Kinh sư, trước Thừa Thiên môn.
Tim Tiêu Phương như chìm vào vực sâu.
Tiêu Phương năm nay đã gần tám mươi, lão lăn lộn trong triều đường Đại Minh cả đời, trước mỗi lần chìm nổi, lão đều có thể nhạy bén cảm nhận được dự triệu trong không khí, cho nên cho dù mấy năm nay quan lộ của lão không được tính là quá thông thuận, nhưng vẫn có thể giữ được sự bình an cho bản thân, dựa vào trực giác nhanh nhạy của mình, lão thậm chí trong tình cảnh bị cả triều đường bài xích mà vẫn ngược dòng tiến lên, làm tới Lại Bộ Thị Lang.
Hôm nay, Tiêu Phương lại một lần nữa nhận thấy được sự đông lạnh trong không khí, các đại thần chung quanh cố ý giữ khoảng cách với lão, vẻ mặt lạnh lùng tới nỗi ngay cả nụ cười dối trá cũng chẳng buồn nở, còn cả từng ánh mắt lạnh như băng nhìn lão giống như đang nhìn người chết.
Khóe mắt Tiêu Phương giật giật.
Thuận lưu và nghịch lưu biến hoá kỳ lạ trong Triều đường những ngày gần đây, bầu không khí kỳ diệu khó tả giữa quan văn và hoạn đảng, còn cả tính khí ngày một trở nên nóng nảy của ti lễ giám Lưu Cẩn....
Tiêu Phương cười chua sót.
Hôm nay chính là lúc quyết chiến sao? xác suất thắng bại là mấy thành?
Tiêu Phương trầm mặc đứng trong đám người, lúc này cảm thấy cô tịch chưa từng thấy, nhỏ bé, cô đơn tuyệt vọng như một mình đứng giữa cánh đồng bao la bát ngát.
Lại một cỗ kiệu quan chậm rãi đi tới, Binh bộ thượng thư hai mặc phi bào xuống kiệu, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, trong ngực hắn nhét hai tờ tấu chương, An Hóa vương tạo phản đã được bình diệt, Binh bộ đã đề cử Ninh Hạ Đô Ti Chỉ huy sứ mới, đương nhiên, cũng là thân tín của Lưu công công, Lưu Vũ định ở trên triều hội hôm nay đưa ra đình nghị, vây cánh đương nhiên là càng nhiều càng tốt, quyền lực càng lớn càng tốt.
Lưu Vũ ra khỏi kiệu nhẹ nhàng phất vạt áo quan bào, giống như lo làm bẩn áo bào vậy, cho tới sau khi làm xong một loạt động tác này, Lưu Vũ mới cảm thấy không khí trước Thừa Thiên môn có chút không đúng, đột nhiên ngẩng đầu, đập vào mặt là từng luồng ánh mắt lạnh như băng, không khí giống như ngưng trệ.
Giống như phản ứng của Tiêu Phương, trong lòng Lưu Vũ bỗng nhiên lộp bộp, lập tức cảm thấy không ổn.
Liên tưởng tới đủ loại biến hoá kỳ lạ của kinh sư mấy ngày nay, và tính tình gần như là điên cuồng của Lưu công công, chân Lưu Vũ mềm nhũn. Một cỗ cảm giác tuyệt vọng lập tức thay thế sự đắc ý vừa rồi.
"Tiêu các lão --" Lưu Vũ bỗng nhiên hô lên, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.
Tiêu Phương đứng trong đám người, thở dài tuyệt vọng, nhắm mắt không nói gì.
Đinh đinh.
Tiếng chuông chung cổ ti vang lên, vang khắp khoảng không kinh sư.
Một khắc Giờ dần, bách quan vào triều!
Chu Hậu Chiếu ngáp dài, mắt nhập nhèm ngái ngủ nhìn đầu người đông nghìn nghịt trên điện, hầm hừ tức giận.
Đối Với hắn mà nói, nhàm chán nhất chính là triều hội mỗi ngày. Hắn cũng rất muốn làm vài món quốc sự thật đẹp, khiến cho đám Đại học sĩ và lục bộ thượng thư Thị Lang phải lác mắt. Nhưng mà hắn dù sao cũng vẫn còn quá trẻ tuổi. Thường thường mỗi lần khi hắn cảm thấy biện pháp xử lý cực kỳ tinh diệu, nhưng đến miệng các đại thần lại giống như không đáng một xu, không phải là quá thiếu chu đáo cẩn thận thì cũng là quá mức ngây thơ hoang đường, bị phủ định lâu ngày, dần dần, Chu Hậu Chiếu cũng lười chẳng muốn mở miệng nữa, thế là triều hội cũng thành thời gian khó chịu nhàm chán nhất của Chu Hậu Chiếu mỗi ngày.
