Trương Mậu hai mắt đỏ ngầu, cầm đao trái bổ phải chém, tiến thẳng tới phủ của Lương Hồng, hôm nay đã luân lạc tới mức làm phản quân, từ nay về sau đã công nhiên đối nghịch với triều đình, hoàn toàn là do Lương Hồng ban tặng, hắn người đầu tiên Trương Mậu muốn giết.
Trong thành ánh lửa khắp nơi, phản quân đại sát tứ phương, Đường Tử Hòa vào thành cuối cùng thấy phản quân giết người phóng hỏa bối phía thì đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại.
Thấy Trương Mậu dẫn mấy chục người đằng đằng sát khí đi trên đường, Đường Tử Hòa vội vàng cản trước mặt hắn.
"Trương đại đương gia, mau hạ lệnh ước thúc thủ hạ huynh đệ đi. Phách Châu sau này chính là vốn liếng để chúng ta náu thân. Nếu tùy ý tàn sát bách tính, tương lai tất sẽ bị người trong thiên hạ vứt bỏ."
"Tránh ra! Chuyện gì cũng đợi Trương mỗ báo thù đã." Trương Mậu tức giận vòng qua Đường Tử Hòa, nắm chặt cương đao chạy về phía phủ Lương Hồng.
Trong mắt Đường Tử Hòa hiện lên một tia bất mãn. Đánh mắt ra hiệu cho Cát lão ngũ phía sau, bản thân Đường Tử Hòa cũng muốn kiến thức xem vị thái giám khâm sai đề đốc đã bức cho tên đại hào phú lục lâm Trương Mậu tới mức nhà chỉ còn bốn bức tường không thể không phất cờ tạo phản này là như thế nào. Thế là hai người đuổi theo Trương Mậu, cùng hắn tới phủ Lương Hồng.
Lương phủ đã loạn thành một đống, thấy đám người Trương Mậu đằng đằng sát khí đi tới, gia phó nha hoan đang núp sau cửa lo sợ không yên nhìn xung quanh hét toáng lên rồi bỏ chạy tứ tán, đám người Trương Mậu đi vào như chỗ không người, từ cửa trước mà vào, đi thẳng tới nội viện, trên đường gặp hạ nhân Lương phủ đang hoảng sợ bỏ chạy, Trương Mậu chẳng nói chẳng rằng một đao bổ xuống, một đường giết chóc mà đi, có thể thấy được hận ý trong lòng hắn mãnh liệt cỡ nào.
Vừa đi tới trước cửa ánh trăng nội viện thì thấy Lương Hồng đang ôm một cái bọc chuẩn bị đi trốn, cừu nhân gặp lại là đỏ mắt, Trương Mậu lập tức hét lớn một tiếng nhấc chân đá cho Lương Hồng lăn một vòng, nhưng lại không định một đao giết hắn, hiển nhiên hiển nhiên là có chủ ý muốn chậm rãi tra tấn Lương Hồng đến chết.
"Hảo hán tha mạng, hảo hán nếu chỉ cầu tài, Tạp gia... Ta, chỗ ta có hoàng kim bạc trắng dâng tặng... Ớ? Ngươi là Trương Mậu!" Lương Hồng mặt cắt không còn hột máu, trong lòng vốn còn mang một tia hy vọng được sống sót giờ đã đoạn tuyệt toàn bộ.
"Lương Hồng! Con chó nhà ngươi, hại lão tử đến khổ." Trương Mậu giơ tay chém xuống, Lương Hồng hét thảm một tiếng, một tai đã bị chém bay.
Lương Hồng lúc này biết rõ Trương Mậu sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng mà bản năng cầu sinh vẫn khiến hắn cố gắng cầu xin.
"Trương gia tha mạng, nô tỳ trước kia là mắt chó giấy, đắc tội với bậc nhân vật anh hùng như Trương gia, nhưng nô tỳ thật sự cũng là bị ép buộc."
Trương Mậu cười gằn: "Ngươi vơ vét hết cả thành Phách Châu, bao nhiêu bách tính bị ngươi cướp đoạt tới nửa đứa con trai, nửa đứa con gái cũng không còn, mã chính triều đình nói rõ là mỗi hộ hàng năm chỉ phải giao nộp hai thớt ngựa trưởng thành, mà ngươi thì há miệng một cái ra đòi năm thớt, ai không nộp đủ thì ngươi nhốt vào đại lao rồi bắt dùng tiền đổi mạng, làm đủ loại chuyện ác tán tận lương tâm, ngươi lại còn nói là bị ép buộc à?"
