây, tuần kiểm ti ăn lương thái bình lâu rồi, khó tránh khỏi lơ là.
Mấy trăm người nhân lúc trời tối mò tới dưới tường thành, Trương Mậu thì một mình một ngựa nghênh ngang đứng dưới gọi cửa.
Bởi vì là huynh đệ kết nghĩa với thái giám trấn thủ Phách Châu Trương Trung, các binh lính của tuần kiểm ti đều biết hắn, thường ngày Trương Mậu làm người khá hào sảng hào phóng, thấy Trương Mậu chỉ có một minh gọi cửa, các binh lính không nghi ngờ gì, rất chủ động mở cửa thành, bọn họ biết, Trương Mậu sau khi vào thành nhất định sẽ thưởng cho họ, không nể Trương Trung thì cũng phải nể bạc.
Cửa thành mở hé ra một cái khe, cái khe này đã quyết định loạn tướng của Bắc Trực Đãi.
Cái chờ đợi các binh lính không phải là bạc tắng phau phau, mà là cương đao kề cổ.
Mấy trăm người ùa vào, các binh lính ngay cả hét còn chưa kịp thì đã bị cương đao cắt đứt yết hầu, nằm trên đất ôm cổ đang phun vòi máu, run rẩy một cách không cam lòng.
Cửa thành mở toang, Đường Tử Hòa và Cát lão ngũ vung tay lên, năm ngàn phản quân ngoài thành như trời long đất lở xông vào thành Phách Châu.
Phách Châu, loạn rồi.
Khắp nơi đều là phản quân giết người phóng hỏa cướp bóc. Vô số bách tính sợ tới mức trốn trong nhà run rẩy, binh lính của tuần kiểm ti và nha dịch của nha môn tri phủ từ lúc phản quân vào thành đã bị giết hầu như không còn, cả thành toàn bộ rơi vào trong tay phản quân.