Trên Kim điện, sau khi bách quan xướng danh làm lễ, vốn chính là thời gian để mồm năm miệng mười Bẩm tấu quốc sự, song hôm nay trong điện lại lặng ngắt như tờ, yên ắng như Quỷ Vực, Chu Hậu Chiếu ngồi trên long ỷ đợi một lúc, khoảng chừng thời gian một nén hương trôi qua, ngay cả Chu Hậu Chiếu vốn trì độn cũng phát giác không khí không đúng.
Chu Hậu Chiếu vui vẻ nói: "Hôm nay mới mẻ ha, chẳng lẽ triều Chính Đức của trẫm hôm nay tứ hải thái bình, quốc thái dân an, cho nên các khanh không có gì để tấu?"
nếu đổi lại là thường ngày Chu Hậu Chiếu mà nói ra những lời vô sỉ như thế này, tất sẽ có không ít đại thần bước ra khỏi hàng nghĩa chính nghiêm từ bẻ lại hắn, nhưng lúc này lại không có một ai lên tiếng, chúng thần trong điện giống như biến thành Kim cang trong miếu vậy.
Vẻ mặt tươi cười của Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng thu lại, bất giác ngồi thẳng người, nhíu mày nhìn chung quanh, trầm giọng nói: "Rốt cuộc là làm sao? Không ai nói gì à?"
Trong đám người Yên tĩnh, cuối cùng phát ra một đạo thanh âm chờ đã lâu.
"Thần, Đô Sát viện giám sát ngự sử Diêu Tường có việc muốn tấu."
Đuôi lông mày của Chu Hậu Chiếu nhướn lên: "Nói."
Phủ Sơn Âm Hầu.
Không khí Tần gia cũng rất trầm thấp.
Chủ mẫu Đỗ Yên mặc áo lục mày xanh, lo lắng đi qua đi lại trên hành lang gấp khúc nhà thuỷ tạ ven hồ nước trong nhà, Kim Liễu thì bế tiểu Tần Nhạc lắc lư, tiểu Tần Nhạc nằm trong lòng mẫu thân, đôi mắt ngây thơ tò mò nhìn bốn phía, lập tức mí mắt bắt đầu cụp dần.
Liên Nguyệt Liên Tinh tay trong tay đứng sau lưng Đỗ Yên, nhị nữ vẻ mặt cũng khẩn trương và lo âu giống như Đỗ Yên.
Trên bàn đá ven hồ của Hầu phủ đặt bốn món ăn sáng và một bình rượu hoa điêu đã hâm, Tần Kham một thân áo trắng đai ngọc, tóc chải chỉnh tề, trên đỉnh đầu thắt một cái búi, trên búi thì cài một viên bạch ngọc sáng loáng, lúc này hắn đang một mình ngồi cạnh bàn đá, nhưng trên bàn lại đặt hai đôi đũa.
Sáng sớm có những cử chỉ khác thường này, bảo đám người Đỗ Yên Kim Liễu làm sao mà không lo cho dc? Nhưng các nàng biết rõ Tần Kham có tâm sự nên không ai dám tới gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Rượu được hâm ấm, miệng bình tỏa khói nhẹ, Tần Kham tự mình rót đầy hai chén rượu trên bàn.
Bình tĩnh nhìn phải đối diện trống không, Tần Kham thở dài buồn bã.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay chính là ngày tận thế của Lưu Cẩn, lúc này trên kim điện, đám người Lý Đông Dương Nghiêm Tung Đới Nghĩa chắc đã bắt đầu phát động tấn công rồi.
Tranh giành đấu đá hơn hai năm, hôm nay xem như đã tới hồi kết thúc, kỳ lạ là, Tần Kham lúc này lại không có nửa phần vui sướng của thắng lợi, ngược lại, hắn chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, một loại cảm giác mỏi mệt khó tả ngập tràn trong tim.
Đấu với trời, đấu với đất, đấu với người... Thật sự là vui lắm sao?
Đại Minh triều vĩnh viễn không thiếu gian nịnh, một Lưu Cẩn ngã xuống, sẽ có bao nhiêu gian nịnh bò lên? Đời này đấu tới bao giờ mới xong?
Cho dù là bản thân Tần Kham hắn, trong sử sách trăm ngàn năm sau, thanh danh mà hắn để lại a dám đảm bảo là tốt hơn Lưu Cẩn?
Hơn hai năm qua, thủ đoạn đối người đối việc của hắn và Lưu Cẩn kỳ thật chẳng ai tốt hơn ai? Cái khác nhau đều là mục đích trong lòng mà thôi.
Tần Kham cười chua sót, nhìn ghế đá đối diện trông không, lẩm bẩm nói: "Bất kể kể ác danh hay là thanh danh, ngươi chung quy vẫn là để lại danh, quen biết một hồi duyên phận, ta kính ngươi một ly, thuận tiện tiễn ngươi một đoạn đường...”