Lương Hồng chẳng bận tâm đầu vẫn bê bết máu, quỳ gối dập đầu thùm thụp, lớn tiếng kêu oan: "Nô tỳ thật sự là bị ép mà, nếu có chút một chút giả dối, xin chịu bị thiên lôi đánh chết! Gia, nô tỳ là thái giám, kiếp trước làm nhiều chuyện thất đức nên kiếp này mới gặp quả báo, ngươi cho rằng nô tỳ không muốn kiếp này tích nhiều thiện đức, tích phúc cho kiếp sao ư? Ngươi cho rằng nô tỳ nguyện ý làm những chuyện ác tổn hại âm đức kiếp sau không được đầu thai làm người à?"
Đường Tử Hòa im lặng lâu không lên tiếng trong mắt chợt lóe tinh quang, nói: "Ngươi bị ai bức ép?"
Lương Hồng khóc nói: "Ta vốn là gia nô của ti lễ giám chưởng ấn Lưu Cẩn, Lưu Cẩn trời sinh tham tài, ở trong triều thu bè kết phái, rất nhiều chỗ cần tiền để kết giao lôi kéo đại thần, huống hồ hắn còn định tương lai sau khi cáo lão rời cung về quê nhà ở Hưng Bình Thiểm Tây an dưỡng tuổi già, nếu muốn được chôn vào tổ phần thì cần phải chuẩn bị thật nhiều bạc, cho nên mới phái không ít gia nô giống như ta tới các nơi đảm nhiện chức khâm sai đề đốc, mượn mã chính khoáng giám vơ vét tiền tài, nhất là hai năm nay, Lưu Cẩn bị Sơn Âm Hầu Tần Kham bức cho nguy cơ khắp nơi, địa vị ở trước mặt bệ hạ cũng dần dần lung lay, Lưu Cẩn càng dặn dò chúng ta phải điên cuồng vơ vét của cải hòng thu mua lòng người, nhằm mưu cầu trên triều đường được nhất hô bá ứng, gia phó giống như ta Lưu Cẩn hàng năm đều định cho hạn mức tiền phải nộp, thiếu một hai lượng thôi là sẽ khiến hắn giận dữ, nhẹ thì đánh chửi nặng thì trượng tễ, Trương gia à, hai năm nay những gì ta gây ra ở Phách Châu không phải là điều ta muốn, thực sự là do bị Lưu Cẩn ép buộc."
Đường Tử Hòa vừa nghe thấy tên "Tần Kham", mắt đẹp như nước mùa thu đột nhiên sáng rực, tiếp theo không biết nghĩ tới gì, ánh mắt lại nhanh chóng ảm đạm.
Trương Mậu cười lạnh nói: "Nói đi nói lại cũng đều là những lời giảo biện, ngươi dám vỗ ngực nói bạc cướp được bản thân đều không chạm vào không?"
Sắc mặt Lương Hồng trắng nhợt, lúng ta lúng túng không nói thành lời.
Bạc cướp được đương nhiên không thể không sờ vào, ngược lại, chỗ mồ hôi nước mắt của nhân dân này Lưu Cẩn lấy phần ít, còn phần lớn đều bị Lương Hồng nuốt hết.
Đường Tử Hòa Trầm mặc hồi lâu lại bỗng nhiên hỏi: "Ngươi nói Lưu Cẩn bị Tần Kham bức cho nguy cơ khắp nơi, hiện giờ triều cục kinh sư thế nào?"
Lương Hồng chua sót nói: "Tình cảnh của Lưu Cẩn dần dần trở nên không ổn, đoạn thời gian trước An Hóa Quận vương tạo phản, không biết Quận vương nổ hứng gì, trong hịch văn tạo phản không ngờ nói là bị Lưu Cẩn bức phản, Lưu Cẩn vội vàng sai Tây Hán tịch thu lại hịch văn, không cho một chữ của hịch văn bị bệ hạ và đại thần vào kinh sư nhìn thấy. Hôm qua kinh sư truyền thư tới, nói là bệ hạ đã tước quyền đốc lĩnh Tây Hán của Lưu Cẩn, xem ra thánh quyến của hắn đã mất dần rồi, Tần Kham đang dần dần chiếm thượng phong, tiền đồ của Lưu Cẩn khó lường, ta là gia phó của hắn, tiền đồ lại càng..."
