Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 480 - Chương 507: Quyết Chiến Kim Điện (Thượng) (2)

Chương 507: Quyết chiến kim điện (thượng) (2)

“Lưu công công, ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi là người xấu từ đầu tới đuôi, ta tin ngươi là có lý tưởng có khát vọng, chỉ là lý tưởng và khát vọng của ngươi quá gấp, quá ích kỷ. Khiến người khác quá đau khổ, chén rượu này, ta kính tân chính mà ngươi thi hành, cho dù nó là thất bại, ngây thơ, xen lẫn tư tâm, nhưng ta vẫn nhìn thấy một tia thành ý."

Tần Kham một ngụm uống cạn, rượu ấm vào cổ họng, đắng cay tự biết.

Chậm rãi rót cho mình chén thứ hai, nụ cười của Tần Kham tắt lại, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm nghị.

"Chén thứ hai này, Lưu công công. Thứ cho ta không thể kính ngươi, người ta muốn kính là những trung lương của quốc triều trong hai năm nay bị ngươi sát hại."

Chậm rãi rải chén rượu xuống đất, rượu thấm vào đất, anh linh mỉm cười.

"Thần tố cáo thái giám ti lễ giám chưởng ấn Lưu Cẩn giết hại trung lương! Hai năm qua đã tàn sát hơn trăm đại thần.từ Chính Đức nguyên niên trượng tễ Đới Tiển, Ngả Hồng, Tưởng Khâm, Bạc Ngạn Huy, đến Chính Đức năm thứ hai giết cả nhà Hoa Sưởng. ám sát Trương Càn.từng việc từng việc đều có bắng chứng, quốc pháp sâm nghiêm, vương thứ đồng tội, có nên giết Lưu Cẩn hay không?"

Trên Kim điện, giám sát ngự sử Diêu Tường câu nào câu nấy đều đầy khí phách, như tuyên truyền giác ngộ.

Trong mắt Chu Hậu Chiếu lập tức hiện lên vẻ khẩn trương bối rối, đứng bật dậy.

Hắn đối với Lưu Cẩn quả thật đã sinh ra cảnh giác, hắn quả thật muốn từng bước tước bỏ quyền lực của Lưu Cẩn, hắn thậm chí muốn một cước đá Lưu Cẩn tới Phượng Dương để giữ mổ cho Thái Tổ, nhưng Lưu Cẩn không phải là người ngoài, Lưu Cẩn là lão bộc đông cung bầu bạn với hắn mười năm, là người thân nhất của hắn ngoài phụ hoàng, Chu Hậu Chiếu tuyệt không có ý muốn giết Lưu Cẩn.

Kim điện Hôm nay lúc này, Chu Hậu Chiếu đã nhận thấy được sát khí nồng đậm tràn ngập trong điện, sát khí là nhắm về phía Lưu Cẩn, lại nhìn những khuôn mắt đầy lệ khí âm trầm của chúng thần trong điện, hôm nay rõ ràng là cục diện không chết không ngừng.

Triều thần giết người, chỉ cần một cái miệng.

"Các ngươi nói Lưu Cẩn... Lưu Cẩn giết người, có bằng chứng gì không?" Chu Hậu Chiếu bám chặt lấy tay vịn của long ỷ màu vàng.

"Có!"

Trong hàng, Lại bộ thượng thư Trương Thải mặt không biểu tình bước ra, cúi đầu, khom người, hai tay dâng lên một chồng giấy.

Cả điện xôn xao, đám vây cánh của Lưu Cẩn như Tiêu Phương, Lưu Vũ, Trương Văn Miện mặt như màu đất, từng đạo ánh mắt oán độc tới cực độ hung tợn chiếu vào Trương Thải, người này là xương ngược trong vây cánh của Lưu Cẩn.

"Bệ hạ, thủ lệnh do Lưu Cẩn tự tay viết tự tay viết thủ lệnh hạ lệnh cho Tây Hán trượng tễ hai mươi mốt người đám Đới Tiển, cùng với thư tín, thủ lệnh, mệnh lệnh trong hai năm nay dùng các loại lý do để giết hạt các đại thần đều ở đây, việc này việc nấy đều có manh mối rõ ràng."

Chu Hậu Chiếu vô lực ngồi tựa vào ghế, cảm nhận khí tức âm lãnh từ lưng ghế dựa khắc kim long truyền đến.

"trước... trước tiên thẩm tra đã rồi tính..."

Chúng thần thấy thái độ bao che rõ ràng như vậy của Chu Hậu Chiếu, không khỏi đồng loạt nhíu mày.

"Bệ hạ, thần, Hộ bộ cấp sự trung Lý Tế có việc muốn tấu."

"Lưu công công, chén thứ ba này, thứ cho ta không thể kính, chén rượu này, là kính những bách tính đáng thương thiên hạ bị ngươi sau khi khanh đất thì trôi giạt khắp nơi cửa nát nhà tan, kính những oan hồn không trả nổi các loại thuế nặng mà các ngươi nghỉ ra để rồi phải mất mạng!, Hưng, bách tính khổ, vong, bách tính cũng khổ! Tần mỗ vô năng, để ngươi phải chết quá muộn."

Rượu vẫn như trước chậm rãi đổ xuống đất đen.