Chưa nói hết thì đã buồn bã dừng lời, lúc này hắn đã rơi vào tay Trương Mậu, sống chết khó lường, còn nói gì tới "Tiền đồ" ?
Trong mắt Đường Tử Hòa dâng lên một đóa hoa lửa hưng phấn, lẩm bẩm: "Xây dựng Thiên Tân, trừ gian hoạn... Hắn đang từ từ thực hiện mỗi một câu mà hắn từng nói, hắn không hề nói dối một câu nào."
Mọi người mạc danh kỳ diệu nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đường Tử Hòa, chỉ có Cát lão ngũ đứng bên cạnh nàng ta là sắc mặt trầm xuống, trên mặt dần dần phủ kín vẻ lo lắng, nhíu mày không nói gì.
Sau một hồi, Đường Tử Hòa bỗng nhiên nói với Trương Mậu: "Trương đại đương gia, chuyện An Hóa vương tạo phản đã nhắc nhở ta, xưa nay người khởi sự cần sư xuất hữu danh, nếu không người trong thiên hạ đều sẽ coi chúng ta là nghịch tặc, nhân tâm của bách tính sĩ tửkhông hướng về, lúc đó thì chúng ta diệt vong chỉ là việc sớm hay muộn."
Trương Mậu ngu ngơ nói: "Ý của Đường cô nương là."
Đường Tử Hòa nói chậm rãi từng chữ: "Sau khi chúng ta chiếm thành Phách Châu, cũng phải phát hịch văn! Tuyên bố với bách tính và sĩ tử thiên hạ, bởi vì đương kim thượng ngu ngốc, triều đình xuất hiện gian nịnh, thiên hạ dân chúng lầm than, bức chúng ta không thể không hưng binh phạt thành, hòng cầu một con đường sống cho bách tính cùng khổ, hịch văn vừa ra sẽ như lên cao hô to, địa giới Bắc Trực Đãi phần nhiều là những hán tử cơ khổ bị quan phủ bức cho không còn đường để đi, tất nhiên kẻ thưa sẽ tập hợp, danh chính thì ngôn, mọi việc đều phải dựa vào cái danh đại nghĩa mới có thể làm được, mà chúng ta cũng có thể làm ra một phen đại sự."
Trương Mậu là kẻ quê mùa, vừa thấy lời nói của Đường Tử Hòa có lý, thế là mắt sáng lên: "Ý kiến hay! Phản thì cũng phản rồi, còn việc mất đầu gì mà không thể làm? Chúng ta phát cái hịch văn đó đi, cùng nhau chiêu binh mãi mã, tụ đủ nhân mã rồi chúng ta sẽ làm một vụ mua bán lớn! Có điều trên hịch văn chúng ta sẽ nói như thế nào? Chúng ta là bị ai bức phản?"
Đường Tử Hòa mím môi cười: "Đương nhiên phải ăn ngay nói thật, chúng ta rõ ràng là bị Lưu Cẩn bức phản, chẳng lẽ không đúng sao?"
Nói xong Đường Tử Hòa cười cười, sau đó xoay người rời khỏi Lương phủ, về phần Lương Hồng đang nằm bẹp dưới đất, khóe mắt Đường Tử Hòa chẳng buồn liếc hắn lấy một lần, rơi vào trong tay cừu nhân Trương Mậu, Lương Hồng này đã là người chết rồi.
Sau một canh giờ, các nơi trong thành Phách Châu bỗng nhiên dán bố cáo chiêu an, cũng nghiêm lệnh quân kỷ quân lệnh, trừ bố cáo, trong thành còn dán hịch văn thảo tặc nét mực còn chưa khô, cái gọi là "Tặc", tất nhiên là kinh sư ti lễ giám Lưu Cẩn.
Lại qua một canh giờ nữa, một mật thám Cẩm Y vệ nhân lúc phản quân trong thành không phòng bị, lặng lẽ men theo chỗ tường thành sập chuồn ra khỏi thành, lảo đảo chạy về kinh sư, trong ngực mật thám trừ bố cáo chiêu an Phách Châu ra, còn có một tờ hịch văn thảo tặc rất chết người.
Lúc Mật thám chạy tới kinh sư, Tần Kham vẫn đang ở trong thư phòng của hầu phủ thương nghị đại sự trừ gian với đám người Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, Đỗ Hoành.
Nội có hãn địch, ngoài có tạo phản, đầu mâu đều chỉ thẳng vào Lưu Cẩn.
Vận mệnh của Lưu Cẩn tựa hồ đã được chú định.