"Thần thứ nhì tố cáo ti lễ giám Lưu Cẩn lấy hoàng trang làm cớ, xâm chiếm vạn khoảnh thổ địa Bắc Trực Đãi, nông hộ hương thân các nơi bị cướp ruộng mất đất, luân lạc làm lưu dân, vô số bách tính cửa nát nhà tan, bán con bán cái, nhân gian cẩm tú biến thành thảm cảnh địa ngục tu la, đây đều là tội của Lưu Cẩn! Giang sơn của người, bị Lưu Cẩn hại thành thế nào, bệ hạ có biết hay chăng? Biết hay chăng!"

Hộ bộ cấp sự trung Lý Tế hai mắt ngấn lệ, quỳ xuống đất bi thiết khóc than.

Hô hấp Chu Hậu Chiếu trở nên dồn dập, mặt đỏ bừng, nhìn đại thần thâm trầm bi thương trong điện. Miệng Chu Hậu Chiếu cong lên, bật khóc.

"Cái gì khoanh đất, cái gì hoàng trang, trẫm lấy đâu ra nhiều hoàng trang như vậy? Các ngươi, các ngươi cớ sao cứ phải dồn Lưu Cẩn vào chỗ chết! Cớ sao cứ phải bức trẫm như vậy?"

"Bệ hạ chẳng lẽ không biết người hiện giờ chiếm đất nhiều cỡ nào sao?" Hộ bộ cấp sự trung Lý Lý Tế căm giận nói: "Từ sau khi Lưu Cẩn nắm ti lễ giám, nói với nội các và triều thân là nội khố tiêu hao quá nhiều, vào không bằng ra, lại nói là bệ hạ không đành lòng vì chi phí cá nhân mà tăng thuế cho dân, cho nên Lưu Cẩn hạ lệnh khoanh đất Bắc Trực Đãi để sung vào hoàng trang, sản vật từ hoàng trang sẽ cho vào kho, Hộ bộ không thể can thiệp."

Lý Tế ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng: "hay cho ' 'Không đành lòng vì chi phí cá nhân mà tăng thuế cho dân'! Thật không ngờ Lưu Cẩn ra lệnh một tiếng, hương thân các phủ huyện của Bắc Trực Đãi táng gia bại sản, đất cằn của nông hộ bình thường dùng để sinh sống toàn bộ biến thành tài sản riêng của bệ hạ, nông hộ luân lạc thành nông nô, thậm chí là lưu dân! Từ năm ngoái đến giờ, mấy phủ mấy huyện của Bắc Trực Đãi kích khởi dân biến, đều do vậy mà nên, chỉ có điều quan phủ dập tắt đúng lúc, chưa thành đại họa! Tin tức Dân biến vào kinh, ti lễ giám liền chặn lại, không cho bệ hạ nhìn thấy, nghe thấy một chữ, quan viên nếu dám phản kháng thì sẽ bị bắt vào chiếu ngục, bách tính nếu dám phản kháng thì xét nhà diệt tộc, bệ hạ ở tận thâm cung chỉ lo vui chơi, có biết Lưu Cẩn đã biến người thành một hôn quân mắt mù tai điếc hay không?"

"Nếu Lưu Cẩn quả thực khoanh đất cung vào hoàng trang, mặc dù thủ đoạn ác độc nhưng cũng tính là trung tâm, song mấy vạn khoảnh của Bắc Trực Đãi bị khoanh đất, chân chính sung vào hoàng trang chỉ được một hai phần mười mà thôi, những chỗ còn lại đều bị Lưu Cẩn và nội khố Mã Vĩnh Thành cùng với thái giám hoạn quan bên dưới đút vào túi riêng, chỉ thổ địa dưới tên của Lưu Cẩn đã hơn hai vạn khoảnh, bệ hạ, ngươi vì sao không chịu mở mắt ra nhìn một cái?"

Chu Hậu Chiếu lúc này cũng chẳng buồn quan tâm bị người ta mắng thẳng mặt là hôn quân, tức giận nói: "Trẫm không tin! Cho dù khoanh đất thực sự có chuyện lạ thì cũng là người phía dưới bằng mặt không bằng lòng, ở sau lưng hắn lén lút làm chuyện ác mà thôi, Lưu Cẩn chỉ f một hoạn quan, quanh năm khó ra khỏi cung một lần, hắn có thể làm ra bao nhiêu chuyện ác? Hắn khoanh nhiều đất như vậy để làm gì? Các ngươi đổ hết toàn bộ việc ác lên đầu một mình Lưu Cẩn, có cảm thấy là rất không công bằng hay không?"

Lại bộ thượng thư Trương Thải tựa hồ dứt khoát muốn bán đứng Lưu Cẩn tới cùng, Chu Hậu Chiếu vừa dứt lời, Trương Thải lại đứng ra khỏi hàng, chậm rãi lấy ra một quyển sổ hai tay giơ cao lên đầu.

"Bệ hạ. Lưu Cẩn hai năm chiếm đất tổng cộng hơn hai vạn khoảnh, mỗi khoảnh mỗi mẫu đều có sổ sách để tra, tổng số đất đai rất lớn, vượt qua cả các nước chư hầu của Đại Minh, thần xin bệ hạ ngự lãm."

"Trương Thải, ngươi... !" Chu Hậu Chiếu chỉ vào hắn tức giận đến run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment